Editor: Lãnh Sam.
()...,
Theo tốc độ bát quái của những người này.
Không chừng ngày mai, cô ta đã bị truyền thành bộ dáng gì.
Cô ta còn có xấu hổ hay không?
Tưởng tượng như vậy.
Hứa Thanh Thanh nhanh chóng nghĩ tới đối sách.
Cô ta ngước mắt, sắc mặt ủy khuất nhìn về phía mấy người phu nhân đang lớn tiếng nghị luận.
Nước mắt đột nhiên liền không chịu khống chế rơi xuống, khuôn mặt nhỏ khóc thành hoa lê dính hạt mưa.
Âm thanh các quý phu nhân nghị luận, "......" Đột nhiên im bặt.
Này mẹ nó......
Như thế nào khóc đi lên?
Không biết còn tưởng rằng bọn họ đối với cô ta làm cái sự tình gì không thể tha thứ.
Hứa Thanh Thanh khóc phá lệ thương tâm, nhưng thật ra thanh âm rất vang dội, " Ba mẹ tôi chết sớm, đại bá đáng thương tôi ba mẹ đều song vong mới đón tôi trở về Hứa gia, mấy năm nay, tôi vẫn luôn mang ơn đội nghĩa, tâm tồn cảm kích, chưa bao giờ nghĩ tới cái khác.
Lại không nghĩ tới, chị Ngôn Linh vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt, đại bá làm người lại quá ngay thẳng, mỗi lần đều cùng chị ấy nháo đến không thoải mái.
Lòng tôi vẫn luôn băn khoăn, mọi chuyện đều vì chị ấy trước tiên.
Chỉ cần là chị ấy muốn, tôi đều sẽ nhường chị, lời chị nói, tôi cũng vẫn luôn nghe theo.
Chính là không nghĩ tới, cuối cùng chị vẫn cùng đại bá cãi nhau, dưới sự giận dữ đoạn tuyệt quan hệ.
Sau đó, tôi liền dùng mọi biện pháp muốn khuyên chị ấy trở về, thân thể của đại bá cũng càng ngày càng không tốt, thật sự là không có biện pháp, tôi mới nhận công trình của Hứa gia.
Kết quả...... Công trình này vẫn luôn thuận thuận lợi lợi, thẳng đến ngày đó, chị ấy đi đến một chuyến, không biết làm cái gì, ngày hôm sau, công trình liền xảy ra chuyện, tôi...... Tôi thật sự là không rõ sự tình như thế nào sẽ biến thành như vậy."
Ngôn Linh đứng ở đằng sau đám người, híp híp mắt.
Con ngươi xinh đẹp xẹt qua một tia lạnh nhạt.
Hay cho một cái Hứa Thanh Thanh.
Thừa dịp dưới tình huống cô không có ở đây, đem tất cả mọi việc đều đẩy cho cô?
Dăm ba câu đem chính mình phủi sạch sẽ, cô không thể hiểu sao bỗng trở thành tội nhân?
A! 666!
Mẹ nó, thật cho rằng cô không ở nơi này, là có thể đổi trắng thay đen sao?
" Ai ai ai, coi chừng là Hứa Ngôn Linh cố ý trả thù đó!"
" Ách, có khả năng!"
" Nhìn Hứa Thanh Thanh, cũng không giống là cái loại hồ ly mị tử này, nhìn giống một đứa trẻ đáng thương......"
" Nói không chừng a, chính là bởi vì Hứa Ngôn Linh giở trò quỷ, cho nên Hứa phụ mới không tiếc đem hết gia sản cứu người, bởi vì, người ta căn bản là bị hãm hại."
" Có đạo lý!"
Trong đám người, không ít giới nam đứng về phía Hứa Thanh Thanh.
Rõ ràng phiên lời nói này, xoát không ít độ hảo cảm.
Ngôn Linh nhìn lướt qua mấy nam nhân không đầu óc kia, nga, lớn lên cũng xấu.
Đôi mắt cũng có vấn đề.
Đột nhiên, nam nhân bên cạnh cô, cả người tản ra âm u, con ngươi giống như kết băng, làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.
Ngôn Linh cong cong khóe môi, cầm tay hắn, ngăn cản hắn tiến lên.
" Ngoan, tiếp tục xem diễn."
Phong Lâm, " ......"
Ngay sau đó.
Mấy người kia thanh âm nghị luận càng lúc càng lớn, dần dần bắt đầu công kích Hứa Ngôn Linh.
Hứa Thanh Thanh lúc này, ủy khuất ba ba chảy nước mắt, ngước mắt nhìn mấy người kia, " Các người, các người không cần nói như vậy, chị của tôi sẽ không làm ra những việc như vậy, cái này nhất định đều là hiểu lầm."
Cô ta hơi ngước con ngươi, tràn đầy lo lắng, vô lực cúi đầu, thanh âm đáng thương, " Tuy rằng, tôi cũng không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào......"
Bộ dáng này, càng dẫn tới người chung quanh thương tiếc không thôi.
Quá đáng thương quá làm người đau lòng.
Chị em tốt của Hứa Thanh Thanh đứng ở một bên, vô ngữ nhìn cục diện nháy mắt xoay chuyển, hung hăng cắn răng, hận không thể xông lên vạch trần cái mặt nạ của tiện nhân này.
Mẹ nó, biết diễn kịch như vậy, nhất định có thể lấy ảnh hậu!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play