Chu Dục xử lý xong vụ đồ đạc trong nhà thì cũng đã nửa đêm. Sau khi đợt nhân viên chuyển nhà cuối cùng âm thầm rời đi như ăn trộm thì trong phòng lúc này đã trống hoác, chỉ để lại mỗi cái giường nằm.

Chậc, đúng là không quen.

Ngày hôm sau, năm giờ rưỡi sáng Chu Dục đã tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, còn hơi mơ màng đứng dậy, đang duỗi tay định lấy đồ thể thao ra đi chạy bộ thì chụp vào không khí, ủa, tủ đâu?

Anh mở mắt ra thì chỉ thấy một bức tường trơ trọi, à, tủ quần áo bị người ta dọn đi rồi. Bộ quần áo mặc hôm qua bị vất trên ghế nhăn nhúm, quần áo còn lại đều ở trong va li chưa kịp lấy ra.

Chu Dục lôi từ va li ra một bộ đồ thể thao rúm ró, đang muốn mặc vào thì bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền gấp gáp gọi điện cho trợ lý vạn năng của mình: “Cậu đặt hai phần ăn sáng cho tôi, mua cái gì có hương vị gia đình ấy, sao cho có vẻ như tôi tự tay làm.”

Trợ lý vạn năng lạnh nhạt trả lời: “Anh làm? Đồ ăn khét ha?”

Chu Dục nghĩ đến tài nấu ăn fail lòi của mình, vẫn tỉnh rụi nói: “Vậy chọn mấy thứ dễ làm nhất đi, cháo trắng hay cháo kê cũng được, cứ đại khái thế, à sẵn tiện mua luôn nguyên liệu nấu ăn với nồi niêu xoong chảo gia vị gì đó nhé.”

Hôm qua anh vừa chém gió mình biết nấu ăn, cho nên đã làm phải làm cho tới, trang trí nhà bếp coi được chút. Còn chuyện không biết nấu thì học nấu là được rồi. Chỉ cần anh hạ quyết tâm thì không có thứ gì là không học nổi.

“Boss, chắc anh không quên sáng nay anh có một cuộc họp…”

“Đã giao cho phó tổng.”

“Còn lịch trình…”

“Bỏ bỏ. Tôi đang nghỉ phép mà.”

Chu Dục xuống lầu chạy một vòng, lúc lên nhà thì trợ lý Trịnh Chiết đã mang những đồ anh yêu cầu đến rồi, vẻ mặt khó ở càm ràm: “Anh nghỉ phép mà không báo trước cho tôi.”

Trịnh Chiết là quân nhân đã xuất ngũ. Mười năm trước cha của anh ta bị nghi là dính líu tới một vụ án mạng, sau đó được mẹ của Chu Dục giúp đỡ rửa oan. Sáu năm trước, sau khi Trịnh Chiết ra khỏi quân đội thì tìm đến trả ơn, đảm nhiệm vị trí đội trưởng đội bảo an trong công ty của Chu Dục. Sau một lần Chu Dục bị tấn công thì mẹ anh nhờ vả Trịnh Chiết đi theo làm vệ sĩ kiêm tài xế cho anh, rồi chẳng biết từ khi nào anh ta đã lãnh luôn công việc của trợ lý.

Chuyện đó cũng không có gì, vì tiền lương cao. Công việc vệ sĩ vốn đã phải dành hầu hết thời gian theo sát thân chủ, mà thật ra bình thường nếu không có sự cố gì thì việc cũng nhàn rỗi. Làm thêm công việc của trợ lý thì anh ta có thể nhận thêm một phần tiền lương nữa, cũng không mất công gì nhiều. Thế là Trịnh Chiết bị Chu Dục thuyết phục trở thành trợ lý vạn năng.

Công việc của anh ta đến nay vẫn thuận buồm xuôi gió. Tuy rằng đôi lúc tính tình Chu Dục hơi ba chấm, nhưng cũng không phải kiểu người soi mói phiền phức. Cơ mà hai ngày nay thì rõ ràng là anh cư xử hơi bất thường.

“Tôi là ông chủ, nghỉ vài ngày thì làm sao? Hai ngày tới cậu chịu khó đi xa chút chuyển đồ qua đây cho tôi. Đừng lo, tôi sẽ tăng lương cho cậu.”

Chu Dục tắm rửa xong, khôi phục bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái, bên kia Trịnh Chiết cũng đã rửa ráy chén đũa xong hết. Chu Dục múc cháo gạo kê ra và bày mấy thứ rau ăn kèm lên đĩa rồi để cháo vào lò vi sóng hâm nóng, làm cho có vẻ giống như vừa mới nấu xong. Tiếp theo, anh còn sửa sang tóc tai cho đẹp, lấy cái khay đựng trái cây ra để đồ ăn lên, bưng sang nhà bên cạnh. Anh nói với Trịnh Chiết: “Lát nữa cậu quay về đi, cẩn thận đừng để nhóc hàng xóm thấy cậu, nếu có thấy cũng làm bộ như không quen biết tôi.”

Trịnh Chiết: “…”

Hà Hòa vừa mới thức, nghe được tiếng người gọi bên ngoài thì lồm cồm bò dậy ra mở cửa. Vừa mở cửa ra liền thấy Chu Dục đẹp trai lai láng bê một cái khay đồ ăn thơm nức mũi đứng trước cửa mỉm cười: “Tôi còn sợ em chưa dậy. Tôi làm bữa sáng, đem cho em một ít.”

Hà Hòa nghe vậy giật mình, mở cửa cho anh vào nhà: “Đồ ăn này anh làm hết hả?”

“Ừ, chỉ là mấy món bình dân thôi, em ăn thử xem có hợp khẩu vị không.” Chu Dục tỏ ý mấy món này chỉ là chuyện nhỏ, dễ như ăn gỏi.

Cửa đóng lại, Trịnh Chiết đứng ngay cửa nhà kế bên nghe mà khóe miệng cứ giật giật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play