Tiếng nổ đinh tai nhức óc của bùa âm lôi vang lên, âm khí mãnh liệt cuốn tới.

Lộ Vô Quy trở nên mơ màng, có loại ảo giác như đang ở trên đường âm, nàng không thể nói là mình đang chạy cực nhanh hay là bị âm khí đẩy chạy, thậm chí có loại ảo giác dưới chân đạp gió, mũi chân không chạm đất. Sau lưng còn có một người níu chặt tay của nàng làm giảm tốc độ chạy thoát thân của nàng, nàng sốt ruột, túm người nọ đến trước người ôm lấy eo của cô ấy mang cô ấy chạy về phía trước.

Nàng mới vừa lao ra xa mười mấy mét, lại đuổi kịp một người trên chân dán bùa phong cương co cẳng chạy trối chết, người nọ thấy nàng liền túm chặt cánh tay của nàng, lại còn bám ở trên người nàng kéo chậm tốc độ chạy trốn của nàng.

Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Sao mấy người này đều như vậy hả!" Nghĩ dù sao cũng là một mạng người, không tiện ném người ta ở đây chịu chết, bèn vội vàng dùng một cánh tay khác kéo lấy người nọ, ôm eo cô ấy tiếp tục chạy.

Trên hai cánh tay của nàng mỗi bên ôm một người, mang các cô ấy chạy bạt mạng, mỏi đến nỗi cánh tay của nàng rất ê ẩm.

Một tiếng vang trầm "Bùm", vốn là ban đêm đen kịt đột nhiên tuôn ra tia sáng chói mắt, trong nháy mắt tia sáng đó hiện lên còn có dương khí nóng bỏng phả đến từ sau lưng Lộ Vô Quy. Ngay sau đó, dương khí cùng ánh sáng đó giống như một đám lửa trong hồng thủy trong nháy mắt bị giội tắt.

Bởi vì sự ngăn trở của đám dương khí đột nhiên tuôn ra kia, khiến cho âm khí cuốn tới sau lưng yếu đi mấy phần. Nhưng cũng chỉ là hơi yếu một chút mà thôi, âm khí sau lưng cùng với tiếng nổ của một lá bùa âm lôi nữa vang lên từ nơi nàng mới vừa nhảy qua như là bùa đòi mạng.

Liên tiếp tiếng nổ của bùa âm lôi vang khắp cả thôn Liễu Bình, âm khí càn quấy xông ngang đánh thẳng, trong đó còn có từng trận dương khí vụt lên trời không. Những dương khí này có một số là do trận bùa tụ dương bộc phát ra, có một số chính là lao ra từ núi đá cỏ cây thậm chí là dưới đất bằng phương thức mà Lộ Vô Quy không hiểu.

Khắp nơi đều là tiếng nổ vang của bùa âm lôi, khắp nơi đều là âm khí.

Bùa âm lôi nổ làm đầu óc Lộ Vô Quy choáng váng, trong tai ngoài tiếng ù ra thì chẳng nghe được gì cả. Còn nơi chôn bùa dương mà Du Thanh Vi nói cho nàng thì nàng hoàn toàn không tìm được, nàng thậm chí không có cách nào phân biệt được bây giờ nàng ở chỗ nào tại thôn Liễu Bình, nào rảnh đi để ý tới bùa dương chôn ở đâu, trong đầu nghĩ, trong mắt nhìn đều là cái nơi toát ra xiu xíu dương khí trong âm khí nồng nặc này, dán mắt vào phía dương khí toát ra mà chạy.

Lộ Vô Quy quanh năm đi âm, suy nghĩ "nơi có dương khí chính là có đường sống" đã thâm căn cố đế. Trong khoảnh khắc sinh tử, nàng chỉ có thể phản ứng theo bản năng và kinh nghiệm, ngoại trừ "dương khí" cùng âm khí đầy trời, trong đầu của nàng có thể nói là trống rỗng.

Nàng thậm chí đã quên trên cánh tay của mình còn mang theo hai cái người nửa chết nửa sống, cũng không biết mình chạy ra thôn Liễu Bình thế nào.

Gió lạnh như băng thổi vào mặt, kéo trở lại suy nghĩ không biết bay đi nơi đâu của nàng. Nàng mới chú ý tới mình đang đứng trên con đường quê cách thôn Liễu Bình hơn một dặm, ánh sao từ trên bầu trời rọi xuống, chiếu rọi khắp nơi mông lung mờ ảo, căn nhà nhỏ xa xa, tiếng gà gáy chó sủa trong sân, cú đêm đầu cành cây, con chuột trong ruộng, cảnh tượng trần gian náo nhiệt.

Nàng cúi đầu xuống, mới nhìn thấy bên cạnh mình mỗi bên nằm một người. Hơi thở của hai người này rất yếu, trên người âm khí quấn quanh không tan, may mà trước ngực đều có đồ bảo mệnh che chở một đóa dương khí trong mệnh nguyên của họ.

Lộ Vô Quy nhìn hai người này, quả thực sững sờ, thầm nghĩ: "Tại sao Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ lại ở dưới chân mình? Mình thế mà lại không bỏ rớt hai cô ấy lại phía sau." Nàng hồi tưởng lại, mang máng có ấn tượng hình như là lúc đi ngang qua tiện tay mang hai cô ấy theo, lại khá giống như là hai cô ấy bám ở trên người nàng kéo nàng như trước kia, được nàng mang ra ngoài, Lộ Vô Quy không nhớ rõ lắm.

Nàng ngồi xổm người xuống tỉ mỉ nhìn khí sắc của hai người, phát hiện hai người này mặc dù mệnh nguyên không tan, nhưng âm khí xâm thể, trong hơi thở còn mang mùi máu tanh giống như là bị nội thương, Lộ Vô Quy dám chắc hai cô ấy nhất định là bị xuất huyết nội tạng, chỉ là không biết có nghiêm trọng hay không.

Nàng sờ thử xương sườn của hai cô trước, không thấy có xương sườn bị gãy, lúc này mới đeo ba lô đã trống không của mình lên lưng Tả Tiểu Thứ, sau đó cõng Tả Tiểu Thứ lên lưng mình, dùng áo khoác và áo len bó của mình buộc chặt Tả Tiểu Thứ ở trên lưng, sau đó ôm lấy Du Thanh Vi đi tới trạm xá trên trấn.

Đêm hôm khuya khoắt, người trên trấn đã ngủ hết, chỉ còn lại đèn đường vẫn đang sáng.

Lúc nàng đến cửa trấn nghe thấy có người gọi nàng "Tiểu nha đầu", nàng đưa mắt nhìn chung quanh, không thấy ai, lại tiếp tục đi.

Đi khoảng trăm mét, có người đuổi theo sau lưng, gọi nàng: "Tiểu nha đầu", nàng nhận ra là Quỷ Nhị.

Quỷ Nhị nói: "Không phải đã nói hội hợp ở cây bồ đề sao? Cô muốn mang hai cô ấy đi đâu? Bị thương?"

Lộ Vô Quy gật đầu, nói: "Ừ, hình như hai cô ấy có nội thương, tôi đưa hai cô ấy đi gặp bác sĩ." Nàng nói xong thì thấy ánh mắt Quỷ Nhị nhìn nàng có hơi lạ, hỏi: "Làm sao vậy?"

Quỷ Nhị nói: "Bác sĩ trên trấn không cứu được họ đâu." Hắn nghĩ một lúc, nói: "Mang đến tiệm quan tài trên trấn."

Lộ Vô Quy "Hả?" một tiếng.

Quỷ Nhị nói: "Phải rút ra âm khí hồi dương khí cho họ, chỗ đó có đủ đồ. Cô đến tiệm quan tài chờ chúng tôi."

Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, lại mang hai cô ấy đi đến tiệm quan tài trên trấn.

Khi nàng đến tiệm quan tài, ba gã Quỷ Đạo cũng đến. Hai tay nàng không rảnh rỗi, nói với ba gã Quỷ Đạo bên cạnh: "Các ông gõ cửa đi."

Quỷ Nhất gõ cửa.

Rất nhanh, ông cụ mắt quỷ mở cửa, nhìn qua mấy người bọn họ, để bọn họ vào nhà.

Ông cụ mắt quỷ hỏi: "Nổ bùa lôi ở thung lũng hoang rồi?"

Lộ Vô Quy kỳ quái nhìn ông cụ mắt quỷ, không hiểu tại sao ông ta hỏi như vậy. Nàng đoán có lẽ là ông ta nghe thấy tiếng bùa lôi nổ, gật đầu "Dạ" một tiếng.

Quỷ Nhị nói: "Hai nha đầu này cần rút ra âm khí."

Quỷ Tam báo ra một chuỗi dài thứ mà bọn họ cần.

Ông cụ mắt quỷ gật đầu một cái, liền đi vào trong nhà, qua chừng mười mấy phút đi ra, nói: "Mấy người theo tôi." Dẫn họ đến một gian phòng treo vải phép bày đàn tràng hình như là chuyên dùng để khai đàn làm phép.

Lộ Vô Quy đặt Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ nằm dàn hàng ở trên vải phép trải trên mặt đất. Nàng thấy sắc mặt của hai cô trong trắng hiện xanh, sắc mặt đó cũng sắp theo kịp ba gã Quỷ Đạo rồi, suy nghĩ một chút, đưa miệng tới gần bên miệng Du Thanh Vi, bịt chặt miệng cô ấy, dùng sức hít một hơi "Hu". Nàng mới vừa hít một hơi, âm khí vừa hút vào trong miệng liền bị Quỷ Nhất cầm cánh tay của nàng túm nàng lên.

Quỷ Nhất quát một tiếng: "Nhổ ra!" Một bàn tay vỗ vào trên lưng của nàng, vỗ cho nàng không thể nhịn thở, liền vỗ ra âm khí hút ra từ trong bụng Du Thanh Vi ngậm ở trong miệng.

Nàng nhớ mang máng là âm khí hút ra từ trong cơ thể người không giống với âm khí ở trên đường âm, hình như có thể nuôi quỷ.

Quỷ Nhị nói: "Đầu óc đã khó dùng rồi, còn ăn bậy cái gì."

Quỷ Tam trực tiếp đuổi Lộ Vô Quy ra khỏi phòng.

Ông cụ mắt quỷ dẫn nàng đến gian ngoài cùng của cửa hàng bảo nàng ngồi xuống, liền xoay người vào nhà. Tai Lộ Vô Quy bén nhạy, nghe thấy tiếng ông cụ mắt quỷ nấu cơm, còn ngửi thấy mùi thơm của cơm, cùng với tiếng ông cụ mắt quỷ đi bắt gà, nghe tiếng gà kêu đó, hình như còn là bắt gà trống.

Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Sẽ không phải là muốn làm cơm cúng chứ?" Nàng ngẩng đầu lên có chút nóng lòng nhìn vào trong phòng.

Qua hơn hai mươi phút, ông cụ mắt quỷ bưng ra một bát cơm cúng rưới lên máu gà trống lớn bảy năm cho nàng.

Mắt Lộ Vô Quy tỏa sáng, ngước mắt nhìn ông cụ mắt quỷ.

Ông cụ mắt quỷ gật đầu.

Lộ Vô Quy hé miệng cười một tiếng, quay về phía ba nén hương ra sức hít mũi một cái, liền thấy khói của nén hương kia đều chui vào trong mũi nàng, nén hương đó khi nàng hít một hơi liền nhanh chóng cháy sạch. Nàng lại lấy xuống đũa cắm ở trên cơm, miệng to mà và cơm ăn, vùi mặt ăn liên tục, đến khi không còn lại hạt cơm nào mới đặt đũa xuống, hài lòng thở dài.

Ông cụ mắt quỷ lại đi vào nhà tìm cành dương liễu đi ra, giống như dùng chổi lông gà quét bụi mà quét lên người Lộ Vô Quy, giúp nàng quét sạch âm khí dính trên người. Sau khi ông quét xong, nặng nề thở dài, cầm lên cái bát rỗng Lộ Vô Quy ăn xong trở về nhà.

Một lát sau, ông cụ mắt quỷ đi ra nói với nàng: "Sau khi trời sáng, cháu mang hai con bé kia đi tìm Chu lão đầu ở tiệm thuốc bắc kê cho tụi nó mấy đơn thuốc bắc uống."

Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, hỏi: "Chính là tìm cái tiệm thuốc bắc của cái ông trong tay lúc nào cũng cầm hai cái vòng hạt đào bóng nhẫy, không để cho cháu vào nhà ông ta ấy ạ?"

Ông cụ mắt quỷ gật đầu.

Lộ Vô Quy nói: "Ông ta không để cho cháu vào cửa nhà."

Ông cụ mắt quỷ nói: "Sân sau của ông còn có cành dương liễu, trước khi cháu đi tìm ông ta thì xách hai thùng nước giếng ngâm cành dương liễu mà tắm qua, sau đó hẵng đi."

Lộ Vô Quy hiểu rồi, đó là ghét trên người nàng âm khí nặng.

Ông cụ mắt quỷ lại từ trong ngăn kéo bàn lục ra một cái quyển sổ nhỏ, "xoẹt xoẹt xoẹt" mà viết kín một trang lớn, còn gẩy bàn tính tính toán.

Lộ Vô Quy tò mò nhìn, trông thấy trên quyển sổ nhỏ kia viết chính là một chuỗi hóa đơn dài.

Một bát cơm cúng gà trống lớn bảy năm kia vậy mà lại thu lệ phí một ngàn hai.

Lộ Vô Quy tức thì đau lòng thật là muốn ói ra cơm vừa ăn trả lại cho ông.

Cành dương liễu, nước giếng, thu nàng một trăm hai.

Làm pháp sự mượn phòng, pháp khí, vải phép cùng với những thứ cần dùng của ông ấy đều tính luôn chi phí. Mượn dùng vải phép tính tổng cộng là sáu ngàn, cộng thêm mua đồ, tổng cộng là mười ngàn tám; gian phòng, Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ mỗi người mỗi giờ một trăm, ông cụ còn tính thời gian, viết từ hai giờ sáng làm đến tám giờ sáng, sáu giờ một ngàn hai.

Lộ Vô Quy yên lặng ngồi vào góc, làm bộ không nhìn thấy ông cụ mắt quỷ viết cái gì. Nàng thầm nói trong lòng: "Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, chính là nói cái ông lão này." Nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Ông cụ mắt quỷ, Tiểu Đường tìm ông mua dây thừng bùa bày trận bùa âm lôi tốn bao nhiêu tiền?"

Mắt quỷ của ông cụ khẽ đảo, nói: "Bán thì cháu cũng gom không đủ tiền."

Lộ Vô Quy ngẩng đầu lên, nói: "Vậy cũng chưa chắc. Du Thanh Vi nói cháu vẽ ra bùa Thiên Cương thần lôi một lá giá khởi điểm tám trăm ngàn!" Nàng nói xong thì nhìn thấy ông cụ mắt quỷ tức thì trợn tròn mắt, hỏi nàng: "Bao nhiêu?" Bộ dáng dường như có chút khó tin.

Lộ Vô Quy nói: "Tám trăm ngàn! Cháu đi âm một chuyến, nổ ba lá bùa lôi, đổi được một căn nhà hơn bảy triệu!" Giơ lên một đầu ngón tay, nói: "Lại thêm một trăm vạn nhân dân tệ!" Nàng nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình là người có tiền, ăn được cơm cúng một ngàn hai một bát.

Ông cụ mắt quỷ đảo con ngươi đen như mực ánh sáng không thấu qua kia, nói: "Mùa này không đúng lắm đi, muốn vẽ bùa Thiên Cương thần lôi, cháu còn phải chờ đến mùa mưa dông." Nói xong, không tính toán nữa, lẩm bẩm: "Ông nhớ hồi đó ông nội cháu thế chấp cho ông mấy lá bùa lôi kia ông còn giữ." Lại đi vào nhà rồi.

Lộ Vô Quy nhìn ông lão này như vậy cũng biết ông ấy nhất định là muốn bán bùa Thiên Cương thần lôi cho Du Thanh Vi, làm thịt con dê to béo Du Thanh Vi này. Nàng một tay che miệng của mình, trong lòng tự mắng mình:"Ai bảo ngươi lắm mồm, ai bảo ngươi lắm mồm!" Nàng vội vàng đi theo sau lưng ông lão, nói: "Ông cụ mắt quỷ, cháu biết vẽ, Du Thanh Vi mới sẽ không mua bùa lôi của ông đâu. Dù bây giờ chưa đến mùa mưa dông không vẽ được bùa Thiên Cương thần lôi, cũng có thể dùng bùa âm lôi."

Ông cụ mắt quỷ không để ý đến nàng tí nào, lên lầu, vào phòng, đóng cửa "rầm" một tiếng, sau đó, Lộ Vô Quy liền nghe thấy tiếng kéo cái hòm.

Lộ Vô Quy càng chắc chắn rằng ông lão này muốn làm thịt con dê béo Du Thanh Vi! Nàng dùng sức mà che miệng lại, quyết định không nói cho bất luận kẻ nào là nàng nói ra chuyện bùa Thiên Cương thần lôi trị giá tám trăm ngàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play