Du Thanh Vi nhìn thấy động tác nhổ cỏ của Lộ Vô Quy, cười cười, nói: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta còn chưa tới nơi, phải đi tiếp mười mấy dặm. Sư thúc của tôi và Tần Đạo Gia còn chưa tới, ở chỗ này chờ bọn họ."

Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng.

Du Thanh Vi đứng bên người Lộ Vô Quy, đá đá cục đá dưới chân, nói: "Ông không cho tôi xuống giếng, lần này có em cùng đi, cuối cùng ông ấy cũng đồng ý. Người dẫn đội là sư thúc của tôi, được cho là truyền nhân y bát* của ông. Ngoài ra có một đôi thầy trò, xuất thân là người trấn giếng, chiếc giếng bọn họ trông coi bởi vì phá dỡ xây lên nhà, ông tôi kéo bọn họ vào nhóm, Tần Đạo Gia muốn dạy đồ đệ xuống giếng học hỏi kinh nghiệm nên đồng ý. Còn có ba người Quỷ Đạo, bọn họ muốn âm châu, chúng tôi lại cung cấp vật tư cho họ, liền cùng nhập bọn, trên đường phối hợp với nhau."

(*truyền nhân y bát: môn đồ được truyền thụ tư tưởng, học vấn, kỹ năng.)

Lộ Vô Quy hỏi: "Âm châu?"

Du Thanh Vi nói: "Hạt châu quỷ, thứ trên người quỷ, hình như là kết tinh từ âm khí ngưng tụ, dính dương khí sẽ tan ra."

Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, nhớ ra sau khi đánh chết quỷ có hơi lợi hại, sẽ rơi một ít mảnh vụn, mảnh vụn đó rơi trên mặt đất không lâu sau sẽ tan thành âm khí.

Du Thanh Vi nói: "Năm 2007 thì tìm được miệng giếng này, ông tự mình đến xem qua, nói miệng giếng này quá hung, vẫn không dám xuống. Lần này khuyên can đủ đường, ba người Quỷ Đạo đó cuối cùng đồng ý kết nhóm với người trấn giếng, hơn nữa có em, liền tới rồi."

Lộ Vô Quy suy nghĩ một lát, hỏi: "Người Quỷ Đạo và người trấn giếng có mâu thuẫn?"

Du Thanh Vi nói: "Đôi chút không hợp nhau, người trấn giếng nhìn thấy giếng Hoàng Tuyền vô chủ là thấy cái nào thì niêm phong cái đó, người Quỷ Đạo muốn mượn giếng Hoàng Tuyền đi âm tìm âm châu."

Lộ Vô Quy hiểu. Nàng thầm nói: "Hóa ra là người trấn giếng chặn đường người Quỷ Đạo muốn đi." Nàng nhớ khi còn bé có một lần chính mình nhàm chán, mang một đống cục đá xếp thành một hàng trên bờ ruộng, có một người đi xe gắn máy đi ngang qua, nhìn qua cục đá rồi lại nhìn nàng, dừng xe gắn máy, rút ra dây nịt quấn hàng ở ghế sau xe liền muốn quất nàng. Trang Phú Khánh ở trong đồng cách đó không xa thấy nàng bị người nọ đuổi theo, kiếm tảng đá rồi xông "vù vù" từ sườn núi nhỏ bên cạnh muốn đánh nhau với người nọ. Sau đó người nọ lên xe gắn máy lượn đi mất, Trang Phú Khánh lập tức dạy dỗ nàng, bảo nàng dời đi cục đá không cho phép chắn đường nữa, nói là nếu có lần sau không cần người khác động thủ, ông ấy sẽ quất nàng.

Nàng suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy không đúng. Nếu như người trấn giếng không niêm phong lại giếng không người trông coi, người chung quanh sẽ gặp hại.

Chờ khoảng nửa giờ, từ trên đường đất có một chiếc xe việt dã lớn màu trắng loạng chòa loạng choạng lái tới, dừng ở sau xe của bọn họ.

Sau khi cửa xe mở ra, Tả Tiểu Thứ nhảy xuống từ buồng điều khiển. Cô nhìn thấy Lộ Vô Quy thì vẫy tay với Lộ Vô Quy, gọi: "Tiểu muộn ngốc."

Du Thanh Vi kinh sợ mà nhìn Tả Tiểu Thứ, hỏi: "Sao cô lại tới đây?"

Tả Tiểu Thứ kêu lên: "Cô xuống giếng mà lại không dẫn tôi theo!" Cô đi tới bên cạnh Du Thanh Vi, ôm lấy cổ Du Thanh Vi, hỏi: "Biết cái gì gọi là đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh* không?"

(*đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh: nghĩa là hai anh em cùng đánh hổ, hai bố con cùng ra trận. Ý chỉ vai trò quan trọng của quan hệ máu mủ đối với việc nâng cao tinh thần binh lính trên chiến trường.)

Du Thanh Vi hỏi: "Ông tôi đồng ý?"

Tả Tiểu Thứ nói: "Nếu tôi nhận được tin tức, Du gia gia không đồng ý cũng phải đồng ý thôi."

Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặc quần áo gió xuống xe, đi tới, nói: "Sư phụ nói nha đầu này tính tình lỗ mãng, không dẫn nó tới, chốc nữa nó lại tự lén lút lẻn tới đây còn phiền toái hơn." Ông ta đi tới bên người Lộ Vô Quy, nói: "Vị này chính là Lộ tiểu thư nhỉ?"

Du Thanh Vi nói: "Sư thúc, vị này chính là Lộ Vô Quy." Rồi nhìn Lộ Vô Quy nói: "Tiểu muộn ngốc, đây là sư thúc của tôi, chú ấy họ Long, gọi chú Long là được rồi." Cô lại giới thiệu bốn người khác đi cùng với chú Long cho Lộ Vô Quy, một người thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi là con trai chú Long, gọi là Tiểu Long, một người khác chừng ba mươi tuổi là đồ đệ của chú Long, tên gọi Tiết Nguyên Kiền, Du Thanh Vi gọi là anh Kiền; còn lại chính là một đôi thầy trò người trấn giếng kia, sư phụ thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, nhìn thế nào cũng thấy giống người làm ruộng trong thôn, người còn lại là thanh niên cũng tầm tuổi Tiểu Long, hai người liếc nhìn thoáng qua Lộ Vô Quy rồi bắt đầu đánh giá bốn phía.

Lộ Vô Quy có thể thấy, hai người bọn họ gai mắt nàng.

Du Thanh Vi thấp giọng nói với Lộ Vô Quy: "Hai vị đó chính là người trấn giếng, vị lớn tuổi họ Tần, nhân xưng Tần Đạo Gia, gọi ông ấy là Tần Đạo Gia là được rồi. Một vị khác là đồ đệ của ông ấy, cùng họ với ông ấy, tôi vẫn luôn gọi hắn là Tiểu Tần." Cô nói xong thì tiến lên chào hỏi.

Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng. Nàng thấy đối phương không muốn phản ứng nàng, cũng không muốn tới gần. Bỗng nhiên nơi hướng đầu gió có một luồng xác chết khó ngửi thổi qua, mùi thối đó cùng mùi mục nát của xác chết như bay ra từ một nơi. Cùng lúc tử khí bay tới, còn có tiếng bước chân rất nhẹ mơ hồ truyền ra. Lộ Vô Quy nghiêng tai nghe, xác định tiếng bước chân tản ra mùi xác thối là truyền ra từ trong thôn. Nàng trở tay duỗi vào túi balo sau lưng nhanh chóng rút ra thước phép, kinh ngạc nhìn về phía thôn, thầm nghĩ: "Ban ngày lại còn có thi quái xuất hiện?" Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, rõ ràng chỉ chừng năm giờ chiều, theo lý thuyết lúc này sẽ không có thi quái xuất hiện.

Nàng nhìn chằm chằm phương hướng tiếng bước chân truyền tới, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đó chạy thẳng từ trong thôn tới phía họ, tốc độ không quá nhanh, nhưng cũng không quá chậm.

Không lâu sau, nàng liền nhìn thấy một bóng người đi ra từ căn nhà gạch xanh đổ mái, hình như liếc nhìn về phía bọn họ, sau đó tốc độ liền nhanh hơn.

Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Ban ngày còn dám ra đây!" Nàng vừa nhìn tốc độ cùng độ linh hoạt của thi quái này liền biết không quá dễ đối phó. Nàng hít sâu một hơi, dùng sức đạp một bước chạy tới phía thi quái ban ngày cũng dám xuất hiện này. Nàng vừa lao ra thì nghe thấy Du Thanh Vi kêu lên một tiếng sợ hãi: "Tiểu muộn ngốc", ngay sau đó lại là tiếng Tả Tiểu Thứ truyền đến: "Nó làm gì thế?" Nàng thầm nghĩ: "Chỉ với tính cảnh giác này của mấy người mà còn xuống giếng!" Chợt cảm thấy ghét bỏ.

Tiếng kêu của Tả Tiểu Thứ lại vang lên: "Giời ạ, chạy thật nhanh!"

Lộ Vô Quy thầm khinh bỉ một trận: "Cái này gọi là mượn sức gió! Phong cương!" Nàng đạp Phong Cương bộ, rất nhanh đã vọt tới trước mặt thi quái đi ra từ trong thôn, liếc mắt thì thấy ngay thi quái này đầy mặt tử khí, nàng bay lên trời, thước phép đập ngay tới thi quái nọ. Trong nháy mắt nàng nhảy vọt lên không đó, nàng thấy thi quái đó nhìn về phía nàng, ánh mắt kia tràn đầy kinh ngạc, sau đó như là đột nhiên kinh hãi, con ngươi co rụt lại, nhào một cái tránh người sang bên cạnh, lăn lộn trong sân cỏ.

Lộ Vô Quy đập hụt một thước, hạ xuống mặt đất, nghi ngờ không thôi nhìn "thi quái" nọ lăn tới trên cỏ rồi kéo xa khoảng cách với nàng, hỏi: "Người?" Hắn toàn thân tử khí, còn có mùi xác thối, thế nhưng con mắt kia chỉ người sống mới có, hơn nữa, thông thường mà nói thi quái đều là sức lực rất lớn thế nhưng rất ngốc, gặp phải công kích thông thường đều dùng tay cản, hoặc là liều mạng nhào lên, có rất ít thi quái biết lăn lộn để tránh đi.

"Thi quái" đó vỗ vỗ vụn cỏ trên quần áo, tức giận liếc nàng, hỏi: "Ngươi là người của Du Đạo Pháp?"

Lộ Vô Quy "Ể" một tiếng, nói: "Coi như thế đi, Du Thanh Vi dẫn tôi tới." Nàng chợt nhớ ra còn có ba người Quỷ Đạo. Lúc trước nàng cho rằng "Quỷ Đạo" là đạo sĩ bắt quỷ, bây giờ nhìn thấy người này, lại cảm thấy nên hiểu thành đạo sĩ giống quỷ.

Người này đến cả hơi thở cũng lộ ra mùi xác thối, nếu như không phải tướng mạo của hắn không phải tử tướng và có đôi mắt của người sống thì thoạt nhìn không khác gì thi quái.

"Thi quái" kia quay đầu lại thét to một tiếng "Này", lại có hai người còn giống thi quái hơn hắn đi ra từ trong căn nhà đổ nát một nửa, hắn kêu lên: "Người đến rồi."

Bọn họ không để ý Lộ Vô Quy nữa, đi tới phía xe Du Thanh Vi.

Lộ Vô Quy thu thước phép, theo phía sau bọn họ trở lại bên xe, liền nhìn thấy Tiểu Đường xách ra ba lô từ trong cốp xe, đưa cho ba người họ mỗi người một túi đeo lưng lớn.

Du Thanh Vi đi tới bên người Lộ Vô Quy, chống quạt ở bên môi thấp giọng hỏi: "Ban nãy em làm cái gì?"

Lộ Vô Quy nói: "Tôi tưởng hắn là thi quái."

Du Thanh Vi tức giận liếc nhìn nàng, nói: "Ban ngày ở đâu ra thi quái?" Cô thấp giọng nói: "Người Quỷ Đạo quanh năm giao thiệp với xác chết và quỷ quái, trên người thấm tử khí khá là nặng mà thôi." Cô lại dùng âm thanh nhỏ hơn nữa nói: "Người tu Quỷ Đạo, thoạt nhìn càng giống quỷ thì càng lợi hại. Nhưng mà tính tình của bọn họ đều không tốt, em bớt trêu chọc."

Lộ Vô Quy liếc nhìn Du Thanh Vi, không lên tiếng. Nàng không phải mắt mù, có thể thấy bọn họ đi đường tà đạo. Nàng thầm nói: "Chẳng trách không hợp với người trấn giếng." Nàng lại nhìn về phía nhóm người tụ tập trước xe, ba nhóm người tụ tập thế mà có mười hai người.

Tiểu Đường phụ trách chuyện hậu cần, chọn mua, không xuống giếng, không tính hắn thì có mười một người.

Điều này làm cho Lộ Vô Quy có hơi cạn lời, nhiều người như vậy xuống giếng Hoàng Tuyền, gặp phải thi quái hoặc đại quỷ đánh không lại thì không dễ chạy. Có nhiều chỗ rất hẹp, người nhiều, chạy sẽ chen lấn, ngược lại sẽ hỏng chuyện. Tuyệt đối không bằng một người xuống giếng nhanh và tiện. Giống như chiếc giếng Hoàng Tuyền ở nhà nàng, miệng giếng chỉ cho một người lách mình thông qua, ngày đó nàng cõng lấy ông chạy trốn, nếu như chỉ có một mình nàng hoặc chỉ có một mình ông, đều sẽ không sao. Nàng cảm thấy mọi vết thương trên lưng ông, cũng là bởi vì miệng giếng đó quá chật, ông bảo nàng hãy đi trước, lúc đó ông chờ nàng đi qua trước thì bị thi quái đuổi theo cào thương.

"Tiểu muộn ngốc, đi thôi."

Giọng nói của Du Thanh Vi kéo về tâm tư của Lộ Vô Quy, nàng nhìn thấy nhóm người này đều chia xong đồ đạc rồi, ngoại trừ người trấn giếng được gọi là Tần Đạo Gia vác lấy một túi vải bố loại cũ mà đạo sĩ dùng, người còn lại đều đeo túi ba lô.

Nàng đi theo bên cạnh Du Thanh Vi vào trong thôn, đi không bao xa thì nghe thấy tiếng ô tô khởi động, không cần nhìn cũng biết là Tiểu Đường trở về.

Vừa nãy ở ngoài thôn vẫn không có quá nhiều cảm giác xấu, tiến vào thôn giống như là bước qua ranh giới, tiến vào khu vực không thuộc về người sống.

Lúc chạng vạng, trời còn chưa tối, âm khí, sát khí ẩn chứa huyết quang liền rướm ra từ trong đất, làm cho sắc trời trong thôn tối sầm hơn bên ngoài rất nhiều, như là bước vào đen tối sớm hơn. Nếu như lúc này trèo lên núi cao ở chỗ xa xa nhìn về nơi đây, nhất định có thể nhìn thấy một vùng thôn bị sương đen nhàn nhạt bao phủ.

Chùa Bảo An trời cũng tối sớm, tối rất nhanh, trời ở đây tối còn nhanh hơn chùa Bảo An.

Nếu như một mình nàng tự xuống giếng Hoàng Tuyền, nàng tuyệt đối sẽ quay đầu rời đi, xuống tìm giếng khác.

Lộ Vô Quy có một loại cảm giác, đó chính là miệng giếng này còn hung hơn miệng giếng ở chùa Bảo An, nàng phỏng chừng rất có thể sẽ có thi quái. Quỷ âm thi sát, nơi nhiều quỷ thì âm khí nặng, nơi nhiều thi quái thì sát khí dày. Chỗ này âm khí nặng, sát khí còn nặng hơn cả âm khí, trong sát khí còn có huyết quang.

Nàng chỉ gặp được một lần thi quái trong sát khí có huyết quang, chính là con thi quái cào chết ông. Thi quái đó cả người đỏ ngầu như từng ngâm máu, tốc độ còn nhanh hơn nàng chạy hết sức, khi nó xông tới có thể nhìn thấy tàn ảnh đỏ như máu, đối đầu với nó, mắt hoàn toàn không đủ dùng, chỉ có thể phán đoán vị trí của nó khi nó xông tới mang theo gió.

Nàng đã quên vì sao gặp phải con thi quái đó, chỉ nhớ rõ nàng cõng lấy ông mải miết chạy, nó một mực đuổi theo sau. Hình như ông và nó đánh một trận, không đánh lại, bị thương, ông bảo nàng chạy, nàng mới cõng lấy ông chạy. Nàng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ có cảm giác như vậy.

Trời đen kịt lại.

Bỗng nhiên, vang lên "bộp" một tiếng, ánh sáng chói mắt chiếu rọi khiến Lộ Vô Quy hốt hoảng. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy là Tả Tiểu Thứ lấy ra đèn pin cầm tay soi đường.

Tả Tiểu Thứ quơ quơ đèn pin cầm tay, nói: "Đèn pin tốt xuống giếng rồi lại dùng."

Lộ Vô Quy kinh ngạc hỏi: "Cô không nhìn thấy đường trong bóng tối?"

Tả Tiểu Thứ nhìn nàng, hỏi: "Em có thể thấy đường ở trong bóng tối?"

Lộ Vô Quy nghe Tả Tiểu Thứ hỏi như vậy liền biết Tả Tiểu Thứ không nhìn thấy đường ở trong bóng tối. Nàng suy nghĩ một lúc, nói: "Tả Tiểu Thứ, nếu không cô trở về đi thôi, còn một chiếc xe đỗ bên ngoài."

Tả Tiểu Thứ kêu lên: "Đừng mà! Tôi cầu xin đã lâu, bọn họ mới dẫn tôi xuống giếng, tôi đây còn chưa thấy giếng em đã bảo tôi dẹp đường hồi phủ, sau này tôi còn làm ăn thế nào?" Cô vô cùng đáng thương kêu: "Tiểu Quy Quy, cắt đứt tiền đồ của người ta như giết cha mẹ người ta."

Lộ Vô Quy nghẹn họng, hỏi: "Vậy cô biết mở mắt âm không?"

Tả Tiểu Thứ nói: "Biết mà." Mở mắt âm cũng không biết, còn làm ăn thế nào?

Lộ Vô Quy nói: "Vậy nếu như cô không nhìn thấy đường, nhớ mở mắt âm."

Tả Tiểu Thứ nói: "Được!"

Lộ Vô Quy nhìn xung quanh đọng lại âm khí cùng sát khí dày đặc hơn nữa, nàng lại nhìn Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ hai cái người nửa thùng nước* này, suy nghĩ một lúc, vác túi tới phía trước, lấy ra từ trong túi một xấp bùa dày nửa thước của nàng, lục ra trong đó hai tá bùa phong cương cho Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ mỗi người một tá, nói: "Cho."

(*nửa thùng nước: chỉ người công phu chưa đến nơi đến chốn.)

Nàng nói xong thì nhìn thấy tất cả mọi người quay đầu lại nhìn nàng. Nàng thầm nghĩ: "Đừng nói là mấy người muốn bùa của tôi chứ? Chính mình không biết chuẩn bị à!" Vội vã nhét bùa còn dư về trong túi.

Nàng mới vừa nhét bùa về trong túi gọn gàng thì nghe thấy Tiểu Tần trầm thấp nói: "Con ngốc này mang một đống bùa đã nghĩ xuống giếng à."

Tiểu Tần mới vừa nói xong, Tần đạo công liền vỗ một phát vào trên đầu của hắn, nói: "Chuyên tâm đi đường, anh để ý nhiều như vậy làm cái gì!"

Tả Tiểu Thứ nhìn qua bùa Lộ Vô Quy cho mình, quả đoán mà đặt ở chỗ dễ dàng móc ra nhất. Cô không biết vẽ bùa, nhưng biểu muội đã dạy cô nhận biết bùa và dùng bùa.

Du Thanh Vi nói: "Cảm ơn." Đem bùa hộ thể Lộ Vô Quy cho mình đặt ở nơi thuận tay là có thể móc ra dùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play