Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng chồng hình ảnh đứa bé có lệ chí màu đỏ trong kí ức lên bóng dáng của mỹ nhân tuyệt thế trên bệ chim bằng vàng.
Có người hiểu chuyện nghe thấy vậy thì vỗ tay cười nói: "Thủ đoạn của Tạ Khuyết thật thất đức, đồ đệ nhỏ phát hiện ra chân tướng thì khung cảnh hẳn rất thú vị."
Từ lúc Kim Phỉ Nhận tu tiên tới nay, mỹ nhân thu vào vô số, nhưng nghĩ tới cảnh Việt Vô Hoan vào cửa, vẫn dạt dào thích thú: "Năm đó là sinh nhật tám trăm tuổi của ta, người tới chúc phúc vô số, ta cũng tổ chức thịnh yến ở Đài Lang Can này, mời chúng bạn cùng đến chúc mừng. Tạ Khuyết cũng mang theo Vô Hoan tới, hình như là hắn ta nói với Vô Hoan là muốn đưa y đến sơn trang Kim Phượng bái sư học kiếm, Vô Hoan mừng rỡ vô cùng, đợi đến khi Tạ Khuyết ngồi tại chỗ lấy ra ngọc thần niệm, mời ta kiểm hàng nô lệ, nét mặt sững sờ không dám tin của y thật sự rất đáng yêu..."
Kim Phỉ Nhận hờ hững nghịch mái tóc dài của thiếu niên áo trắng, buộc hắn phải nhìn về phía mỹ nhân đang thổi tiêu trên bệ chim bằng vàng, sau đó tinh tế kể rõ chuyện xưa với đám người kia:
Khi đó, Việt Vô Hoan vừa mới trưởng thành, mặc áo nguyệt lan mà tiên môn đệ tử nào cũng yêu thích, bên hông phối thêm bảo kiếm, tóc được vấn lên đơn giản bằng ngọc quan màu trắng, cả người đều là hương vị sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo, mắt phượng trong trẻo, cử chỉ đoan trang, không giống người xuất thân từ nhân gian mà giống như một vị công tử tiên môn thế gia.
Y nghiêm túc hành lễ với từng vị tiên trưởng trong bữa tiệc, sau đó lòng tràn đầy mong đợi nói cho Kim Phỉ Nhận, y đã là Trúc Cơ trung kì, sau này sẽ ở sơn trang Kim Phượng cố gắng học kiếm, không phụ lòng mong đợi của sư phụ, trở thành một kiếm tu lợi hại như Mặc Uyên. Lúc ấy, tất cả mọi người trong bữa tiệc đều cười, trong tiếng cười mang theo hương vị mập mờ. Việt Vô Hoan nghe thấy tiếng cười lập tức nhận ra có gì đó không đúng, muốn lùi lại, Kim Phỉ Nhận đã đi xuống, cứng rắn kéo tay của y, cẩn thận lật xem, cười nói: "Bàn tay xinh đẹp như vậy, không thích hợp để luyện kiếm, mà thích hợp để hầu hạ người hơn."
Mặt Việt Vô Hoan lập tức trắng bệch, liều mạng nắm tay rụt về.
Kim Phỉ Nhận buông tay ra, cười nói: "Tạ tiên trưởng, nếu hàng ngươi mang đến là thứ tốt, vậy cũng nên để ta kiểm hàng chứ."
Người trong bữa tiệc cũng ồn ào theo, yêu cầu kiểm hàng tại chỗ.
Việt Vô Hoan trơ mắt nhìn sư phụ lấy ra một hạt châu màu đỏ, thần niệm xoay chuyển, cơ thể lập tức không thể không chế được nữa, y liều mạng run rẩy ngăn cản hai tay đang vươn tới bên hông, giống như đối xử với rác rưởi mà vứt bỏ thanh kiếm dài y trân trọng nhất. Sau đó, đai lưng rơi xuống, áo nguyệt lan từng tầng bị rút đi, tự tôn của y bị phơi bày trước mặt mọi người không sót chút gì, giấc mộng nho nhỏ của y bị ép thành phấn vụn.
Tiếng động trong bữa tiệc ngừng lại, mọi ánh mắt đều kinh ngạc nhìn chăm chú vào cảnh sắc mỹ lệ kia.
Kim Phỉ Nhận cũng không nhịn được ngồi thẳng người.
Việt Vô Hoan bị khống chế thần hồn, bên trong còn đang giãy dụa, hận không thể lập tức chết đi, y đau đớn nhìn về phía sư phụ, cố gắng cử động bờ môi xinh đẹp, im lặng van xin. Cuối cùng Tạ Khuyết cũng đi về phía y, nhẹ nhàng duỗi tay ra, tựa như quãng thời gian trước kia dịu dàng xoa đầu y.
Tạ Khuyết dịu dàng rút xuống ngọc quan màu trắng của y.
Ngọc quan màu trắng rơi xuống đất, vỡ nát. Mái tóc dài hơi xoăn tản ra, như thác nước rủ xuống bên hông, phủ lên Hợp Hoan Ấn trên tấm lưng trắng nõn xinh đẹp, mắt phượng màu vàng kim ảm đạm hiện lên sự tuyệt vọng và bất lực đủ để kích thích bất cứ suy nghĩ bạo ngược nào, lệ chí màu đỏ quyến rũ mê hồn khiến lòng người ngứa ngáy. Vốn là một thiếu niên xinh đẹp, nay lại bị khống chế trở thành báu vật câu hồn đoạt phách.
Việt Vô Hoan vùng vẫy, cúi đầu muốn giấu sự nhục nhã của mình trong bóng tối.
Tạ Khuyết tóm lấy mái tóc dài của Việt Vô Hoan, mạnh mẽ kéo về phía sau, ép buộc thiếu niên đã nhục nhã đến mức muốn chui xuống đất phải ngẩng đầu lên, khiến cho tất cả mọi người thấy rõ được nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành này.
Gã cười nói: "Ánh mắt của ta chưa bao giờ sai."
...
Tiếng tiêu càng lúc càng triền miên, chìm sâu trong triền miên là nỗi đau càng ngày càng dai dẳng.
Yết hầu Tống Thanh Thời vì quá khổ sở mà cứng ngắc, có phần không thở nổi. Cậu dần hiểu được những lời mà Việt Vô Hoan nói ra ở bên bờ sông. Cậu dường như thấy được cơ thể năm xưa bị khóa lại trong lồng giam, mỗi ngày y đều kêu khóc, nhưng không ai nghe được lời cầu cứu của y.
Cậu không muốn suy nghĩ thêm nữa, trong đầu đã có đáp án.
Người cậu muốn cứu chính là chú chim mỹ lệ chồng chất thương tích này.
Tống Thanh Thời bắt đầu điên cuồng suy nghĩ, làm thế nào mới có thể tự nhiên mang Việt Vô Hoan đi.
Khúc nhạc đã hết, tiếng tiêu cũng ngừng, dư vị lượn lờ.
Các tân khách đã sớm bị trêu chọc đến nóng lòng, có vài kẻ đã hành xử không ra gì.
Kim Phỉ Nhận đứng dậy, hào phóng tuyên bố: "Đây là đồ chơi đêm nay sơn trang Kim Phượng tặng cho các vị tiên hữu, mời các vị tận hứng."
Tống Thanh Thời giật mình, lo lắng nhìn sang. Việt Vô Hoan lại chỉ nhíu mày, dường như đã quen với chuyện như vậy, y không chút để ý liếc mắt đưa tình với tiên trưởng ở bên cạnh, bắp chân xinh đẹp duỗi ra khỏi chân váy lông vũ, đung đưa chiếc lục lạc trên gông cùm bằng vàng, nhẹ nhàng lay động về phía đám người, như thể đang mời người thưởng thức.
Thiếu chủ của Nguyệt Ẩn Tông đã sốt ruột, đưa tay bắt lấy bàn chân kia, muốn giật xuống chiếc váy lông vũ, kéo người tới bên cạnh đùa bỡn.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng kếu sợ hãi, đám thị nữ tôi tớ nhao nhao trốn tránh, có một con hổ yêu xông vào. Cặp mắt của nó đỏ rực, nhìn Việt Vô Hoan không ngừng gầm gừ, như thể thấy được con mồi thật mĩ vị. Ánh mắt Việt Vô Hoan lại bắt đầu tan rã, như thể bị hạ độc, không biết sợ hãi là gì, y từng bước đi về phía hổ yêu, giống như không biết đó là thứ gì...
Linh Bảo Tiên Tôn kinh ngạc nói: "Đây là tiết mục mà hảo hữu sắp xếp cho đêm nay sao? Thật mạnh tay!"
Các tân khách còn đang chếnh choáng hương rượu, cảm thấy cực kì kích thích, nhao nhao lớn tiếng khen hay.
Thiếu niên áo trắng không chịu nổi nữa đứng lên, đẩy Kim Phỉ Nhận ra, kêu lên: "Dừng lại! Đừng làm vậy! Chuyện này... Quá!"
Kim Phỉ Nhận có chút buồn bực, đúng là tối nay gã có sắp xếp tiết mục hổ yêu săn giết nô lệ, nhưng chỉ dùng nô lệ bình thường thôi, sao cam lòng dùng thứ tuyệt sắc như Việt Vô Hoan? Nhưng bây giờ bầu không khí sôi sục như vậy, Việt Vô Hoan cũng thức thời không làm mất hứng, mà sự chỉ trích của thiếu niên bên người lại khiến gã cảm thấy thật mất mặt, thế là gã cười lạnh nói với hắn: "Có gì mà không thể? Em cũng mở to mắt mà nhìn cho kĩ, nếu như còn dám trái ý ta, ta cũng sẽ để cho em nếm thử trò này."
Mặt thiếu niên áo trắng trở nên tái nhợt, hắn há miệng, nhưng lại không dám phát ra thêm âm thanh nào nữa.
Hổ yêu thấy y đến gần, càng thêm điên cuồng, mất đi linh trí, nó bấu lấy bả vai Việt Vô Hoan, há mồm cắn xuống. Bả vai Việt Vô Hoan bị xé thành một vết rách to lớn, máu thịt mơ hồ, y cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn mê, lùi lại phía sau, nhưng hổ yêu vẫn không buông tha tiếp tục cào rồi cắn, muốn đem thứ đồ vật định chạy trốn trước mắt xé thành từng mảnh nhỏ.
Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng tìm ra được một loại pháp thuật tấn công thích hợp trong đống kí ức của nguyên thân, cậu biến Minh Giới U Hỏa thành một cây trâm mảnh như lông trâu, bắn về phía hổ yêu, hổ yêu ngẩng đầu gào thét, châm nhỏ vốn nên cắm vào cổ lại bị bắn xuống đùi nó.
May mắn là kịch độc của Minh Giới U Hỏa mau chóng truyền khắp cơ thể hổ yêu, hổ yêu trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, nghiêng người ngã xuống, một lát sau hóa thành thi thủy* sôi ùng ục, biến mất không còn dấu vết.
*nước xác chết
Tống Thanh Thời bước đến, đi về phía Việt Vô Hoan nằm trong vũng máu, mau chóng niêm phong vết phương, lại điểm thêm mấy huyệt vị cấp cứu cầm máu.
Việt Vô Hoan đau đến toàn thân run rẩy, không ngừng thở dốc, trên khuôn mặt xinh đẹp toàn là máu, nhìn qua như một ác quỷ. Ánh mắt nhìn về phía Tống Thanh Thời cũng không có sự vui sướng vì được cứu thoát, chỉ có oán hận đậm đặc và nỗi tuyệt vọng sâu thẳm, cuối cùng, trước khi ngất đi, y dùng giọng nói nhẹ tới nỗi gần như không nghe được: "Ta đúng là mắt mù..."
Tống Thanh Thời nhét vào trong miệng y một viên linh đan, dùng để bảo vệ tâm mạch duy trì sự sống.
Kim Phỉ Nhận đi tới, không vui nói: "Tống tiên tôn, vì sao lại giết hổ yêu của ta?"
Hổ yêu này là bảo vật trong lòng gã, hiểu được tiếng người, còn có thể bảo vệ chủ nhân. So với một tên nô lệ bị chơi chán thì quý giá hơn nhiều.
Tống Thanh Thời nghĩ lại giọng điệu nói chuyện hàng ngày của nguyên thân, lạnh lùng nói: "Ta muốn hắn."
Kim Phỉ Nhận ngoài cười nhưng trong không cười: "Chẳng lẽ tiên tôn lại động tâm với thứ dâm đãng này sao?"
Tống Thanh Thời trả lời: "Ta muốn dùng hắn thử thuốc."
Cậu phải cho Việt Vô Hoan thử các loại linh đan diệu dược, chữa trị thân thể y trở về như trước!
Dưới nỗ lực lừa người của Tống Thanh Thời, Kim Phỉ Nhận hoàn toàn hiểu sai. Chỗ tốt của linh căn hệ mộc là trời sinh cơ thể có khả năng khôi phục cực mạnh, là lựa chọn tốt để làm người luyện dược, hành vi của Dược Vương Tiên Tôn như tiên bay trên trời, khó mà suy đoán. Nếu hổ yêu đã chết, truy cứu cũng không có ý nghĩa, chi bằng nhân cơ hội này bán cho Tống Thanh Thời một cái nhân tình.
Tống Thanh Thời lấy từ trong túi ra một cái bình luyện tiên đan, cũng không nhiều, trực tiếp đưa cho Kim Phỉ Nhận làm bồi thường tổn thất. Luyện tiên đan cực kì tốt với việc tu hành, chỉ là vật liệu cực kì trân quý, sản lượng rất thấp, luyện tiên đan cho Dược Vương Tiên Tôn tự tay luyện chế càng là thứ có tiền cũng không mua được, lấy ra bồi thường cho hổ yêu của gã, cộng thêm một tên nô lệ đã bị chơi chán, nửa sống nửa chết không biết có cứu nổi hay không, là vô cùng có thành ý...
Tống Thanh Thời sợ gã không đồng ý, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Hổ yêu này đã bị hạ độc, quá mức hung ác, thần chí thất thường, không thể giữ lại."
Kim Phỉ Nhận lập tức theo bậc thang đi xuống, xóa đi thần niệm ở trên ngọc thần niệm của Việt Vô Hoan, đưa sang cho Tống Thanh Thời, cũng cảm tạ cậu đã kịp thời phát hiện, giết chết hổ yêu, tránh cho tân khách trên đài bị thương, cũng sai người đi nghiêm khắc tra xét chuyện hổ yêu bị hạ dược mà nổi điên.
Tống Thanh Thời lễ độ chào tạm biệt trang chủ, từ chối sự nhiệt tình muốn tặng thêm mấy mỹ nhân của gã.
Cậu tự tay ôm lấy Việt Vô Hoan đã bị thương nặng đang hôn mê, từng bước một, đi ra khỏi Địa Ngục được chạm khắc từ ngọc này.
Trong Địa Ngục, còn có rất nhiều linh hồn đang lâm vào cảnh khổ đau không thể chạy trốn...
Phía sau, tiếng cười vui lả lướt càng ngày càng xa.
Vết máu của Việt Vô Hoan ở trên mặt đất đã được lau đi, hàng mi như lông vũ đen nhánh đang khép chặt, hơi run run, yếu ớt mà xinh đẹp.
Tống Thanh Thời nhìn y, lòng dần trở nên kiên định.
Cậu chợt nhớ tới câu chuyện xưa mà mẹ từng kể:
Trên chỗ trũng ở bờ cát cạn nước có hàng ngàn hàng vạn những con cá sắp chết bị thủy triều cuốn lên.
Cậu không có cách nào cứu vớt tất cả các con cá, cậu chỉ có thể nâng trong tay chú cá sắp chết này, thả về biển cả tự do.
"Bởi vì, con cá này còn sống*."
*Nguyên văn: 因为, 这条鱼在乎 - bởi vì, con cá này quan tâm. Cả QT lẫn gg dịch đều dịch 在乎 là quan tâm, mình chỉ lấy 1 phần nghĩa của từ 在 là còn sống (hoặc ở đây) vì như vậy có vẻ hợp lý hơn là "quan tâm". Bạn nào hiểu được hàm ý câu này của tác giả thì có thể để lại bình luận để cùng mình bàn luận lol
__________________________
Thật sự thì chương đau lòng còn nhiều lắm, nhưng mình thấy đây là một trong những chương đau nhất vì nó kể về việc công bị hạ nhục ra sao, bị vấy bẩn bị phản bội như thế nào...
ĐMM ĐI CHẾT ĐI TẠ KHUYẾT!!!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT