Vô số hình ảnh và thanh âm hỗn loạn đưa qua đưa lại ở trong đầu, lướt qua từng hồi từng hồi, nhanh đến mức nàng không thấy quá rõ cũng nghe không rõ ràng, thỉnh thoảng có ánh lửa và máu tươi, dòng máu đó giội xuống đầy mặt đầy người nàng, nàng còn nghe thấy tiếng kêu gào phẫn nộ đau khổ, nhìn thấy cành liễu giãy dụa như rắn ở trong lửa, vừa đốt vừa chảy máu, nàng lại nhìn thấy ông, ông dạy nàng bước đi, còn nhìn thấy Trang Phú Khánh và vợ Trang Phú Khánh khi còn trẻ ngồi trên bờ ruộng đối diện nhà nàng nói nói cười cười, Trang Phú Khánh dùng hoa rau cải đan thành vòng hoa đội lên đầu vợ ông ta, bọn họ cười rất vui vẻ, nàng ngồi trên tường rào ở trong sân nhìn bọn họ cười đã lâu, nàng nghe thấy Tả tổng gọi điện thoại cho chị Hiểu Sanh nói "Tiểu Quy Quy bỗng chốc ngây dại gọi thế nào cũng không phản ứng", chị Hiểu Sanh nói "Không sao, nó thường thất thần như vậy, qua mấy tiếng là tốt rồi", nàng còn nghe được "Miệng không lưu đức" nói: "Ơ, tôi còn tưởng rằng mời tới cao nhân nào, hóa ra đây là một kẻ đầu óc có bệnh sao!"
Trong đầu, âm thanh bên tai biến mất từng chút một, cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, nàng nhìn thấy trên ti vi đang phát bản tin thời sự, chị Hiểu Sanh ngồi ở bên cạnh nàng uống trà trò chuyện cùng Tả tổng, nói cái gì nàng nghe không rõ, qua một hồi lâu mới dần dần có âm thanh truyền vào trong tai, Tả tổng nói "Chỉ cần có thể lấy dựa theo giá thành đều là kiếm lời". Nàng nhìn thấy chị Hiểu Sanh gật gật đầu, rồi nhìn qua phía nàng. Có lẽ chị Hiểu Sanh thấy nàng đang nhìn chị ấy, cười lại với nàng, hỏi: "Hoàn hồn rồi? Có đói bụng không?"
Lộ Vô Quy nghe thấy chị Hiểu Sanh hỏi vậy thì cảm thấy đói bụng, gật đầu nói: "Đói bụng."
Tả tổng cười nói: "Cô dặn chị Tiền để lại cơm, giờ có thể ăn rồi."
Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng. Nàng nhớ hình như buổi chiều Tả tổng từng tìm nàng nói chuyện gì đó, dường như rất quan trọng đối với Tả tổng và Du Thanh Vi, còn cho nàng xem qua món đồ nào đó, Tả tổng còn khóc.
Lộ Vô Quy nhìn Tả tổng, thấy con mắt của Tả tổng không hồng không sưng, người cũng không tiều tụy, không giống như là đã khóc. Nàng thầm nói: "Có lẽ là ảo giác rồi đi." Ôm một chút nghi ngờ đi theo sau Tả tổng tới bên cạnh bàn ăn cơm.
Nàng ăn được một nửa, Du Thanh Vi tựa như mộng du lung la lung lay mà xuống lầu, sau đó Tả tổng vui mừng đứng lên gọi: "Thanh Vi tỉnh rồi?"
Du Thanh Vi gật gật đầu, nói: "Mẹ, con đói."
Tả tổng lại gọi "chị Tiền", thêm hai món nữa, lại hỏi cơm còn có đủ hay không.
Lộ Vô Quy nhìn lướt qua trong nồi cơm bên cạnh, chỉ thấy còn thừa hai bát nhỏ, mới chỉ đủ nàng ăn, rõ là không đủ phần của Du Thanh Vi. Nàng quyết đoán mà kéo nồi cơm điện tới trước mặt mình.
Du Thanh Vi ngồi ở đối diện nàng, cầm lấy một đôi đũa từ trong hộp rồi cướp thức ăn của nàng.
Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Những thứ này đều là cơm nước để lại cho tôi." Nhưng nghĩ tới đây là trong nhà Du Thanh Vi, nàng ăn là cơm nước nhà Du Thanh Vi, không tiện nói gì, buộc lòng phải cố gắng vùi đầu và cơm. Nàng một hơi ăn sạch bong một bát cơm, lúc đi xới thêm cơm thì nghe thấy Du Thanh Vi nói: "Tiểu muộn ngốc, em ăn nhiều như vậy cũng không thấy em tăng cân nhỉ."
Lộ Vô Quy liếc nhìn Du Thanh Vi sắc mặt tái nhợt, nói: "Tôi ăn vào tăng sức." Cơm xới vào trong bát dồn thật chặt, đắp thật cao, cuối cùng xới tất cả cơm trong nồi vào bát của mình.
Du Thanh Vi liếc nhìn Lộ Vô Quy cùng cái bát tràn đầy cơm trước mặt nàng, quay đầu gọi "Dì Tiền, rán một bít tết là được rồi." Cô nhận lấy bát đựng cơm canh gà chị Tiền đưa tới, cúi đầu uống canh.
Tả tổng ngồi ở bên cạnh cô, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Du Thanh Vi nói: "Mẹ, con không sao."
Tả tổng nói: "Sau này đừng liều lĩnh như thế."
Du Thanh Vi "Dạ" một tiếng, tiếp tục cúi đầu uống canh.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Du Thanh Vi uống canh rất nhã nhặn thanh tú, rất xinh đẹp, nhìn lại mình bên tay phải đặt nồi cơm điện, trước mặt là một bát cơm lớn, bên tay trái là một đống xương gà lớn. Nàng so với Du Thanh Vi, rõ là quá xấu mặt, liền chôn mặt vào trong bát cơm dùng sức và cơm.
Nàng ăn cơm xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy Du Thanh Vi đang nhìn nàng, ánh mắt đó cực kỳ cổ quái, ngay cả vẻ mặt cũng tỏ ra rất thâm trầm. Lộ Vô Quy không hiểu tại sao Du Thanh Vi nhìn nàng như vậy.
Một lát sau, nàng nghe thấy Du Thanh Vi nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu muộn ngốc, làm sao người sống có thể bám và giẫm vào âm khí mà leo lên?"
Lộ Vô Quy bị câu hỏi của Du Thanh Vi làm cho đầu óc mơ hồ.
Tả tổng quát khẽ Du Thanh Vi một câu: "Nói linh tinh cái gì." Bà lại hô: "Chị Tiền, bít tết xong chưa?"
Chị Tiền trong phòng bếp đáp: "Xong rồi."
Lộ Vô Quy suy nghĩ thật lâu, chị Tiền đã bưng bít tết lên, nàng mới nhớ ra chuyện mình bám rễ cây quỷ mang theo Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ bò lên trên giếng âm. Giếng âm là do âm khí ngưng tụ thành, là hữu hình vô thể, nên bám giẫm không được. Nhưng nàng nhớ giếng âm không có đường dương gian, chỉ có thể mượn quỷ vượt giếng. Ngày đó các nàng số may, có rễ cây quỷ có thể bám vào, bằng không cũng chỉ còn cách bắt quỷ để dựng thang quỷ mà rời đi. Thế nhưng Du Thanh Vi hỏi làm sao người sống có thể bám giẫm vào âm khí mà leo lên, hình như người sống không thể giẫm âm khí leo lên, bởi vì đối với người sống mà nói, âm khí và quỷ đều là thứ cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể sờ tới.
Nhưng, nàng có thể.
Lộ Vô Quy càng nghĩ càng mơ hồ, trong đầu rối như tơ vò. Nàng cảm thấy mình đã quên rất nhiều chuyện, rất rất nhiều chuyện, chuyện rất quan trọng. Nhưng nàng không nhớ ra được, giống như xế chiều hôm nay Tả tổng từng tìm nàng nói một chuyện rất quan trọng, nhưng mà nàng đã quên Tả tổng nói cái gì.
Nhưng nàng nhớ ngày nàng chết là hai mươi lăm tháng tám, ngày đó là hàn lộ, sau đó hai mươi lăm tháng tám hàng năm ông đều vượt tử kỵ* cho nàng, một bát lớn tràn đầy cơm tẻ đắp cao cao như vậy, ba chiếc thanh hương cắm ở phía trên, đổ lên máu của gà trống lớn bảy năm, thì ăn rất ngon.
(*tử kỵ = ngày chết.)
"Tiểu muộn ngốc."
"Tiểu muộn ngốc!"
"Tiểu muộn ngốc, hoàn hồn."
Lộ Vô Quy tỉnh táo lại, nhìn thấy Du Thanh Vi ngồi ở đối diện đang lo lắng nhìn nàng, chị Hiểu Sanh không biết ngồi xuống bên cạnh nàng từ lúc nào.
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Nhị Nha, có phải có chỗ nào không thoải mái không, sao cứ luôn thất thần?"
Lộ Vô Quy há miệng, không biết nên nói như thế nào. Nàng muốn hỏi "Chị Hiểu Sanh, có phải em đã từng chết không", nhưng mà không cần hỏi cũng biết chị Hiểu Sanh nhất định sẽ cho là nàng đang nói linh tinh. Nàng lắc lắc đầu, nói: "Có một số chuyện không nhớ rõ." Nàng suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Quỷ có thể tóm được, ông có thể tóm quỷ." Nàng lại suy nghĩ một chút, nói: "Ma có thể có thân thể, quỷ yêu cũng có."
Du Thanh Vi thở phào nhẹ nhõm, cô "Ồ" một tiếng, hỏi: "Một câu hỏi thôi mà em phải nghĩ lâu như vậy à?"
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cảm thấy buổi chiều Tả tổng nói với tôi một chuyện rất quan trọng, nhưng tôi đã quên rồi"
Du Thanh Vi kinh ngạc hơi há miệng, hỏi: "Mẹ, mẹ còn có chuyện rất quan trọng hỏi tiểu muộn ngốc?"
Tả tổng cũng rất bất ngờ, nói: "Quên... đã quên?" Bệnh hay quên này cũng quá nặng rồi! Bà thấy Trang Hiểu Sanh nhìn bà, nói: "Cũng không phải chuyện gì rất quan trọng, chỉ là hàn huyên vài câu về chuyện Thanh Vi xuống giếng Hoàng Tuyền."
Chuyện này Lộ Vô Quy có chút ấn tượng, nhưng nàng nhớ còn có chuyện khác. Nhưng mà cứ nghĩ là trong đầu lại rối như tơ vò, giống như khi đó nhắc tới chuyện này trong lòng cũng rất hỗn loạn. Lộ Vô Quy buồn phiền nhíu mày. Cứ hay quên vậy làm sao bây giờ! Bỗng nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, mắt sáng lên, thầm nói: "Mình đã quên rồi, Tả tổng khẳng định chưa quên đâu!" Nàng hỏi: "Tả tổng, không phải cô còn nói chuyện khác à, chuyện rất quan trọng."
Bây giờ Tả tổng có thể lý giải tại sao Trang Hiểu Sanh phải đặt Lộ Vô Quy ngay dưới mí mắt thì mới yên tâm. Bà nói: "Không phải chuyện quan trọng gì, là cô cho cháu xem ảnh của cha Thanh Vi."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, bật thốt lên: "Chính là cái con quái vật cả người mọc vảy trắng nhào ra từ sông âm tới phía cháu hô cứu mạng đó à?" Nàng nói xong lại cảm thấy không đúng, dường như nhớ nhầm rồi! Nàng nghĩ một hồi, nói: "Không đúng, dung mạo của cha Du Thanh Vi rất đẹp đẽ." Nàng nói xong lại nhìn thấy ánh mắt quái lạ đang nhìn nàng của Du Thanh Vi và Tả tổng.
Lộ Vô Quy cảm thấy mình nói sai, cúi đầu không lên tiếng.
Trang Hiểu Sanh xin lỗi nói rằng: "Nhị Nha có lúc sẽ nói vài chuyện linh tinh."
Du Thanh Vi hỏi: "Sông âm ở đâu?"
Lộ Vô Quy nói: "Không biết."
Du Thanh Vi lại hỏi: "Quái vật đó trông thế nào?"
Lộ Vô Quy liếc nhìn Du Thanh Vi, không nói lời nào. Nàng cảm thấy bầu không khí có hơi sai sai, lại ngẩng đầu nhìn Du Thanh Vi, thấy ánh mắt Du Thanh Vi nhìn mình vô cùng sâu thẳm, đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia, quen thuộc, rồi lại giống như một người khác, nàng nghĩ đến người đó thì lại nghĩ đến hắn hô "Cứu mạng" nhào tới phía mình, dọa nàng đột ngột nhắm mắt lại bấm một cái Hàng Yêu quyết muốn đánh sang. Nhưng đến khi nàng bấm quyết xong, nàng lại nhớ mắt người đó là màu xanh biếc, như mắt rắn, khác với con mắt của Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy bỗng nhiên ý thức được dường như trí nhớ của mình có hơi hỗn loạn, Du Thanh Vi, cha Du Thanh Vi, và con quái nhân vảy trắng lẫn vào nhau, nàng thậm chí suýt chút nữa nói: "Du Thanh Vi, cha chị là quái vật vảy trắng", nhưng nàng không dám nói, nếu như nàng nói rồi, chắc chắn Du Thanh Vi sẽ nhảy dựng lên đánh nàng.
Lộ Vô Quy không dám nhìn Du Thanh Vi nữa, nàng lẻn lên lầu tựa như kẻ trộm.
Nàng mới vừa đi mấy bước, lại bất chợt nghe thấy Du Thanh Vi hỏi: "Có phải cha tôi đã biến thành quái vật vảy trắng rồi không?" Lộ Vô Quy sợ tới mức bước chân dừng lại, bật thốt lên: "Tôi không nói như vậy." Nàng che miệng lại, quay đầu lại nhìn Du Thanh Vi, lắc đầu, lại lắc đầu.
Du Thanh Vi ngồi ở trên ghế quay đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: "Nếu như nói cõi đời này còn có ai có thể giúp tôi tìm được cha tôi, tiểu muộn ngốc, chỉ có em. Cha tôi cầm đồ vật của em, thứ rất quan trọng với em."
Lộ Vô Quy gật đầu thật mạnh, thầm nghĩ: "Đúng đúng đúng. Ông ta ôm vào trong ngực, tôi cướp không lại." Sau đó lại chợt thấy không đúng, nói: "Không đúng, khi cha chị có chuyện thì tôi còn chưa sinh ra." Vừa nói như thế, lại cảm thấy không đúng. Nàng cảm thấy đầu óc của mình thật sự hỗn loạn.
Tả tổng cũng cảm thấy lời Du Thanh Vi nói thật là không có đạo lý, kêu: "Thanh Vi." Để cô đừng nói nữa. Đầu óc Lộ Vô Quy không tốt, Thanh Vi như vậy không phải làm người ta bối rối sao? Không thấy đứa nhỏ này đều bị làm cho rối đến chóng mặt rồi à.
Trang Hiểu Sanh nói: "Du tổng, tôi thấy Nhị Nha mệt mỏi rồi, dẫn em ấy đi lên nghỉ ngơi trước."
Du Thanh Vi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Lộ Vô Quy, nói: "Ngày em chết là hai mươi lăm tháng tám, ngày đó đúng lúc là hàn lộ, hai mươi lăm tháng tám hàng năm đều là ngày giỗ của em, về sau, hai mươi lăm tháng tám thành sinh nhật của em. Tiểu muộn ngốc, rất nhiều chuyện em cũng dễ dàng nhớ lầm, ngày sinh ngày chết của mình sẽ không phải nhớ lộn chứ?"
Trang Hiểu Sanh tức giận kêu lên: "Du tổng, cô biết rõ đầu óc Nhị Nha không tốt lắm khiến nó thường xuyên lơ mơ, còn nói chuyện này để làm gì?"
Du Thanh Vi không để ý Trang Hiểu Sanh, nói với Lộ Vô Quy: "Chính em nói. Hai ta ngủ chung một giường, em bẻ đầu ngón tay đếm ngày, em nói hai mươi lăm tháng tám hằng năm đều là ngày sinh ngày chết của em, ông em sẽ cho em một bát cơm lớn nửa sống nửa chín, mặt trên cắm ba nén hương còn vẩy lên máu gà trống bảy năm vào trong cơm. Tiểu muộn ngốc, em không thể nào không biết đó là cơm gì chứ?"
Lộ Vô Quy cau mày, đầy mặt hoài nghi hỏi: "Tôi sẽ nói cho chị chuyện này?"
Du Thanh Vi nói: "Em đã nói rất nhiều chuyện của em với tôi, nhưng nói xong em liền quên ngay."
Lộ Vô Quy đã quên rồi, cho nên nàng không biết lời Du Thanh Vi nói có phải thật vậy hay không, có phần hình như là sự thật, nhưng lại dường như không đúng lắm. Nàng ngây ra đó, không biết nên làm thế nào mới tốt. Chị Hiểu Sanh qua đây, kéo tay nàng đi về phía cửa chính. Chị Hiểu Sanh đi rất nhanh, dường như rất tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT