Lộ Vô Quy không muốn nói chuyện, nàng lẳng lặng liếc nhìn Du Thanh Vi, lại tiếp tục đi về phía trước.
Du Thanh Vi đuổi theo Lộ Vô Quy, đi theo bên cạnh nàng, tiếp tục đi về phía trước dọc theo đường quê, thỉnh thoảng nhìn về phía Lộ Vô Quy. Cô không biết xảy ra chuyện gì, không biết tại sao Lộ Vô Quy lại trông bi thương như vậy. Sương mù nhuộm dần trong mắt nàng, nét mặt lộ ra mê man mà thê lương.
Tả Tiểu Thứ dùng kiếm chống đất uể oải theo sát phía sau Du Thanh Vi, hỏi: "Còn phải đi bao lâu? Phải đi tới khi nào?"
Long sư thúc đang cõng Du Kính Diệu thở hổn hển mà đáp lại: "Đi tiếp đi, ít nhất phải đến thị trấn. Bây giờ mặt trời mọc, phơi nắng nhiều một chút để xua tan bớt âm khí, hấp thu chút dương khí mới có lợi đối với thân thể, nếu không âm thịnh dương suy, ngủ tiếp thì rất có thể không dậy nổi."
Lộ Vô Quy đi ở trên đường quê, gió rét thổi tới, một chiếc lá rụng khô vàng thổi qua từ trước mắt, là lá cây liễu. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cạnh hồ nước có một cây liễu già chỉ còn lại lẻ tẻ lá cây khô héo. Cây liễu già đó có chút năm tháng, cành cây tráng kiện quanh co khúc khuỷu, mặt trên phủ kín rêu xanh loang lổ, trên cành to rắn chắc, cành liễu nho nhỏ rủ xuống từng dải, từng dải.
Ánh nắng tinh mơ rọi xuống cây liễu già, như là phủ thêm một tầng sáng vàng cho cây liễu.
Tình cảnh này, dường như nàng đã nhìn thấy rất nhiều năm rồi.
Trong lúc mơ hồ, nàng nghe thấy dưới cây liễu già có đồng tử đang đọc theo lão đạo sĩ: "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương, hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng, nhuận dư thành tuế, luật lữ điệu dương [1]..."
Có một con rắn trắng lớn, quấn ở bên cạnh nàng, cái đầu gật gà gật gù, bộ dáng như là có thể ngủ thiếp bất cứ lúc nào. Cũng là buổi sáng trời xanh quang đãng như vậy, có ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu vào trên người Đại Bạch, còn có lá cây khô vàng bay xuống, rơi vào trên đầu nó, vướng trên cái sừng ở trán, nó cúi đầu một cái, lá liễu đó liền rơi vào trên mặt của nàng.
Lão đạo sĩ hô: "Chuyên tâm chút đi!" "Bộp" một tiếng, sách rơi vào trên trán tiểu đồng tử phát ra tiếng vang, làm Đại Bạch kinh sợ lập tức trợn tròn mắt rắn mông lung xanh thăm thẳm mà đong đưa đầu, nghe lão đạo sĩ đọc: "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang..." Sau đó nó lắc lắc đầu — liền ngủ thiếp đi.
Nàng trông thấy cây liễu già đó, nhớ tới năm xưa, trong miệng khẽ lẩm bẩm: "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương, hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng..." Mỗi lần nàng đọc đến "Thu thâu đông tàng" đều sẽ lén lút chế nhạo Đại Bạch đến mùa đông luôn không nhịn được buồn ngủ mà phải trốn đi. Nàng nhớ tới năm xưa, lộ ra mặt mày tươi tắn, cười cười, nước mắt làm nhòe đường nhìn, cổ họng nghẹn ngào.
Cây liễu già không còn.
Đại Bạch cũng mất.
Tả Tiểu Thứ tràn đầy kinh hãi nhìn Lộ Vô Quy lệ rơi đầy mặt mà nhiều lần đọc "Thu thâu đông tàng", kêu lên: "Du Lừa Đảo, không phải là nó bị trúng tà rồi chứ? Lẽ nào lúc cô gọi hồn cho nó ở sông âm chẳng những không gọi hồn nó về, trái lại làm mất luôn?" Thoạt nhìn Lộ Vô Quy như là bị choáng váng, lại giống như bị điên rồi, còn giống như bị trúng tà, làm cô sợ đến dựng hết cả tóc gáy.
Mấy người Long sư thúc hai mặt nhìn nhau. Đều làm nghề này, bọn họ thoáng cái là có thể nhìn ra Lộ Vô Quy không có trúng tà.
Du Thanh Vi gọi liên tiếp vài tiếng "Tiểu muộn ngốc" cũng không được đáp lại, cô kéo lại tay của Lộ Vô Quy, mạnh mẽ lôi người đi.
Lộ Vô Quy đọc đi đọc lại "Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng", nhiều lần nhớ lại cảnh tượng chung sống của nàng và Đại Bạch. Nàng nhớ được dáng vẻ của Đại Bạch, nhưng nàng không nhớ được bộ dáng của chính mình, nàng không nhớ được tại sao không thấy Đại Bạch nữa, nàng không nhớ được Đại Bạch chết như thế nào, nàng cố gắng hồi tưởng, nhưng không nhớ ra cái gì.
Dòng nước nóng ấm rơi xuống, giội khắp mặt mũi của nàng. Nàng tỉnh táo lại, lau nước trên mặt, mới phát hiện mình đang đứng ở trong phòng tắm. Nàng đứng dưới vòi hoa sen, quần áo trên người bị ném vào góc buồng tắm, Du Thanh Vi đang bôi sữa tắm lên người nàng.
Mọi thứ trước mắt trở nên chân thực, tiếng đọc "Thiên địa huyền hoàng, thu thâu đông tàng" cùng bóng hình Đại Bạch như là trôi màu dần dần trở nên mờ nhạt. Nàng nhìn Du Thanh Vi, liền nhớ tới chị Hiểu Sanh, chị Hiểu Sanh cũng thường giúp nàng tắm rửa như vậy.
Du Thanh Vi tắm rửa, gội đầu cho nàng, nước nóng chảy vào trên vải băng vết thương nhuốm máu, hòa vào dòng máu mà chảy xuống.
Du Thanh Vi giúp nàng tắm gội xong, lau khô tóc và nước trên người nàng, kéo nàng ra buồng tắm, mặc vào cho nàng áo lót và quần giữ ấm mới mua, đưa nàng về trên giường, kéo chăn đắp ở trên người nàng, liền muốn quay về buồng tắm, lúc xoay người nhìn thấy nàng đang nhìn mình, thoáng sửng sốt, hỏi: "Hoàn hồn rồi?"
Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng, gật đầu.
Du Thanh Vi nói: "Hoàn hồn là tốt rồi." Liền chui vào trong phòng tắm.
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn căn phòng, thấy trong căn phòng này xếp hai chiếc giường đơn trải ga giường trắng toát, thoạt nhìn như là khách sạn. Nàng suy nghĩ một lúc, không nhớ ra được làm thế nào đến đây, chỉ nhớ mới vừa nhìn thấy một cây liễu già, nhớ tới Đại Bạch.
Bên cạnh xếp một đống lớn quần áo mới mua, nàng không rõ là mua cho nàng hay là Du Thanh Vi, không dám động, quấn lấy chăn vùi ở trên giường.
Không lâu sau, Tả Tiểu Thứ đến, xách theo một đống băng gạc, cồn i-ốt các loại, nói là ban nãy Long sư thúc đi mua, còn nói là đã liên hệ được xe rồi, chờ rửa mặt xong, xử lý xong vết thương liền có thể trở về.
Bọn họ thuê xe riêng trên trấn nhỏ, bởi vì nhiều người, trên người có vết thương, còn có đao kiếm, tài xế mà ông chủ khách sạn liên hệ giúp họ đều sợ gặp phải kẻ xấu có chuyện. Du Thanh Vi đứng ra đàm luận với bọn họ, dùng giá cao thuê ba chiếc xe riêng của họ, đối phương mới đồng ý nhận chuyến này.
Lộ Vô Quy ngồi cùng một xe với Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ, Long sư thúc cùng Du Kính Diệu ngồi một chiếc, Tiểu Long cùng anh Kiền ngồi một chiếc.
Tả Tiểu Thứ ngồi trên ghế bên cạnh ghế lái, thắt dây an toàn, điều chỉnh hạ lưng ghế liền ngủ thiếp đi.
Du Thanh Vi ngửa người về phía sau, tựa đầu vào trên vai Lộ Vô Quy, nhắm mắt lại không tới một phút liền ngủ thiếp đi.
Tài xế chở các nàng là chàng trai hơn hai mươi tuổi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn các nàng, còn hỏi Lộ Vô Quy có phải là trộm mộ không.
Lộ Vô Quy vốn dĩ không muốn để ý đến hắn, nhưng nàng biết trộm mộ là phạm pháp, ngộ nhỡ chàng trai này là kẻ ngốc lôi họ đến cục công an thì làm sao bây giờ. Nàng nói: "Không phải."
Chàng trai nói: "Vậy tại sao các cô biến thành như vậy, còn người nào người nấy đều mang theo đao kiếm, tiểu muội muội cô xinh đẹp như thế theo họ làm nghề này rất không tốt."
Lộ Vô Quy không biết nói tiếp thế nào, không lên tiếng. Nàng thấy Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi đều ngủ thiếp, nàng cảm thấy nàng nên tỉnh, khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ ngủ đến đất trời đen kịt, ngay cả bữa trưa cũng không dậy.
Lộ Vô Quy, Long sư thúc cùng ba gã tài xế ăn cơm trưa ở quán ăn bên đường cao tốc rồi lại lên đường, lúc hơn bốn giờ chiều mới đến nhà ông Du. Từ rất xa đã nhìn thấy ông Du cùng Tả Nhàn chờ ở cổng sân rướn cổ lên nhìn về bên này. Lộ Vô Quy nghe thấy tài xế hỏi nàng đỗ ở đâu, liền nói: "Đỗ ở cổng sân chỗ hai người đằng trước đứng." Lại đánh thức Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi ngủ vô cùng ngon, nói: "Đến rồi."
Xe dừng lại bên cạnh ông Du, ông Du cùng Tả Nhàn chờ ở ngoài cửa xe, hai người đều tràn đầy cấp thiết.
Tả Tiểu Thứ nói: "Bị cào vài nhát, chảy tý máu, không có chuyện gì."
Tả Nhàn hỏi: "Nghiêm trọng không?"
Tả Tiểu Thứ giả vờ thoải mái, nói: "Không nghiêm trọng lắm, vết thương đã xử lý qua."
Tả Nhàn thấy ba người các nàng cũng khỏe, thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Tìm được rồi?"
Ông Du khẩn thiết mà nhìn các nàng, hỏi: "Thật sự tìm được rồi? Người đâu?"
Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi đồng thời nhìn về phía Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy ngớ ra quay đầu nhìn quanh, mới phát hiện chỉ có ba người các nàng ngồi chiếc xe này đến nơi.
Du Thanh Vi nói: "Ở trên hai chiếc xe khác, vẫn ở phía sau."
Tả Tiểu Thứ nói: "Cháu về nhà trước." Cô cầm lấy kiếm mình để ở trên xe rồi đi vào nhà. Sau khi cô ngủ dọc đường, bắp thịt cả người đau nhức đến độ không phải là của mình.
Tiểu Đường từ trong sân đi ra, nhìn thấy Tả Tiểu Thứ hành động bất tiện, vội vàng đỡ cô đi vào.
Du Thanh Vi chẳng tốt hơn là bao so với Tả Tiểu Thứ, cô gọi một tiếng: "Tiểu muộn ngốc, đỡ lấy tôi." Rồi nói với Tả Nhàn: "Mẹ, còn chưa trả lộ phí. Mỗi chiếc xe hai ngàn, có ba chiếc xe. Ư!"
Tả Nhàn sốt sắng hỏi: "Bị thương ở đâu?"
Du Thanh Vi uể oải nói: "Cả người con đau nhức." Cô nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, em ôm tôi vào nhà."
Lộ Vô Quy nghĩ thầm: "Yếu ớt như thế sao?" Lại thấy hình như Du Thanh Vi không phải giả bộ, ôm Du Thanh Vi vào nhà thả ở trên ghế sô pha ở phòng khách, sau đó nhìn thấy Khưu đại sư cùng hai tên đồ đệ của ông ấy đi xuống từ trên lầu.
Lại có ô tô lái đến đỗ ở cổng sân, tiếp đó tiếng Tả Nhàn gọi "Kính Diệu" vang lên, ngay sau đó thì có tiếng gào khóc truyền đến, thanh âm đó khàn khàn bi thương, hình như là Du Kính Diệu đang khóc, lại nghe thấy ông Du đang nói liên tục "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi", rồi mắng to: "Đồ khốn này, không cho ngươi đi, ngươi càng muốn thể hiện..."
Ban đầu Khưu đại sư đi đến phía Lộ Vô Quy lại miễn cưỡng mà rẽ cong một đường, đi thẳng đến ngoài cổng. Hai đồ đệ của ông cũng đi theo ra ngoài.
Lộ Vô Quy vô thức nhìn về phía Du Thanh Vi ngồi ở bên cạnh, thấy Du Thanh Vi dựa lưng ở trên sô pha, trong mắt nén lệ không biết đang suy nghĩ gì. Có lẽ là cảm nhận được Lộ Vô Quy đang nhìn cô, quay đầu nhìn về phía nàng, sau đó gượng ra một ý cười, vỗ vỗ tay của nàng, nói: "Mệt mỏi thì đi lên nghỉ ngơi."
Lộ Vô Quy nói: "Tôi muốn ăn cơm cúng."
Du Thanh Vi đáp một tiếng: "Được", lại hô: "Dì Tiền." Gọi dì Tiền đến, nhờ dì nấu bát cơm chín nửa, rồi giết một con gà trống lớn nuôi riêng, rưới máu vào trên cơm tẻ.
"Dì Tiền" nói: "Lão tiên sinh sớm đã phân phó." Vội vã đem đến cái bát đựng cơm tẻ nửa chín nửa sống, lại đến trong sân bắt lấy con gà trống lớn.
Lộ Vô Quy tiến đến trước cơm tẻ, nàng ngửi một cái mùi cơm thơm ngát, nhận lấy gà trống lớn trong tay dì Tiền, hai ba lần nhổ đi lông gà trên cổ gà, rồi tóm chặt mào gà lộ ra động mạch của gà trống lớn, nắm lên dao gọt hoa quả trên bàn quẹt một nhát lên cổ gà, rưới máu tươi phun ra ngoài cổ gà vào trên cơm tẻ. Nàng trả lại cho "dì Tiền" con gà trống lớn đã chảy hết máu, chạy vội tới bàn thờ Thần Tài bên cạnh lấy ra ba nén hương, sau khi nhen lửa, để nén hương ở trước trán trước tiên kính thiên địa, sau đó cắm hương vào trên cơm tẻ, liền nằm bò trước cơm dùng mũi hít lấy hương cháy.
Nàng dùng sức hít một hơi, nén hương đó liền cháy cực kỳ nhanh. Mùi hương hỏa dễ ngửi chui vào trong lỗ mũi, sưởi ấm cả người nàng.
Tả Tiểu Thứ co quắp ở trên sô pha không muốn động cả kinh lập tức ngồi thẳng người, mắt nhìn chằm chằm. Cô kích động vồ lấy tay Du Thanh Vi, khẽ kêu: "Du Lừa Đảo!" Lộ Vô Quy đây là — quỷ ăn nhang đó!
Du Thanh Vi đã sớm nhìn quen không lạ, nhàn nhạt liếc nhìn Tả Tiểu Thứ, nói: "Tiểu muộn ngốc là đoạn hồn mệnh, không giống với người bình thường."
Tả Tiểu Thứ nhớ tới Lộ Vô Quy có thể tay không leo giếng âm, lúc đi âm không hề sợ âm khí, lại nhìn Lộ Vô Quy ăn nhang như vậy, trong đầu bốc lên một loạt dấu chấm hỏi. Cô hỏi: "Cái gì là đoạn hồn mệnh?"
Du Thanh Vi nhún vai, nói: "Không rõ, chỉ nghe Hứa gia gia từng nói như vậy một lần."
Thời gian Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi nói chuyện, ba nén hương kia cũng đã cháy hết, tất cả hương bị Lộ Vô Quy hít vào trong bụng. Nàng bê bát lên, cầm lấy đũa và cơm nhồm nhoàm. Máu gà rưới vào trên cơm tẻ, trở thành cơm chan máu, Lộ Vô Quy ăn ngon như là cơm chan sốt bào ngư. Nàng bới cơm đến cả hạt gạo cũng không còn, chưa hết thòm thèm mà đặt bát xuống, nói: "Ngày mai ăn tiếp."
Du Thanh Vi khẽ "Ừ" một tiếng.
Mới nãy Tả Tiểu Thứ còn cảm thấy rợn cả tóc gáy, lại nhìn bộ dáng nhẹ như mây gió của Du Thanh Vi, suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi, là tôi đại kinh tiểu quái*."
(*đại kinh tiểu quái: là quá kinh ngạc với một điều không có gì lớn lao.)
Tiểu Đường cõng Du Kính Diệu vào phòng, ông Du, Tả Nhàn theo sát ở bên cạnh, một đám người lên lầu đi tới phòng ngủ của Tả Nhàn, hai tên đồ đệ của Khâu đại sư ở lại phòng khách.
Du Thanh Vi đứng dậy, nói: "Tiểu muộn ngốc, điện thoại di động của em ở trong phòng chứ? Gọi điện thoại cho Trang Hiểu Sanh báo cái bình an đi."
Lộ Vô Quy bừng tỉnh, nói: "Đúng nhỉ, tôi còn chưa nói cho chị Hiểu Sanh tôi đã về rồi." Nàng đứng dậy liền muốn lên lầu.
Du Thanh Vi lại gọi nàng lại, nói: "Tiện thể ôm tôi lên lầu."
Lộ Vô Quy liếc mắt nhìn Du Thanh Vi, quan sát cô, thấy sắc mặt của cô tái nhợt hết sức yếu ớt, đi qua cõng lên Du Thanh Vi đi lên lầu.
Du Thanh Vi vòng lấy cái cổ của Lộ Vô Quy, vùi mặt vào hõm cổ của Lộ Vô Quy, trầm thấp mà thở dài, thấp giọng nói: "Cha của tôi khác với tưởng tượng của tôi, tôi cảm thấy thật xa lạ, muốn tới gần, lại không dám." Cô hỏi: "Đây có tính là cận hương tình khiếp* không?"
(*Cận hương tình khiếp: Lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.)
Lộ Vô Quy nói: "Không biết."
Nàng lên lầu, đang muốn đưa Du Thanh Vi vào phòng ngủ của cô ấy, thì nghe thấy Du Thanh Vi nói: "Đi phòng ngủ của em."
Lộ Vô Quy hỏi: "Tại sao?"
Du Thanh Vi thấp giọng nói: "Muốn em ở bên tôi. Tiểu muộn ngốc, tôi rất bất an, luôn cảm thấy tìm về cha tôi, có một số việc cũng không có kết thúc."
Lộ Vô Quy nghĩ đến vảy trắng trên người Du Kính Diệu, và vảy trắng bị niêm phong của Du Thanh Vi, nghĩ đến cái chết của Đại Bạch. Đại Bạch chết rồi, nhà họ Du nợ mạng Đại Bạch phải gánh chịu nguyền rủa, lời nguyền này trả thù ở trong huyết mạch trên người con cháu, đời đời kiếp kiếp bị huyết chú mai sau đều sẽ biến thành quái vật, còn thảm hơn cái chết. Nàng cảm thấy Du Thanh Vi thật đáng thương, nghiệt lại không phải Du Thanh Vi tạo, nhưng phải gánh chịu nguyền rủa. Con người Tả tổng tốt vô cùng, Du Thanh Vi cũng không xấu, tướng mạo của Du Kính Diệu đoan chính cũng không giống như là kẻ ác...
Lộ Vô Quy bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng. Du Kính Diệu không giống như là người xấu, tại sao lại mắc nghiệp chướng lớn như vậy bị gieo xuống huyết chú? Đại Bạch tốt như vậy, nếu không phải lúc bị chết cực kỳ thê thảm oán khí vô cùng lớn, thì tuyệt đối sẽ không gieo xuống cho người ta loại huyết chú tai họa kéo dài đến con cháu đời sau.
"Tiểu muộn ngốc, tiểu muộn ngốc!"
Giọng nói của Du Thanh Vi đánh thức Lộ Vô Quy, nàng "Hả" một tiếng.
Du Thanh Vi nói: "Tự nhiên lại đờ ra cái gì? Vào phòng."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, cõng Du Thanh Vi tiến vào phòng cho khách mà mình đang ở, đặt lên giường, sau đó từ trong tủ đầu giường tìm ra di động, cắm vào dây sạc liền gọi điện thoại báo bình an cho chị Hiểu Sanh, kết quả điện thoại của chị Hiểu Sanh tắt máy. Nàng lại gọi điện thoại cho Trang Phú Khánh, Trang Phú Khánh nói với nàng chị Hiểu Sanh vừa mới gọi điện thoại cho ông, đã lên máy bay sắp quay về, còn hỏi nàng ở nhà đồng nghiệp của chị Hiểu Sanh có nghe lời hay không, lại hỏi nàng tại sao điện thoại di động luôn tắt máy.
Nàng không biết nói cái gì, chỉ nghe Trang Phú Khánh nói. Trang Phú Khánh còn nói đến chuyện nàng nhận thịt khô của người khác, nói như vậy là không được, dông dài hơn nửa ngày, lại căn dặn bảo nàng cùng chị Hiểu Sanh tết đến về nhà, sau đó vợ Trang Phú Khánh còn đoạt mất điện thoại lại nói liến thoắng, nói đi nói lại nói mãi nàng ở nhà đồng nghiệp của chị Hiểu Sanh phải ngoan, đừng cho người ta thiêm phiền phức, hai người thay phiên càm ràm hơn một giờ mới cúp điện thoại.
Du Thanh Vi thấy nàng luôn nghe điện thoại, liền đứng dậy đi tới phòng Tả Nhàn tìm ba mẹ cô.
Trong phòng của Tả Nhàn rất náo nhiệt, liên tục có người nói chuyện. Lộ Vô Quy nghe hai vợ chồng Trang Phú Khánh nói chuyện cũng không thèm để ý bọn họ nói cái gì, chỉ nghe có người hỏi Du Kính Diệu một câu những năm này hắn gắng gượng vượt qua thế nào, sống sót ra sao. Du Kính Diệu không trả lời, sau đó Tả Nhàn liền chuyển đề tài.
Lộ Vô Quy biết thứ có thể ăn bên trong sông âm chỉ có mấy thứ kia, trong sông âm duy nhất không ăn xác chết chính là "con lươn", thường thấy nhất chính là thủy quỷ cùng ngư quái. Những con ngư quái này không giống với cá ở trần gian, chúng nó là oan hồn người chết bám vào trên thân cá mà trở thành tinh quái, lấy người chết làm thức ăn, cũng hại người. Tay Du Kính Diệu đều đã biến thành móng vuốt, con ngươi hiện ra ánh sáng xanh lục, nhìn cái là biết từng ăn thịt người chết, hơn nữa ăn không ít. Đừng thấy Du Kính Diệu dưới ánh mặt trời vẫn còn hình người, thực ra trong xương sớm đã không phải là người, đến khi mặt trời xuống núi âm khí đi lên, đó chính là một con quái vật.
Nàng bỗng nhiên đôi chút hiểu vì sao Du Thanh Vi lại cảm thấy Du Kính Diệu xa lạ, lại sợ Du Kính Diệu, không phải "cận hương tình khiếp", nàng đoán ắt hẳn là Du Thanh Vi ít nhiều nhìn ra một chút hoặc là cảm giác được Du Kính Diệu đã không phải là người, cho nên mới sợ sệt cùng bất an.