☆ Mộc Dịch Phỉ




Linh Chu Kỳ Dương đưa ta đi gặp mộ phần của Mộc Dịch gia.
Từng người từng người được phủ lấy bằng đất, mai táng thê lương như vậy, từng người trong gia đình ta, ngay cả mộ bia cũng không có. Có lẽ ta thật sự nên cảm tạ Linh Chu Kỳ Dương, cảm tạ nàng sau khi tàn nhẫn giết chết còn cho bọn họ nơi an táng, cảm tạ nàng không đem thân nhân của ta ném ra đồng hoang cho chó ăn. Ta thật sự rất muốn cảm tạ nàng!!!!
Trên đường trở về, cơ thể dường như không đau đớn như trước, giống như có một dòng nước ấm chạy loạn trong cơ thể ta. Ngựa của Linh Chu Kỳ Dương chạy nhanh đến kinh người, cây cối ven đường lướt qua trong chớp mắt, không quá lâu chúng ta đã trở về Linh Chu sơn trang, Linh Chu Kỳ Dương ôm ta xuống, đem ngựa trao cho người nam tử thô kệch kia, người nam tử cười với ta, đem ngựa dắt về chuồng, Linh Chu Kỳ Dương thì đi thẳng đến trước mặt Linh Chu Tử Kỳ.
"Giúp ta xem thương thế của nàng." Linh Chu Kỳ Dương đem ta đặt lên giường. Linh Chu Tử Kỳ lập tức đi đến nhìn ta, nàng cau mày vẻ mặt trách cứ, "Ca!"
"Muội và Linh Chu tẩu chăm sóc nàng, ta còn có việc." Linh Chu Kỳ Dương không đợi Linh Chu Tử Kỳ nói xong liền xoay người bỏ đi, nhìn bóng lưng của nàng chân mày Linh Chu Tử Kỳ càng chau chặt hơn, nàng xoay đầu lại nhìn ta, mê man tự nói, "Cứu nàng, rốt cuộc là đúng hay là sai?"
Có lẽ, Linh Chu Tử Kỳ cũng là một người đáng thương bị cuốn vào phân tranh trong giang hồ, không thể trốn tránh, phó thác số mệnh cho trời, không còn lựa chọn nào khác.
Vô luận là đúng hay sai, nàng vẫn phải dựa theo ý Linh Chu Kỳ Dương mà làm việc, Linh Chu Tử Kỳ cẩn thận bó thuốc lên vết thương cho ta một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng đỡ ta nằm xuống, Linh Chu tẩu dời ghế đến, Linh Chu Tử Kỳ liền ngồi cạnh mép giường.
"Phỉ nhi tỷ tỷ, từ lúc tỷ đến, ta vẫn luôn có một thắc mắc, ca đã từng có vô số các nữ nhân, lại vì sao chỉ đối với tỷ quyến luyến không muốn xa rời." Nàng vươn tay đến, tóc của ta quấn quanh lấy ngón tay thon dài trắng nõn của nàng, "Có phải. . . có phải tỷ từng tặng ca một cây trâm cài?"
Nghe được hai chữ trâm cài cơ thể ta liền run lên, đó là việc ta hối hận nhất đời, đem vật ta thích nhất tặng cho một kẻ điên. Có lẽ cảm giác được phản ứng của ta, Linh Chu Tử Kỳ có chút khẩn trương truy hỏi tiếp, "Chính là một chiếc trâm bạc rất tinh mỹ, đuôi trâm chạm rỗng khắc hoa[1], ta còn nhớ hồi bé ca từng đến Mộc Dịch sơn trang, nói cho ta biết có được không, tỷ tỷ, có phải là tỷ đưa cho ca?"
Ta quay đầu đi, không muốn trả lời.
"Phỉ nhi tỷ tỷ?" Linh Chu Tử Kỳ thử gọi ta, thấy ta không có phản ứng nhưng nàng vẫn tự mình nói tiếp, "Ca rất thích cây trâm bạc đó, là ca có được từ đâu đó, nhưng ta có thể cảm giác được rõ ràng rằng ca thích nó đến thế nào. Những lúc ca một mình luôn lặng lẽ lấy nó ra, ngơ ngác ngắm nhìn nó, rồi lại bí mật giấu đi, ngay cả ta cũng chỉ lén nhìn được khi ca bị phụ thân gọi đi, sau đó ca biết ta đã động vào nó, lần đầu tiên nổi giận với ta như vậy." Ta không muốn nghe chuyện xưa của Linh Chu Kỳ Dương, nhưng nó lại không ngừng tiến vào tai ta, giọng nói của Linh Chu Tử Kỳ đầy cô đơn và đau thương vô tận.
"Nếu như, đó là vật tỷ tặng cho ca thì tất cả thắc mắc đều có thể giải ra. Tại sao ca không giết tỷ, tại sao dằn vặt tỷ xong lại muốn ta cứu tỷ. Bởi vì, ca ca, ca của ta yêu tỷ." Ta dường như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian, ta muốn cười thành tiếng nhưng khóe miệng lại cứng nhắc không cách nào nhếch lên. Nàng kéo ta đối mặt với nàng, dung nhan mỹ lệ tuyệt thế kia vẫn tiếp tục đau thương, "Ta biết nói như vậy tỷ nhất định sẽ cảm thấy hoang đường, tỷ hận ca, hận nhà Linh Chu chúng ta, đây đều là lẽ dĩ nhiên, nhưng mà. . . là ta ích kỷ cũng được, ca thật sự rất đáng thương, chí ít, chí ít ta hy vọng tỷ có thể rõ ràng tâm ý của ca đối với mình."
Tâm ý đối với ta? Là tâm ý giết ca ca của ta? Là tâm ý chém nương của ta đến máu thịt không rõ ràng? Là tâm ý phá hủy Mộc Dịch sơn trang? Hay là tâm ý ngày đêm dằn vặt ta? Vì sao người của Linh Chu gia, từng kẻ đều có thể vô sỉ đến thế này? Trâng tráo nói ra những lời dối trá buồn nôn như vậy. Ta nắm chặt lấy chăn, hận không thể nghiền nát nó.
Dịch thể lạnh lẽo rơi xuống gương mặt ta, Linh Chu Tử Kỳ hai mắt đẫm lệ, cái này gọi là lê hoa đái vũ[2], đã là mỹ nhân bất luận biểu tình nào cũng có thể khuynh quốc khuynh thành, ta đã từng rất ao ước dung nhan này, hôm nay ta lại rất căm hận nó.
Nàng nhẹ nhàng đem giọt nước mắt rơi trên mặt ta lau đi, "Tỷ có thể hiểu được một nữ tử bình thường đã chịu đựng dằn vặt thế nào mới biến thành Linh Chu Kỳ Dương ngày hôm nay không? Đau khổ và tịch mịch của ca không ai có thể hiểu được, tâm của ca đã sớm bị bóp méo." Ngón tay Linh Chu Tử Kỳ lướt qua vết thương đã kết vảy trên môi ta, "Không phải vì không thương tỷ mà tổn thương tỷ. Chính là bởi vì ca yêu tỷ nên mới muốn tổn thương tỷ, hủy hoại tỷ rồi lại sợ mất tỷ. Ca ca thích gì lại càng muốn phá nát nó đi."
Linh Chu Tử Kỳ dường như lâm vào hồi ức, toàn bộ mật thất chỉ còn âm thanh của nàng phiêu đãng bên trong, "Trước đây, trong nhà có nuôi một con mèo Ba Tư, là thương nhân ngoại quốc tiến cống, ca ca rất thích con mèo thường hay ôm nó chơi, nhưng mà sau khi bị phụ thân biết được, tức giận hung hăng đánh mắng ca, nói ca không có tiền đồ một nam hài có thời gian không đi luyện võ đọc sách, chỉ biết đeo đuổi những thứ không đứng đắn.
Lúc đó, sau khi ca rời khỏi thư phòng của phụ thân, thì luôn cười, nụ cười rất đáng sợ lại quỷ dị, ta lo lắng nhưng ca vẫn nói không có việc gì. Ai mà ngờ được ngày hôm sau con mèo qua đời, chết trong phòng chứa củi, lông trên thân toàn bộ đều bị nhổ đi, tứ chi bị chặt làm bảy tám khúc, sàn đất máu me đầm đìa. Tình cảnh khi đó khiến ta sợ đến mấy ngày không dám ngủ, mèo là do ca giết, ca còn cười nói với ta 'Quả nhiên vẫn là nó chết trông khá đẹp.'
Từ đó về sau chỉ cần là ca thích, ca đều muốn dùng tất cả biện pháp để đạt được, sau đó hung hăng phá hủy nó. Có một lần, người ta tặng ca một bộ chén thất thải lưu ly[3] hiếm có, ca ca vô cùng thích, cầm nắm thưởng thức không buông tay, lúc đó phụ thân và mẫu thân đều có mặt, sau khi người tặng chén rời đi, ca liền đem từng cái từng cái chén lưu ly đập vỡ tất cả trước mặt phụ mẫu, giống như phát điên. . ."
Ta lẳng lặng nằm, bị ép nghe từng câu Linh Chu Tử Kỳ nói về Linh Chu Kỳ Dương, vô luận ta nguyện ý hay không nguyện ý, những lời đó vẫn thuận theo tự nhiên tiến vào đầu ta. Rốt cuộc ta cũng hiểu được tại sao Linh Chu Kỳ Dương có thể tàn nhẫn như vậy, điên cuồng như vậy. Từ lúc chào đời đã bị tước đoạt toàn bộ những thứ đáng lẽ thuộc về mình, ở nơi lãnh khốc không có tình thương, một người bị buộc phải cô độc kiên cường trưởng thành, những thứ này, đều là những việc ta chưa từng trải qua, trong trí nhớ của ta nụ cười của phụ mẫu luôn luôn ấm áp yêu thương, cái ôm của ca ca luôn bao dung, có họ ở bên cạnh ta chưa từng cô đơn.
Vậy, rốt cuộc đó là một đôi phụ mẫu ích kỷ đến thế nào? Bọn họ, có từng vì tương lai của Linh Chu Kỳ Dương mà lo lắng chưa, dối trá này lẽ nào muốn kéo dài đến hết một đời?
Nếu như, ngay cả phụ mẫu của Linh Chu Kỳ Dương cũng có thể vô tình đối với con cái mình như vậy, sự tàn nhẫn máu tanh của nàng, cũng chẳng có gì lạ.








—— 

[1] Chạm khắc hoa văn chìm nổi lên một vật thể
[2] Là cảnh hoa lê còn vương hạt mưa, hồi xưa dùng để hình dung dáng vẻ Dương Quý Phi khóc.
[3] Thất thải = bảy màu; lưu ly = một loạt ngọc
—— 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play