Cách hành như cách sơn. (Không trong nghề không biết tình hình của nghề đó.)
Tuy rằng Trang Hiểu Sanh đã từng nghe Du Thanh Vi nói qua giá cả của bùa lôi, nhưng chị chưa từng nghĩ tới dùng bùa trong tay Lộ Vô Quy đi đổi tiền, dưới cái nhìn của chị, những lá bùa đó ý nghĩa kỉ niệm lớn hơn ý nghĩa vật chất. Về phần ba cái nguyên khí mà Lộ Vô Quy nói, mười năm khôi phục không được, chị cũng không hiểu "nguyên khí" Lộ Vô Quy nói rốt cuộc là cái gì, là "khí" trong lý luận Đông y, hay là chân khí trong tiểu thuyết võ hiệp.
Chị trông thấy khuôn mặt tái nhợt và con mắt trong veo của Lộ Vô Quy, chị vô thức mà tin tưởng Lộ Vô Quy xứng đáng lấy được căn nhà này. Nhưng làm trong công ty nhiều năm như vậy, so với tin tưởng trực giác, thì chị tin tưởng số liệu cùng sự thật hơn. Chị nhớ tới cái giếng "bỗng dưng" xuất hiện trên sàn xi măng, nhớ tới sự thận trọng hôm nay của nhóm người Khưu đại sư, hai đồ đệ của ông, Du lão, Đường Viễn đối với chuyện tiếp ứng và sắp xếp công việc còn lại, cuối cùng chị vẫn tin Nhị Nha. Chị thậm chí cảm thấy được, căn nhà này là Nhị Nha dùng mạng đổi lấy, ít nhất, căn nhà này đổi về mạng của Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ.
Chị ôm chặt Lộ Vô Quy, khẽ nói: "Tiền của Du lão cùng Du tổng cũng không phải dễ cầm đâu. Nhưng mà con người Tả tổng rất tốt, cô ấy nói cho, em cứ yên tâm cầm lấy đi."
Mặc dù Lộ Vô Quy ngại Trang Hiểu Sanh ôm nàng nóng, nhưng vùi vào trong vòng tay của chị Hiểu Sanh lại rất an tâm, nàng lại đau nhức cả người di chuyển không nổi, cứ mặc kệ cho chị Hiểu Sanh ôm lấy. Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Chị Hiểu Sanh, trong mệnh em không tụ tài, nhà này cho chị."
Trang Hiểu Sanh vỗ nhè nhẹ vai Lộ Vô Quy, nói: "Đừng nói linh tinh. Nhà mà đăng ký tên em thì làm gì còn chuyện mệnh không tụ tài?"
Lộ Vô Quy nói: "Vậy sẽ phạm phải hình sát*. Giống như lần này nguyên khí bị hao tổn, tuy nói là đi cứu người, nhưng vẫn là em tham lam căn nhà này." Nàng tạm ngừng, lại chậm rì rì nói: "Em biết rõ quan hệ giữa em và nhà các chị, em đã lớn như vậy, ăn cơm, ăn bột đều là Trang Phú Khánh cùng vợ ông ấy cho, mặc quần áo đều là vợ Trang Phú Khánh cùng chị lấy cho em. Nếu như em tặng không thứ gì đó cho các chị, đó là chuyển sát, sẽ đối với các chị không tốt, nhưng nhà các chị nuôi em nhiều năm như vậy, giúp em cùng ông nhiều như vậy, còn làm hậu sự cho ông, đây là các chị nên được. Các chị không cầm, thì em sẽ luôn luôn thiếu nợ, sẽ đối với em không tốt." Nàng nói xong, phát hiện chị Hiểu Sanh ôm nàng chặt hơn rồi.
(*Hình sát là do dạng đường đi, ao hồ, sông suối có hình dạng xấu, tạo thành sát khí cho nhà ở. Những sát khí này thường đem lại ảnh hưởng xấu cho Dương trạch, nhẹ thì bệnh tật liên miên, nặng thì tai họa nghiêm trọng.)
Một lát sau, nàng mới nghe thấy Trang Hiểu Sanh nói: "Nhị Nha, em không ngốc, thật sự."
Lộ Vô Quy nói: "Em vốn không ngốc."
Trang Hiểu Sanh nở nụ cười, giơ lên ngón tay bóp bóp cái mũi của nàng.
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, nói: "Chị Hiểu Sanh, đến khi chị nuôi nổi Trang Phú Khánh cùng vợ ông ấy, thì đón bọn họ ra đi."
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Vì sao?"
Lộ Vô Quy nói: "Phong thủy của thôn Liễu Bình bị phá rồi."
Trang Hiểu Sanh suy nghĩ một chút, nói: "Chị nhìn không ra thôn Liễu Bình có gì khác biệt với trước kia. Nếu nói khác biệt, vậy người trẻ tuổi đều đi thành thị lang bạt, thanh niên trong thôn ít đi. Đây là hiện tượng phổ biến xuất hiện trong nông thôn bây giờ. Lúc ăn Tết cũng rất náo nhiệt mà."
Lộ Vô Quy không nói chuyện. Thứ nàng nhìn thấy chị Hiểu Sanh không nhìn thấy, nói ra, chị Hiểu Sanh sẽ không tin.
Trang Hiểu Sanh nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ chớp mắt không thôi của Lộ Vô Quy, nói: "Giờ em đi ngủ đi. Nếu như Du lão có việc cần em hỗ trợ, em lại dậy là được. Sắc mặt em kém như thế, không thể lại chịu đựng với họ."
Lộ Vô Quy thầm nói trong lòng: "Mới chẳng có việc cần em hỗ trợ đâu, là sợ em xuất hồn thêm phiền." Nhưng nàng không thể nói chuyện mình xuất hồn khiến Trang Hiểu Sanh lo lắng, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Trang Hiểu Sanh buồn ngủ con mắt đỏ ngòm, trong mắt đều là tơ máu, nói: "Chị ngủ đi, em tĩnh tọa." Nàng nhìn thấy Trang Hiểu Sanh trừng nàng, nói tiếp: "Tĩnh tọa cũng là nghỉ ngơi, thời gian còn trôi qua nhanh."
Trang Hiểu Sanh thật chịu không được rồi. Coi như là Tả tổng cho chị nghỉ ngày mai không cần đi làm, nhưng ở trong nhà sếp lớn, cũng không thể ngủ nướng bổ sung giấc ngủ. Chị thấy Lộ Vô Quy buồn ngủ thành như vậy, đoán chừng trong chốc lát tĩnh tọa con mắt khép lại thì sẽ ngủ ngay, liền không để ý Lộ Vô Quy nữa, nói: "Vậy chị ngủ trước." Chui vào trong chăn liền ngủ mất rồi.
Lộ Vô Quy chống đỡ ngồi xuống, co lại chân, ngồi thiền ở cạnh Trang Hiểu Sanh.
Lúc ngồi thiền nội tâm hoàn toàn trống rỗng, con mắt không nhìn thấy, nhưng giác quan của những thứ khác càng thêm nhạy cảm, một ít động tĩnh bình thường không có chú ý tới vào lúc này sẽ trở nên rõ rệt.
Mấy người Du Thanh Vi ở dưới lầu làm pháp sự rút âm độc, rất là chiêu âm tà. Có câu nói "Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi", vô cùng áp dụng với âm tà quỷ quái này. Nhưng mà ông Du đã chuẩn bị đề phòng đầy đủ, những thứ đó ở ngoài sân náo loạn cả đêm cũng không thể tiến đến.
Cái bà cô "miệng không lưu đức" ngụ ở sát vách nàng, không yên tĩnh y hệt những âm tà quỷ quái phía ngoài, hình như là đang gọi điện thoại với ai, nói rất lâu.
"Thật muốn chết rồi mới tốt, giữ lại nó, một phần di sản của nhà anh cả toàn bộ thuộc về nó, lão gia hỏa bất công hết chỗ nói rồi, tài sản của Kính Minh cùng Thanh Vũ có thể được chia cộng lại đều không nhiều như nó.", "Anh giúp tôi ở trung tâm giao dịch bất động sản để mắt một chút, đừng để cho lão gia hỏa len lén chuyển nhà qua.", "Quá khinh người, thừa dịp Kính Minh xuất ngoại nói chuyện làm ăn, liền làm những mưu ma quỷ kế lừa gạt tài sản này, hết lần này tới lần khác lão đầu tử vẫn dính chiêu này..." "Thanh Vũ cũng thiệt là, học vẽ vời có cái rắm tiền đồ, học nha đầu chết tiệt kia một chút thủ đoạn lừa quỷ ôm bắp đùi của ông hắn muốn cái gì mà không có..."
Lộ Vô Quy lại cho bà cô "miệng không lưu đức" của Du Thanh Vi thêm cái "nội tâm còn xấu".
Thời gian ngồi thiền trôi qua nhanh chóng.
Thấm thoát trời sắp sáng.
Lộ Vô Quy cảm thấy tinh thần tốt hơn chút, đau nhức trên người cũng dần dần giảm rất nhiều.
Nàng thấy chị Hiểu Sanh đang ngủ say, sợ làm ồn đến chị Hiểu Sanh, rón ra rón rén như là ăn trộm mà xuống giường, nhẫn nhịn đau nhức trên người đến phòng vệ sinh giải quyết tam gấp*, sau khi rửa mặt, mặc vào quần áo đêm qua Tả tổng đưa tới, ôm quần áo lưu lại không ít âm khí mà mình vừa cởi ra đi xuống lầu.
(*tam gấp nghĩa là: một người trong một ngày nhất định phải tiểu tiện, đại tiện, đánh rắm.)
Trong phòng khách có năm người ngồi trên ghế sô pha, mẹ Tả Tiểu Thứ và mẹ Du Thanh Vi đều ở đó, mặt khác còn có ba người đàn ông, hai người đàn ông tuổi tác lớn như mẹ Tả Tiểu Thứ đều gọi Tả tổng là "đại tỷ", một chàng trai chừng hai mươi tuổi gọi Tả tổng là "cô cô". Mấy người bọn họ cả đêm không ngủ, trên bàn trà đặt vài ly cà phê, còn có nồng trà, trông cả đám đều buồn ngủ không chịu nổi.
Lộ Vô Quy cảm thấy phải chăng vào lúc này nhìn ngay ra được ai là người thân. Như mấy người ngủ say như chết trên lầu kia là một phe với "miệng không lưu đức".
Tả tổng tựa ngồi trên ghế sô pha ngáp lớn, thấy Lộ Vô Quy ôm thật nhiều quần áo bẩn ngày hôm qua xuống đây, vội vã đứng lên, gọi: "Tiểu Quy Quy, sao sớm như vậy đã thức dậy? Sao ôm quần áo xuống rồi? Đặt ở trong phòng, lát nữa chị Tiền sẽ mang đi giặt sạch."
Lộ Vô Quy nói: "Quần áo dính rất nhiều âm khí, đi đặt dưới mặt trời phơi nắng một lát."
Vài người khác trên sô pha đều đứng lên, nhìn Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nhìn về phía Tiểu Đường đang trông coi cửa phòng, nói: "Pháp sự vẫn chưa xong à? Rút cái âm độc không cần lâu như vậy mà."
Tả tổng đi đến bên người Lộ Vô Quy hỏi: "Nếu như thuận tiện, Tiểu Quy Quy có thể liếc mắt xem một chút hay không?"
Lộ Vô Quy lắc đầu, nói: "Trường phái khác nhau, phương thức rút âm khác nhau." Nàng trông mấy người này đều tiều tụy vô cùng, nói: "Đi ngủ đi, tối hôm qua cháu nghe hết động tĩnh cả đêm, không nghe thấy có gì không tốt đâu." Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Trời đã sáng, còn chưa có đi ra, vậy khẳng định là thấy Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ suy nhược cực kỳ, muốn ổn thỏa vẹn toàn phải dùng phương pháp chậm mài nước, ít nhất phải mười hai giờ đồng hồ mới có thể đi ra ngoài."
Tả tổng hỏi: "Tối qua ba giờ hơn đi vào, vậy đến hơn ba giờ chiều mới đi ra?"
Lộ Vô Quy nói: "Nhanh nhất đến hơn ba giờ chiều." Nàng nói xong liền đến trong sân đem những quần áo tràn đầy âm khí trải ra phơi nắng trên những cái cây trong sân.
Tả tổng cùng đi ra muốn giúp, kết quả trông thấy Lộ Vô Quy không giặt quần lót mà đã trải ra trên cây hoa quế, khóe miệng hơi giật giật. Bà thầm nói trong lòng: "Không thể giặt sạch rồi hẵng phơi hoặc là đốt rồi ném đi?" Nghĩ đến nghề này của họ nhiều kiêng kỵ khả năng có điều kỵ gì đó mà bà không biết, không dám lên tiếng. Bà biết Lộ Vô Quy háu ăn, nhìn thấy chị Tiền đã dậy, đang dọn dẹp bàn trà, bảo chị Tiền đi chuẩn bị bữa sáng trước.
Có lẽ là Lộ Vô Quy mang con gái cùng cháu gái bà còn sống trở về từ chỗ kia, hoặc có lẽ là thái độ của cha chồng đối với Lộ Vô Quy, Tả tổng rất là tin phục đối với bản lĩnh của Lộ Vô Quy ở phương diện này. Bà nhìn thấy ngày hôm qua Lộ Vô Quy còn đi lại không tốt hôm nay đã có thể phơi quần áo trong sân, phơi hết quần áo còn chậm rãi ở trong sân đánh Thái Cực quyền, tảng đá lớn treo trong lòng rơi xuống hơn nửa rồi. Nếu ngộ nhỡ làm phép có cái gì không như ý, thì vẫn còn có Lộ Vô Quy ra tay cứu trận.
Lộ Vô Quy đánh một bộ quyền, hoạt động gân cốt bắp thịt toàn thân một lần, đau nhức cả người cuối cùng giảm bớt không ảnh hưởng tới hoạt động nữa.
Bữa sáng nhà Tả tổng ăn thật ngon, nàng ăn thỏa thuê, cả người cảm thấy thoải mái.
Nếm qua bữa sáng, Tả tổng lại giữ lại nàng, nói pháp sự của Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ còn chưa làm xong, có nàng ở đây có thể yên tâm chút.
Lộ Vô Quy thấy chị Hiểu Sanh không có phản đối, nàng vừa ăn cơm của người ta cũng không tiện từ chối, liền gật đầu đồng ý.
Kỳ thật ở lại đây cũng không có việc gì làm, nàng ngồi trên ghế trong sân phơi nắng tĩnh tọa. Mặt trời sưởi lên người, cả người đều thư thái ấm áp.
Mấy người Tả tổng nếm qua bữa sáng thì lên lầu đi ngủ, "miệng không lưu đức" và người đàn ông cùng một phe với bà ta sau khi thức dậy, trong nhà lại náo nhiệt lên.
Hai người đàn ông, một người là em trai của "miệng không lưu đức", ăn cơm xong liền tiếp cận tới trước cửa phòng mà Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ đang làm pháp sự, bị Tiểu Đường ngăn lại còn đuổi đi nhiều lần. Một thanh niên hai mươi- ba mươi tuổi như là tài xế, sau khi thức dậy thì kéo ống nước trong sân rửa xe, nước "rào rào" bắn tung tóe khắp nơi, thường xuyên tung tóe vào người Lộ Vô Quy, nàng đành phải chuyển cái địa phương xa xa mà ngồi thiền.
Về sau "miệng không lưu đức" đến trong sân thấy quần áo nàng phơi liền gọi lớn: "Ai vậy, thiếu đạo đức như vậy, quần áo bẩn bày ra đâu đâu cũng có! A, đây chính là bộ ngày hôm qua mặc tới trong đất người chết! Thật là bám mùi, không biết ném đi à! Chị Tiền, chị Tiền, còn không ném đi những quần áo bẩn rách rưới này, phơi ở đây làm gì vậy..."
Giọng nói đó lớn đến mức Lộ Vô Quy cảm thấy bà ta lại muốn xốc lên mái nhà. Nàng thầm nghĩ: "Nếu tôi không dùng ánh nắng phơi khô sạch âm khí trên quần áo, lát nữa ai sờ người đó xui xẻo." Quần áo của nàng đều là chị Hiểu Sanh mua, tốn thật nhiều tiền của chị Hiểu Sanh.
Chị Tiền đi tới bên người Lộ Vô Quy, nói: "Lộ tiểu thư, ngài xem quần áo của ngài... tôi lấy đi giặt sạch cho ngài nhé."
Lộ Vô Quy mở mắt ra nhìn chị Tiền, nói: "Phải phơi nắng qua mới có thể giặt."
Chị Tiền không hiểu hỏi: "Quần áo không phải đều là giặt rồi phơi nắng sao?"
Lộ Vô Quy nói: "Quần áo của cháu âm khí nặng, nếu không phơi mà đã giặt thì âm khí sẽ dính vào chậu giặt quần áo, trên bàn chải quần áo, lần lượt quần áo sau đó đều dính vào, thứ gì đó dính vào âm khí sẽ chiêu quỷ, người dính vào dễ dàng vận may không tốt. Phơi nắng mấy giờ đồng hồ âm khí sẽ tản hết, lại giặt thì sẽ không sao." Nàng nâng lên hai tay xua xua, nói: "Bà đừng sờ vào quần áo của cháu, miệng không lưu đức nếu muốn ném quần áo của cháu, bà để bà ta tự mình đi ném, chốc nữa xui xẻo là bà ta." Nàng nói xong trông thấy chị Tiền lặng nhìn nàng trong chốc lát, rồi lặng lẽ rời đi.
Một lát sau, "Miệng không lưu đức" cầm cái đòn đi ra, bóp mũi lại rồi đi khều quần áo nàng phơi. Cái đòn đó còn là gỗ liễu.
"Miệng không lưu đức" dùng cây gỗ khều quần áo của nàng rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Lộ Vô Quy nói: "Bà không biết cây liễu tụ âm à, cây gậy bà cầm trên tay là dùng liễu núi gọt ra đấy, liễu núi còn gọi là quỷ liễu, cây gậy bà lấy ra khều quần áo của tôi là Du lão đầu dùng để đuổi tà ma đó." Nàng nói xong liền trông thấy "Miệng không lưu đức" run mạnh một cái, tay run lên ném gậy khều quần áo bay ra ngoài. Nàng chầm chậm đi tới, nhặt về quần áo của mình rồi lại bày ra phơi trên cây, còn hảo tâm nhắc nhở "Miệng không lưu đức" một câu: "Bà có muốn phơi nắng dưới mặt trời mấy giờ đồng hồ để loại bỏ âm khí vừa rồi dính vào hay không, bằng không buổi tối dễ dàng đụng quỷ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT