Editor: Lãnh Sam.
Cô gái đi theo, thấy Phong Lâm bỗng dưng từ phúc hậu và vô hại trở thành cả người âm lãnh.
Cô ta sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
Dựa vào góc tường.
Boss thế nào lại trêu chọc một người nam nhân như vậy?
Phong Lâm đang đắm chìm bên trong sự tức giận.
Điện thoại đột nhiên vang lên một chút.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, đúng là tin nhắn từ Ngôn Linh.
[ Vất vả đặc trợ xử lý một chút sự việc của công ty.]
Ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt điện thoại, trên mặt tinh xảo tuấn lãng, toát ra nhàn nhạt ý cười.
Làm như bất đắc dĩ, lại hình như có chút đau đầu.
Cô thật sự đem hắn trở thành đặc trợ xử lý sự vụ của công ty?
Chẳng lẽ hắn nói còn chưa đủ minh bạch rõ ràng sao?
Thôi.
Chỉ cần người không chạy xa là được.
Thật vất vả ở dị thời không tìm được cô, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không lại để cho cô chạy xa nữa.
Phong Lâm thu hồi âm lãnh, quay trở lại một bộ dáng ôn hòa.
Hắn vẻ mặt đạm nhiên từ toilet rời đi.
Bước đi trầm ổn trấn tĩnh.
Dường như người vừa mới trải rộng hơi thở âm lãnh kia, căn bản không phải hắn.
Cô gái ở góc tường, hơi há mồm, một chữ cũng không nói ra được.
Cô chỉ biết, về sau phải cách xa người này.
_____
Ngôn Linh trên đường được tài xế đưa về chung cư, nhìn thấy một tiệm bánh ngọt.
Đơn giản, trực tiếp nói tài xế tìm một chỗ dừng lại, cô đi vào dạo qua một vòng.
Xem một chút, cô liền không muốn đi ra.
Đồ ngọt rực rỡ muôn màu, tỏa ra mùi thơm mê người.
Tin chắc hương vị, nhất định không tồi.
Cô tìm một vị trí không tồi cạnh cửa sổ ngồi xuống, chờ nhân viên mang đồ ngọt lên.
Vị trí này tầm nhìn thật không tồi.
Thuận tiện còn có thể ngắm phong cảnh.
Tuy rằng không có gì nhưng nhìn......
Bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, thân chúc mừng, nhiệm vụ chủ tuyến một đã hoàn thành, kế hoạch của Hứa Thanh Thanh đã bị cô tiêu diệt một cách hoàn mỹ.
Ngôn Linh gật gật đầu.
" Ừm."
Thân, thỉnh tiếp tục cố lên. Nếu lần sau Hứa Thanh Thanh lại có kế hoạch gì, nó sẽ suy xét tiếp tục tuyên bố nhiệm vụ.
Hy vọng, đến lúc đó, nó sẽ không bị ký chủ đánh chết.
Hữu nghị nhắc nhở: Phong Lâm độ hảo cảm: tăng thêm 5.
Hệ thống kinh ngạc nhìn tin báo độ hảo cảm.
Ký chủ chạy như thế này, Phong Lâm sẽ còn tăng thêm độ hảo cảm?
Không thể tưởng tượng.
Ngôn Linh thật ra không có phản ứng gì quá lớn.
" Thật rõ ràng, tôi mị lực rất lớn."
Trên gương mặt vốn từ trước đến nay vô biểu tình, tựa hồ nhiều thêm vài phần chờ mong.
Loáng thoáng lộ ra ánh sáng nóng lòng muốn thử.
!!! Nó rõ ràng cảm giác được tâm tình của ký chủ rất tốt.
Đang chuẩn bị mở miệng đề điểm.
Giây tiếp theo.
Nó nhìn thấy ký chủ nhà mình ánh mắt như sói, dừng ở đồ ngọt trong tay nhân viên phục vụ.
....... Nó mù.
Ngôn Linh cầm lấy cái muỗng, đáy mắt thoáng hiện tia sáng, rồi sau đó nhanh chóng biến mất.
Trong chớp mắt, lại là một bộ dáng đạm mạc.
Nhiều năm qua như vậy, cô vẫn luôn có cái tật xấu.
Thích ngọt như mạng.
Thích ăn tất cả đồ ngọt.
Cái tật xấu này, cô cũng không biết có từ khi nào.
Rốt cuộc, ký ức của cô không tốt lắm.
Trong tình huống bình thường, sự việc nghĩ không ra, cô cũng không lại làm khó bản thân mình.
Một là bởi vì nghĩ không ra, hai là, suy nghĩ nhiều dễ dàng mệt mỏi, phảng phất cơ thể giống như bị đào rỗng.
Ký ức của cô không tốt, việc này lúc trước coi như cả Lục giới đều biết.
Đến nỗi vì sao làm cả Lục giới đều biết, đây lại là một chuyện xưa rất dài.
Lười nhớ lại, lười hồi ức.
Cô chỉ nghĩ muốn ăn đồ ngọt.
Chỉ có thời điểm ăn đồ ngọt, mới có thể đem hết thảy trong đầu giải phóng.
Cái loại ngọt này, gần như là ngọt đến tận xương cốt, ngọt đến trong lòng.
Mỗi lần đồ ngọt qua đi, đáy lòng cô sẽ chợt hiện lên loại cảm giác vắng vẻ.
Cái loại cảm giác này, giống như là quên mất một người rất quan trọng.
Cứ thế mãi, cô đối với quyết tâm tìm về ký ức, cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Cô muốn làm rõ cái cảm giác mơ màng này.













Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play