Từ khi bắt đầu trang trí nhà, Trang Hiểu Sanh vốn đã có hơi bận bịu giờ càng bận tối mày tối mặt, tìm công ty lắp đặt, bản thiết kế lắp đặt có chỗ không hài lòng thì nhiều lần liên hệ với nhà thiết kế để sửa chữa, lựa vật liệu trang trí, chọn gia cụ, đặt làm kiểu rèm cửa sổ, một đống chuyện vụn vặt.
Lộ Vô Quy đi làm hơn hai mươi ngày thì tới ngày Sở sự vụ Phong thuỷ phát tiền lương. Lương hơn hai mươi ngày cũng có hơn sáu ngàn tệ. Nàng cùng Khâu đại sư đi bắt quỷ mặt xanh kiếm mười ngàn tiền tăng ca vẫn ở trong túi chưa tiêu đồng nào. Hơn mười sáu ngàn đựng ở trong túi, nàng liền nghĩ mua ít vật liệu bùa để vẽ thêm một tệp bùa mà lúc trước dùng hết. Nàng không biết mua vật liệu bùa ở đâu, đi hỏi Khâu đại sư, Khâu đại sư nói cho nàng biết vật liệu bùa thông thường thì có thể trực tiếp đi nhận ở nhà kho của Sở sự vụ, nếu như cần mua đặc biệt, phải viết đơn mua hàng đưa Du Thanh Vi phê duyệt rồi tìm Tiểu Đường chọn mua.
Nàng qua kho, chỉ tìm thấy những thứ thường dùng nhất như chu sa, giấy vàng, máu chó đen, máu gà trống ba năm, đành phải viết đơn mua hàng những thứ bị thiếu đặt trên bàn làm việc của Du Thanh Vi. Qua hơn một tháng, Tiểu Đường mới xách theo vật liệu bùa đến tìm nàng. Tiểu Đường chỉ gom đủ một nửa vật liệu bùa, một nửa khác Tiểu Đường nói là khó tìm, có một số nhà cung cấp vật liệu bùa đều chưa từng nghe nói, còn nói là hắn cũng chưa từng nghe tới. Cuối cùng vẫn là bản thân nàng đi âm mấy lần rồi lại nhờ Tiểu Đường dẫn nàng đi đường thật xa, tìm thật nhiều địa phương mới thu thập đủ vật liệu.
Sai mùa, không có ngày bão, bùa Thiên Cương thần lôi không có cách nào vẽ, nàng buộc lòng phải vẽ mười hai lá bùa âm lôi dự bị.
Nàng gom đủ vật liệu bùa, thỉnh thoảng vẽ một xấp bùa thật dày tích trữ hai tháng.
Du Thanh Vi nói nàng vẽ bùa dùng vật liệu bùa của Sở sự vụ Phong thuỷ, phải lấy đi một xấp. Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy Du Thanh Vi nói có chút đạo lý, liền để Du Thanh Vi tự chọn. Du Thanh Vi nói phải lấy đi một xấp, nhưng mỗi loại bùa chỉ cầm đi một lá.
Nàng bận vẽ bùa, không để ý đã đến tháng chạp. Nàng cùng chị Hiểu Sanh lại chuyển nhà mới.
Dời vào nhà mới, khiến nàng vui vẻ nhất chính là rốt cục không cần chen chúc một giường cùng chị Hiểu Sanh mà buổi tối phải ngủ sát mép giường. Nhưng mà có một điểm không tốt chính là hàng xóm tầng dưới thường xuyên vào lúc nửa đêm căng cổ kêu "Ưm —— a —— ơ——", tiếng kêu xen lẫn tiếng thở của đàn ông cùng tiếng giường rung cọt kẹt, tiếng động rất lớn. Ầm ĩ tới tận một, hai giờ, hầu như ầm ĩ từ trước giờ Tý một chút đến giờ Sửu, khiến nàng mỗi đêm giờ Tý đều trừng hai mắt nghe bọn họ làm ầm, qua tới giờ Sửu mới ngủ tiếp, ngay cả chứng xuất hồn cũng chữa lành.
Du Thanh Vi còn cố ý chạy tới hỏi nàng: "Chứng xuất hồn của em khỏi rồi hay là buổi tối xuất hồn đi giếng Hoàng Tuyền?"
Nàng nói với Du Thanh Vi: "Tầng dưới có một nam một nữ mỗi đêm đều kêu 'Ưm a ơ', một người kêu một người thở, còn đung đưa giường, đung đưa giường thì đung đưa giường, còn đặt chậu nước mà chơi đập nước 'phành phành phạch', mỗi đêm bọn họ luôn ầm ĩ từ trước giờ Tý đến hơn nửa giờ Sửu, làm cho người ta mất ngủ."
Du Thanh Vi cười thật lâu.
Buổi tối, chị Hiểu Sanh gõ cửa phòng của nàng, sau khi vào cửa thì ngồi ở bên giường nói với nàng: "Nhị Nha, chị phải xuất ngoại đi công tác khoảng mười ngày, em không làm hộ chiếu, chị không có cách nào dẫn em theo. Chị đã bàn bạc qua với Du tổng, khoảng thời gian này em ở chỗ cô ấy, đi làm cùng cô ấy."
Lộ Vô Quy không có ý kiến, "Dạ" một tiếng.
Chị Hiểu Sanh thu thập đồ dùng vệ sinh cá nhân cho nàng liền đưa nàng đi Du Thanh Vi nhà bên, lại dặn dò nàng một hồi, liền vội vội vàng vàng trở về nhà thu dọn hành lý rời đi, nói là máy bay sáng sớm ngày mai.
Du Thanh Vi giải thích cho nàng: "Trong hạng mục Trang Hiểu Sanh phụ trách xảy ra chút vấn đề, buổi chiều mở hội nghị quyết định tạm thời."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, không lên tiếng.
Tuy diện tích nhà Du Thanh Vi lớn bằng nhà các nàng, thế nhưng chỉ chừa lại một căn phòng ngủ, còn lại hai căn phòng ngủ và phòng khách khai thông làm thành kiểu nửa ngăn cách bày ra đàn piano và dụng cụ tập thể hình.
Thiết bị sưởi nhà Du Thanh Vi mở rất đủ, tiết trời tháng chạp, cô chỉ mặc chiếc áo ngủ tơ tằm mỏng manh, co chân rúc vào trên sô pha ôm gối, cầm xem một quyển sách cũ đến ố vàng, cũng không ngẩng đầu mà ném cho nàng một câu: "Buổi tối em ngủ cùng tôi, em buồn ngủ thì đi nghỉ ngơi, từ trước đến giờ tôi ngủ trễ."
Nàng "Ồ" một tiếng, mang theo túi đồ vệ sinh cá nhân đi vào nhà vệ sinh ở phòng ngủ chính, sau khi vệ sinh xong thì chui vào ổ chăn.
Nàng vừa nằm xuống liền ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt còn vương lại trên chăn, giống như là mùi mới tắm sạch sẽ đi ra từ buồng tắm thấm vào trên chăn.
Nàng ngửi mùi thơm này mà mơ màng ngủ thiếp đi, tầng dưới lại truyền tới tiếng "ư ư a a", có điều bởi vì cách khá xa, âm thanh đó trở nên lúc ẩn lúc hiện, nàng nghe tiếng đó, ý thức mông lung nửa tỉnh nửa mơ.
Du Thanh Vi tiến vào phòng ngủ rẽ vào nhà vệ sinh tẩy rửa, tiếng nước cùng với tiếng đánh răng kéo lại ý thức của Lộ Vô Quy trở về từ nửa tỉnh nửa mơ, tỉnh hẳn rồi.
Du Thanh Vi đi ra từ nhà vệ sinh, đứng bên giường cởi áo ngủ, bên trong mặc chiếc váy ngủ tơ tằm hai dây, vén một góc chăn chui vào ổ chăn.
Lúc Du Thanh Vi nằm xuống, mái tóc đẹp như thác nước tản ra, dưới ánh đèn mông lung thấp thoáng lộ ra vai xinh tay tuyết, cực kỳ giống tranh sơn thủy thủy mặc, Lộ Vô Quy nhìn mà ngẩn ngơ, tim đập lỡ mấy nhịp. Nàng thấy Du Thanh Vi vươn mình nhìn về phía nàng, hai người nằm ở trên giường, bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt, Lộ Vô Quy có một loại cảm giác hoảng hốt quen thuộc, như là vào thật lâu trước kia, nàng đã từng đối diện cùng Du Thanh Vi như vậy.
Kia làn mi cong cong vểnh vểnh, cánh mũi tinh xảo long lanh như tuyết trắng, ánh mắt trong suốt sáng trong, đều ngập tràn cảm giác quen thuộc.
Nàng nghe thấy Du Thanh Vi lẩm bẩm một câu: "Vẫn ngốc như thế!" Chỉ thấy Du Thanh Vi quay người đưa tay đi tắt đèn.
Dưới ánh đèn, lân quang nhàn nhạt chợt hiện trên da thịt nhẵn nhụi trơn mềm trắng như trong suốt của Du Thanh Vi, vô cùng dễ thấy. Lân quang* từ sau cổ xuôi thẳng xuống theo sống lưng, bị váy ngủ che đậy.
Tay Du Thanh Vi mới vừa chạm vào công tắc, nghe thấy tiếng Lộ Vô Quy, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy trừng mắt nhìn, nàng lại xoa xoa con mắt, không biết vừa nãy nhìn thấy vảy trắng trên lưng Du Thanh Vi có phải là ảo giác của mình hay không. Nàng nói: "Để tôi xem lưng của chị."
Du Thanh Vi ngạc nhiên hỏi: "Em xem lưng tôi làm cái gì?"
Lộ Vô Quy muốn nói: "Trên lưng chị hình như có vảy màu trắng giống với người cha biến thành quái vật của chị." Nàng lại sợ Du Thanh Vi sẽ tức giận đánh nàng, liền nói: "Cứ nhìn xem."
Ánh mắt Du Thanh Vi lóe lên một chút nghi hoặc, xoay người nằm sấp ở trên giường.
Lộ Vô Quy tập trung nhìn vào sống lưng của Du Thanh Vi, rõ ràng nhìn thấy có một đường lân quang màu trắng thấm ra dưới nước da, màu sắc của vảy trắng cực kỳ giống với màu da của Du Thanh Vi, nhưng hình dáng vảy cùng với ánh sáng bóng cực kì nhạt lượn lờ trên vảy làm cho nó vô cùng dễ thấy. Lộ Vô Quy đưa tay sờ sờ, lòng bàn tay mềm mại đặt trên sống lưng của Du Thanh Vi, xúc cảm trong tay là một vùng da thịt thấm lạnh, cũng không có cảm giác vảy lồi lõm chập trùng. Ngón tay của nàng dọc theo vảy một mạch sờ xuống, xúc cảm hoàn toàn trơn nhẵn.
Du Thanh Vi rụt vai lại, nghi hoặc gọi một tiếng: "Tiểu muộn ngốc?"
Lộ Vô Quy nói: "Chị đừng động đậy." Nàng ngừng tay, hơi dùng lực, đè xương sống của Du Thanh Vi rồi sờ xuống. Cơ thể Du Thanh Vi đột nhiên căng thẳng, có ánh sáng nhạt của bùa văn lóe lên rồi biến mất ở xương sống của Du Thanh Vi. Nàng hơi dùng lực, dọc theo xương sống sờ xuống từng đoạn từng đoạn, một xíu cảm giác dị dạng từ trong xương cột sống của Du Thanh Vi thấm ra truyền tới dọc theo ngón tay của nàng. Nàng sờ được một nửa, thì bị váy của Du Thanh Vi chặn lại rồi, nhưng mà sờ được như thế đã có thể nhìn ra tình huống của Du Thanh Vi. Nàng thu tay lại, chui về ổ chăn.
Du Thanh Vi thở ra hơi thật dài, ngồi dậy, nhìn Lộ Vô Quy nằm trở về như người không liên quan, hỏi: "Em không có một cái giải thích và lời nói nào à?"
Lộ Vô Quy nói: "Không sao rồi." Nàng nói xong thì nhìn thấy Du Thanh Vi nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, cả người phả ra khí lạnh.
Nàng nhìn ánh mắt này của Du Thanh Vi chợt thấy quen thuộc, trong đầu có một bóng dáng mơ hồ lướt qua. Nàng thoáng sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng, cảm thấy người đó rất giống với Du Thanh Vi trước mặt, còn y hệt dáng dấp yểu điệu cầm quạt giấy của Du Thanh Vi. Bóng người kia trong đầu nàng dần dần trở nên rõ ràng. Đó là ở nhà nàng, nàng ở nhà trong thôn Liễu Bình, nhà ngói, một đại tỷ tỷ rất đẹp ngồi ở trên giường của nàng, cả người tỏa ra hơi lạnh như tảng băng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Cơ thể của đại tỷ tỷ xinh đẹp quá mức căng thẳng, khẽ run, tay chị ta tóm chặt lấy chăn quá dùng sức khiến đầu ngón tay đều ửng trắng, môi trắng bệch bởi vì mím lại quá sức mà trắng hơn, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi. Nàng biết đại tỷ tỷ xinh đẹp trúng độc do thấm ra từ trong xương tủy, lại bị đụng thương xương cột sống nửa người không thể động đậy, vào lúc này chị ấy đang khó chịu, còn biết đại tỷ tỷ xinh đẹp không muốn ở lại nhà nàng, không muốn ở lại phòng của nàng, thế nhưng ông của chị ấy mang chị ấy đến đây, chị ta đi lại không tiện, không đi được, vì thế vừa khó ở vừa tức giận mà mắt lạnh trừng nàng. Đại tỷ tỷ xinh đẹp rất có thể sống không lâu, nàng lại không biết phải an ủi chị ta như thế nào, chỉ đứng ở bên cạnh mà im lặng nhìn đại tỷ tỷ xinh đẹp... dường như sau đó còn có những chuyện gì đó, thế nhưng ký ức quá mơ hồ, mơ hồ đến chỉ còn một cảm giác mông lung, nàng không nhớ rõ.
Qua một hồi lâu, mặt của Du Thanh Vi ở trước mặt dần trở nên rõ ràng, ánh mắt của đại tỷ tỷ xinh đẹp giống hệt với ánh mắt của Du Thanh Vi trước mặt. Nàng bỗng ý thức được đại tỷ tỷ xinh đẹp và Du Thanh Vi thực ra là cùng một người, một là Du Thanh Vi trong ký ức, của rất nhiều năm về trước, một là Du Thanh Vi của bây giờ.
"Bộp" một cái tát đập vào trên trán của nàng, đánh tỉnh nàng.
Lộ Vô Quy giật cả mình, chỉ thấy Du Thanh Vi đang ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt lạnh lùng cùng khóe miệng mang nụ cười lạnh liếc nhìn nàng. Nàng sờ sờ cái trán bị bàn tay nhỏ lành lạnh đập qua, không hiểu tại sao Du Thanh Vi đánh nàng.
Du Thanh Vi hỏi: "Vừa nãy tại sao em sờ lưng của tôi?"
Lộ Vô Quy nói: "Sờ xương." Nàng thấy trong mắt Du Thanh Vi lộ vẻ nghi hoặc, giải thích: "Trước đây cột sống của chị từng bị thương, khi trị xương cột sống từng dùng thứ nối xương trị thương rất tốt, ông em còn dùng Thấu Cốt pháp in bùa ở trên xương cột sống của chị."
Du Thanh Vi quét mắt nhìn Lộ Vô Quy, chấp nhận giải thích này của nàng. Cô tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nhắm mắt lại, đang muốn ngủ, thì nghe thấy Du Thanh Vi hô nhẹ: "Tiểu muộn ngốc." Giọng nói đó rất nhẹ rất nhỏ, nghe vào tai người sinh ra một ít cảm giác khác thường, như là có gợn sóng xẹt qua. Nàng thầm nghĩ: "Giọng của Du Thanh Vi thật là dễ nghe. Ừ, người cũng ưa nhìn, chỉ là tính khí không được tốt."
Du Thanh Vi bỗng nhiên dán lại đây, ôm lấy nàng như chị Hiểu Sanh, động tác này còn vô cùng quen cửa quen nẻo, thật giống như trước đây Du Thanh Vi cũng ôm lấy nàng như thế. Cũng may trên người Du Thanh Vi lành lạnh, rất thoải mái, nàng sẽ không để ý tới Du Thanh Vi.
Tiếng nói của Du Thanh Vi vang lên bên tai nàng, giọng nói đó thật nhỏ khác hẳn với ngày thường: "Em nhớ ra cái gì?"
Lộ Vô Quy nói: "Chị không muốn ở lại nhà tôi, không muốn ở lại giường của tôi, trừng mắt với tôi." Nàng nói xong, Du Thanh Vi liền buông nàng ra, sau đó lăn tới bên kia giường mà ngủ sát bên mép giường.
Một lát sau, Du Thanh Vi nói: "Trước đây cột sống của tôi thường xuyên vừa tê vừa ngứa vừa đau cả đêm, có đôi khi là ngứa ngáy đau đớn cả một vùng lớn từ xương cột sống đến trên lưng. Buổi tối ngày đầu tiên tôi đến nhà em khó chịu tới mức mất ngủ... ở căn nhà nát thôn vắng xa lạ kia, một ông lão một mắt tính cách cổ quái dẫn theo một bé gái ngu ngơ, bầu không khí đó vô cùng quỷ dị, tôi không quen, vừa khó chịu vừa sợ, rúc ở đó khóc. Em cẩn thận từng li từng tí tới gần đây, đặt tay vào cột sống của tôi, dọc xuống từng đoạn từng đoạn, tay em thật lạnh, lạnh buốt lạnh buốt, còn lạnh hơn tôi, thế nhưng cảm giác lạnh đó như là quét bạc hà vào trên xương của tôi vậy, mát lạnh mát lạnh, xua tan đau đớn. Em dùng cánh tay ngắn nhỏ ôm lấy tôi như dỗ đứa trẻ, em nói 'Không sợ, không đau, có thể trị', tiếng nói chậm rì rì kiên định như là nói một sự thật nào đó vậy. Tôi bỗng nhiên không sợ nữa." Cô tạm ngừng, nói: "Tiểu muộn ngốc, khi đó em chỉ có bảy tuổi." Cô xoay người, nhìn về phía Lộ Vô Quy, hỏi: "Đứa bé bảy tuổi, lại có thể đè xuống đau đớn mà ông tôi cũng không làm được, ông tôi cũng không dám nói vết thương của tôi có thể trị, nhưng em lại có thể khẳng định như thế. Ngày đó chúng tôi vừa đi, Hứa Đạo Công dường như không thích ông tôi, từ đầu tới cuối không hề phản ứng chúng tôi, đến cả một câu cũng không nói với chúng tôi, càng không xem qua vết thương của tôi. Có thể trị, là chính em kết luận."
Lộ Vô Quy lẳng lặng nghe, không hiểu ý Du Thanh Vi nói những lời này.
Du Thanh Vi nói: "Ban nãy em sờ xương, sờ thấy cái khác. Là cái gì?"
Lộ Vô Quy khó nói, không lên tiếng.
Du Thanh Vi không tiếp tục truy hỏi, cứ thế yên tĩnh nhìn nàng, cũng không ngủ.
Lộ Vô Quy bị Du Thanh Vi nhìn không ngủ được, đành phải nói: "Dưới làn da của chị có vảy màu trắng, thấm ra từ tủy trong xương cột sống tỏa ra dưới da. Có điều, bị trấn áp rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT