Editor: Lãnh Sam.
Suy nghĩ của Phong Lâm bay tới phương xa.
Kỳ thật hắn cùng Ngôn Linh giống nhau, đều không nhớ được những sự việc trước kia.
Chỉ là, trong đầu lại có chút hình ảnh không ngừng nhắc nhở hắn.
Hắn biết, người hắn yêu là cô.
Cho nên, mặc kệ chân trời góc biển, hắn đều phải truy tìm bước chân của cô.
Xông vào dị thời không một lần, nếu có thể lấy được mảnh nhỏ ký ức của hắn, thì thật quá tốt.
Chẳng qua, thật sự không biết nhiệm vụ của cô là cái gì......
Bữa cơm này.
Hai người đều ăn thực vui sướng.
Đương nhiên, tiền đề là phải xem nhẹ Ngôn Linh thường thường nhìn chăm chú Phong Lâm bằng ánh mắt tử vong.
Lại cứ, Phong Lâm thật sự bỏ qua được điểm này.
Sau bữa cơm chiều, hắn chủ động mà lại tri kỷ thu dọn bàn ăn sau đó rửa chén bát.
Nghiễm nhiên là một bộ hình tượng đàn ông tốt của gia đình.
Ngôn Linh trở về phòng, sắc mặt lạnh nhạt mở ra trò chơi, sau khi chơi mấy ván, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Cô là người thường sao?
Cô là Ma Tôn nổi danh nhất Lục giới.
Ma Tôn như thế nào lại giống trẻ con thích ăn đồ ngọt?
Nếu điều này truyền ra, còn sẽ không trở thành trò cười để mọi người khắp nơi đàm luận?
Những năm đó, ở Ma giới, không ai biết nàng thích ăn đồ ngọt.
Lại gây thù chuốc oán với quá nhiều người, từ trước tới nay đều che dấu thói quen cùng với cảm xúc của mình, tựa hồ cũng đã quên bản thân là người như thế nào.
Mang mặt nạ giả lâu rồi, cũng liền thành thật sự.
Suy nghĩ một chút tâm liền đi xa.
Cô rũ mắt, tầm mắt một lần nữa dừng ở trong trò chơi.
Cô ở trong trò chơi đại sát tứ phương, đột nhiên, lại khôi phục bộ dáng thanh lãnh đạm mạc.
Sau khi trò chơi kết thúc.
Thời gian hệ thống bị che chắn cũng hết rồi.
Đến khi nó nhìn đến hảo cảm độ cùng giá trị hắc hóa của Phong Lâm kia một giây, toàn bộ hệ thống đều không tốt.
Thân! Thân, cô làm cái gì? Hệ thống điên cuồng hét chói tai.
Phong Lâm độ hảo cảm: 50, giá trị hắc hóa: 0!
A a a, hệ thống cơ hồ không khống chế được cảm xúc của chính mình.
Khiếp sợ!
A không, trấn định!
Bổn hệ thống đã từng trải qua sự đời.
Không thể bị Ma Tôn ký chủ xem thường.
Thân, biểu hiện của cô cũng không tệ lắm, không ngừng cố gắng nha! Xông lên đi!
Ngôn Linh cao lãnh gật gật đầu, không hé răng.
Thuần thục nhấc chăn lên, đem chính mình bọc vào, thong dong tiến vào trạng thái giấc ngủ.
Hệ thống  một lòng muốn cùng cô giao lưu kinh nghiệm,...... Hoa lệ ngay lập tức im lặng.
Hôm sau.
Ngôn Linh đúng giờ tỉnh lại.
Như mỗi ngày bình thường đi rửa mặt.
Trong chớp mắt mở cửa phòng.
Con ngươi xinh đẹp của cô bỗng nhiên trừng lớn, rồi sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường.
Lui về phía sau một bước, mặt vô biểu tình ' lạch cạch ' một tiếng , đóng lại cửa phòng.
Kiều tiếu mặt, dần dần nhiễm đỏ ửng.
Ngôn Linh nỗ lực làm chính mình bình tĩnh.
Nhưng hình ảnh trong đầu kia, lại trước sau không vứt đi được.
Nam nhân ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt lạnh lùng, đặc biệt là mặt mày, còn mang theo vài phần ngốc lăng.
Tóc ước dầm dề nhỏ nước.
Cố tình giọt nước kia, lại không thành thật theo gương mặt hắn, chảy xuống xương quai xanh.
Sau đó một đường đi xuống.
Tám múi cơ bụng, eo nhỏ chân dài.
Nên nhìn, không nên nhìn, cô đều thấy được.
Ngôn Linh đột nhiên muốn mắng người.
Mẹ nó, mới buổi sáng, tắm cái gì???
Tắm rửa liền tắm rửa, vì cái gì không khóa cửa?
Vì cái gì muốn cho cô nhìn thấy?
Cô không nghĩ phụ trách.
Cô chỉ nghĩ làm tra nữ.
Là cái loại liêu xong liền chạy.
Thân, cô không phải đã nói liêu xong liền chạy không tốt lắm sao? Hệ thống đúng lúc xông ra tới vả mặt.
Ngôn Linh trịnh trọng phản bác, " Tôi nói là không tốt lắm, vậy thì sao?"
Không tốt lắm không đại biểu là không thể làm.
Dù sao, hắn lại bắt không được cô.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play