Lại một đêm tâm trạng rối bời trôi qua, sư phụ vẫn như cũ không hiện về báo mộng cho ta.
Hôm nay ta thức dậy rất sớm, mở cửa bước ra ngoài, nhìn thấy quận chúa cũng đã dậy từ sớm, khoác một chiếc áo choàng hoa màu sắc nhẹ nhàng đang đứng ngoài hiên. Những tia nắng lưa thưa rãi mình lên bả vai nàng, nhuộm vàng rực làn tóc nằm sau chiếc cổ.
Trãi qua mấy ngày điều dưỡng, dù lúc này nàng vẫn chưa được xem là đã hoàn toàn bình phục, nhưng so với vẻ hốc hác phờ phạc của ta cũng xem như sáng lán hồng hào hơn nhiều. Quả thật có thể nói sơ phong tranh minh noãn, bệnh tật lâu ngày làm người ta tựa như thần tiên trong bức họa đồ, nuôi dưỡng rất tốt.
Ta thở dài trong ưu thương, cơn giá rét đầu đông làm hơi thở ta kết thành một làn hơi sương, nhẹ nhàng lượn lờ rồi tan biến. Còn vị mỹ nhân nào đó vừa khỏi bệnh khẩu vị khôi phục vừa nhìn thấy ta, đôi tròng mắt yêu kiều như nước kia lập tức thoáng qua ánh sáng, háo hức gọi ta lại liền đặt bút viết một tờ sớ rồi đưa ta thúc giục đi làm.
A, lúc ở Ngân Dược sơn trang những món mà ta từng nói đều không sót một món a -- ta nhìn tờ sớ trên tay, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng không hiểu vì sao, tâm trạng rối rắm, phiền não chồng chất mấy ngày qua của ta lại khó hiểu giảm đi không ít.
Quả thật mấy thứ nịnh mắt có thể chữa được tâm bệnh sao. Ta lắc đầu, bỏ qua tâm trạng phiền não tiến vào bếp, cũng chuyển sự chú ý lên việc nhóm bếp.
"Hoa đại nhân dậy sớm như vậy, quận chúa lại gọi món à?"
Vú Trương nhìn thấy ta, cười trêu ghẹo. Quận chúa đỡ bệnh, dường như bầu không khí u ám trong phủ cũng biến mất theo, mọi người cũng sảng khoái tinh thần, trên gương mặt đều mang theo nụ cười. Ta múc gáo nước dưới hang lên, vừa vặn ánh nắng ấm xuyên thấu cửa sổ chiếu vào, rọi lên bức tường trắng lấp lánh.
"Phải."
Vừa rửa rau vừa lên tiếng trả lời.
"Gọi rất nhiều, chỉ đành chọn làm vài món trước, bằng không lát nữa quận chúa cũng ăn không hết."
"Hahaha tốt quá, quận chúa có khẩu vị liền tốt a!"
Nàng nghe thấy mặt mày hớn hở, hất khăn tay nói.
"Vậy ta đi làm việc của mình, nguyên liệu nấu nướng đã để sẵn bên kia, còn rất tươi, ngươi muốn thứ gì cứ lấy tự nhiên nhé."
"Được."
Sau khi vú Trương rời đi, nơi này cũng chỉ còn lại âm thanh xào nấu thức ăn vừa nhanh vừa có quy luật. Dùng tuyệt chiêu đao pháp chẳng mấy chốc ra được măm thức ăn, ta lại vớt một con cá béo mập dưới ao lên.
Hai, quan tâm tới mục tiêu ám sát như vậy, ngoài ta ra quả thật không còn ai khác.
Có điều thay đổi góc độ suy nghĩ, ta làm việc này cũng không phải một việc vô nghĩa. Ngẫm lại, phục vụ tốt cho quận chúa, để nàng nhanh chóng hồi phục, ta cũng có thể lên dây cót tinh thần, không còn cảm giác tội lỗi có thể tiến thêm một bước kế hoạch rồi đúng không?
Dù sao động thủ với một người bị bệnh tật hành hạ thật sự quá mất tu dưỡng, chẳng có xíu phong độ nào, xem như thành công cũng sẽ bị người đời chế nhạo. Sư phụ còn sinh thời thường dạy dỗ ta không nên thừa dịp người gặp nguy, làm sát thủ cũng phải tuân theo quân tử chi phong... mà nhiệm vụ lần này cũng trì hoãn đã lâu, mà cũng đâu quan tâm lúc nào thì hoàn thành không để đợi lâu hay không đâu.
Ta một bên tự an ủi bản thân, một bên nhanh nhẹn bắt nồi, thổi lửa, chưa tới một nén hương liền làm xong thức ăn. Thời điểm bưng hộp thức ăn tới Hà Vũ các, quận chúa đang nghe đại tổng quản báo cáo công việc gần đây trong phủ, trên đôi tay tinh tế là cuốn sổ sách.
Nàng tỏ ý cho ta gắp thức ăn ra trước, ta liền không quấy rầy, thả nhẹ bước chân tới bên kia. Vừa đặt hộp thức ăn lên bàn, chỉ nghe thấy một tràng tiếng bước chân vội vã vang lên, sau đó không ngoài dự liệu, tiểu vương gia tiến vào.
Hắn có lẽ vừa tuần thành xong, cả người mặc khôi giáp vẫn chưa kịp cởi xuống, nhìn thấy trước mặt quận chúa là một chồng sách, nhất thời mày rậm chau lại, lại hóa thân thành phụ nhân miệt mài lải nhải.
"Tỷ, thân thể ngươi còn chưa khỏi hoàn toàn, sao mới sáng ra đã mệt nhọc như vậy. Mấy thứ vặt vãnh này giao cho Hà thúc là được rồi."
Hà tổng quản một bên cười hiền hòa nghe xong thân mình liền run lên, vội vàng đứng dậy cáo lui. Tiểu vương gia tiếp tục oán trách.
"Hơn nữa còn không mang lò sưởi tay, sẽ làm cóng tay mất."
"Đã kêu Đại Phương đi lấy."
Quận chúa không để ý tới hắn, vừa lật trang sách vừa nói.
"Mấy ngày qua ở miết trong phòng ta sinh ra bực bội, liền sang đây xem một chút, nếu không để chồng chất quá cao Hà thúc cũng không ứng phó kịp. Đúng rồi, đợi một lát ta ra ngoài một chuyến, nếu ngươi không bận việc gì, liền đi cùng ta."
"Hơ, đi đâu?"
"Ngươi quên mất Kiều nhi sắp đến rồi à? Buổi trưa nàng sẽ đến, chúng ta đi đón nàng."
"Cái gì!"
Sắc mặt tiểu vương gia đại biến.
"Nha đầu kia tới đây làm gì, ta thế nhưng không có thời gian náo loạn với nàng. Lần trước tới đây quậy cho một trận, còn gạt ta đi thanh lâu, hại ta..."
Hắn nói nửa chừng liếc sang bên này thấy ta đang gắp thức ăn, thanh âm lập tức nhỏ lại, trở nên có chút mất tự nhiên.
"Khụ, cái đó, sao Đại Hoa cũng ở đây vậy."
Ta thấy buồn cười, người này khẳng định sợ chuyện buồn phiền đêm đó bị bại lộ, cảm thấy lúng túng chột dạ đây. Haiz, ta đã nói sẽ giữ bí mật cho hắn, sao hôm nay gặp ta vẫn một bộ như lâm trận gặp địch vậy. Đơn giản là đang chất vấn nhân phẩm của ta.
"Quận chúa, điểm tâm đã chuẩn bị xong."
Ta nói với quận chúa.
"Ừm."
Cúi đầu xem sổ sách nhẹ nhàng ứng tiếng. Hình như nàng không lưu ý tới vẻ khác thường của tiểu vương gia, khép sách đi tới bên này ngồi xuống, mới sâu kín nhìn hắn.
Giữa lúc ta cho rằng quận chúa định gọi tiểu vương gia cùng dùng bữa, thì nàng nghiền ngẫm lên tiếng.
"Kiều nhi nha đầu kia tuy có hơi ham chơi, nhưng vẫn là một cô nương tướng mạo đoan chính ngây thơ thiện lương, ngươi đừng lúc nào cũng né tránh. Cũng đến lúc nên tìm vương phi cho ngươi rồi, có người chia sẽ công việc trong phủ, ta có thể thanh nhàn một chút."
Tiểu vương gia nghe xong ngây người, sau đó như thể nghĩ ra chuyện gì, bỗng trừng mắt nhìn về hướng ta, gương mặt cũng phồng lên từ từ trở nên đỏ rần.
Ta đang cười trên sự đau khổ kẻ khác hơi sững lại. Hơ, làm gì lộ ra vẻ mặt căm hận này nhìn ta, ta cũng không nói gì với quận chúa a. Vì vậy ta bày ra một bộ nét mặt chính trực vô tội, không ngờ người bên kia đôi mày rậm run một cái, sắc mặt trở nên càng khó coi hơn.
"Ta... ta về trước thay xiêm y."
Tiểu vương gia bỏ lại một câu liền vội vàng xoay người rời đi, xém chút tông vào Đại Phương đang từ sau bước tới, có chút như bỏ của chạy lấy người vậy. Mà quận chúa thì trầm mi, dần dần thu hồi tầm mắt trên người hắn, quay lại lại đặt lên người ta, cười như không cười.
Tâm can tì phế lục phủ ngũ tạng ta run rẩy. Những lúc bình thường quận chúa cười như vậy đích thị đều chẳng phải việc gì tốt lành. Nàng đã hiểu lầm chuyện gì rồi chăng!
Quả nhiên, đợi ta phục vụ nàng trong nỗi niềm lo lắng bất an xong, nàng liền một bên ưu nhã lau miệng, một bên nhả ra một câu hết sức tàn nhẫn.
"Đợi lát nữa có Đại Phương theo bổn cung ra ngoài, không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi xử lý vườn hoa xong thì tới quét dọn lau chùi Hà Vũ các đi."
Đã xử lý vườn hoa còn phải đi lau dọn Hà Vũ các... lời như vậy sao có thể nói ra được cơ chứ!
Lương tâm để ở đâu? Bụng căng rồi liền trở mặt không quen biết sao, uổng công ta vất vả xuống bếp, còn bận tâm phối hợp đồ ăn thức uống làm sao để có lợi cho thân thể còn phải vừa đẹp vừa bổ vừa tốt cho dạ dày!
Ta yểu điệu che ngực, ánh mắt bi phẫn ủy khuất, thế nhưng một vị quận chúa lơ đẹp, ăn uống no nê liền tư thái nhẹ nhàng rời đi, bóng lưng cao quý đẹp lạnh lùng đến vậy.
... Vì vậy mà lúc này, cầm chổi, xắn tay áo ta chỉ đành đứng trong các tử to lớn, nghẹn ngào nói không nên lời.
Hà Vũ các nơi này tương đối được chú trọng, bình thường đều là Lưu ma ma tự xử lý, không cho phép được tự ý ra vào. Mà lúc này các nàng cũng đang bận việc, ta không tiện nhờ vã hỗ trợ, chỉ đành tự lực cánh sinh. Haiz, vốn dĩ còn định lát nữa lén đi dạo phố một vòng...
Oán niệm càng thêm oán niệm, cuộc sống quả thật khắt khe. Ta quét nhìn một vòng, quyết định trước dọn dẹp mấy kệ sách kia.
Những kệ sách gỗ đỏ này cao phải hơn tám thước, kệ trước mặt ta trưng bày vài cuốn trị quốc văn sử truyền ký còn có mấy cuốn luận bàn về học thuật, nội dung không mấy cuốn hút, dấu vết được lật xem cũng không nhiều. Ta sắp xếp lại hợp lý những cuốn sách này, sau đó mũi chân hơi trụ lên kệ, mượn lực nhảy qua hai hàng sách, dùng cái chổi lông gà quét mấy góc bụi bặm bên trong.
"Hoa đại nhân?"
Bỗng một đạo âm thanh giòn giã vang lên sau lưng.
"Tiểu Lan?"
Ta nhìn ra sau, xoay mình nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh tiểu cô nương mặc chiếc áo màu vàng, ngay sau đó nhìn thấy vẻ thán phục trong mắt nàng. Trước giờ ta chưa từng triển lộ khinh công trước mặt nàng.
"Sao ngươi tới đây."
"Vừa vặn không có gì làm, nghe cha nói ngươi đang ở đây, liền tới tìm ngươi."
Tiểu Lan cười hì hì trả lời, bên khóe miệng còn hiển lộ hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, để cho người nhìn thích thú. Dù lúc trước quận chúa điều nàng ra cửa hàng, nhưng Hà tổng giản chung quy vẫn là thương khuê nữ nhà mình, lại xin điều nàng trở về, cho nên mấy ngày này nàng mới lại không có gì làm liền chạy tới chỗ ta chơi.
"Ngươi đang dọn dẹp sao, ta giúp ngươi một tay."
"Ừm cũng được!"
Đang buồn rầu một mình làm không xuể, có Tiểu Lan tới hỗ trợ không vấn đề gì đi. Ta không khách khí đưa cho nàng cái giẻ lau, để cho nàng lau chùi bàn ghế.
Lúc ta tiếp tục sửa sang lại kệ sách, lại bất cẩn đụng trúng một cái hộp, bên trong có một bức tranh cuộn, rơi xuống đất.
"Oái!"
Tiểu Lan thấy rõ món đồ vật rơi dưới đất khẽ hô lên, vội vã đạp bàn chân nhỏ bé chạy tới, khẩn trương nói.
"Tiêu rồi, đây chính là bức họa mà quận chúa hết sức yêu quý."
Vừa nói vừa cẩn thận nhặt lên, giở ra xem thử, thấy không có hư hại mới thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với ta vài cái.
"May là không bị đụng hư."
Ta kinh ngạc.
"Bức họa này rất quan trọng sao?"
"Ừm, bảo bối đó. Trước kia rất nhiều lần ta cùng cha về phủ tới đây, đều thấy quận chúa nhìn nó đến xuất thần."
"Vậy sao?"
Nghe nàng nói vậy, ta đột nhiên có chút để ý. Tiểu Lan thò đầu ra ngoài nhìn quanh một vòng, thấy ở đây chỉ có hai người chúng ta không có ai khác, liền giống như đang làm chuyện gì mờ ám vậy, cẩn thận mở bức tranh ra, từ từ thưởng thức.
"Đẹp thật."
Ta xích lại gần, thấy bên trên vẽ một thiếu niên mặc thanh y đầu đội nón trúc, mi thanh mục tú, da thịt trắng nõn nà, ước chừng mười một mười hai tuổi, đang cầm thanh kiếm đứng dưới tàn cây, rất có phong độ hiệp khách, cuối cùng là thân bút một bên do quận chúa ký. Không khỏi hỏi nàng.
"Ngươi biết tranh này vẽ ai không?"
Tiểu Lan do dự một hồi, như thể không biết nên nói ra hay là không, cuối cùng vẫn không nhẫn nại được, nhỏ giọng nói.
"Dù cha từng cảnh cáo ta không được nói lung tung, nhưng nếu Hoa đại nhân đích thân hỏi cũng không có gì phải giấu giếm. Nghe mấy lão nhân trong phủ kể lại, người trong bức họa này là tiểu biểu ca của quận chúa, thế tử Sấu Văn."
"Thế tử Sấu Văn..."
Ta lục lọi trong đầu.
"À, là con trai út của Hoành vương, là một văn võ kỳ tài qua đời khi còn trẻ?"
"Ngươi cũng từng nghe thấy à?"
Tiểu Lan có chút kích động.
"Đáng tiếc chưa có cơ hội kịp gặp người thật. Nghe nói hắn sinh ra vóc dáng giống nữ nhi, dáng dấp hết sức tuấn mỹ, lại văn võ song toàn khí chất như lan như ngọc, năm đó hắn là giai công tử trong lòng của không biết bao nhiêu nữ nhi Đại Việt, tiếc là hồng nhan bạc mệnh.... haiz."
"..."
Hồng nhan bạc mệnh à. Ta hỏi.
"Vậy hắn cùng quận chúa... có mối quan hệ đặc thù gì đó?"
Từ trực giác nữ nhân của ta, giữa hai người này nhất định có mờ ám.
Tiểu Lan nghe xong có chút thẹn thùng hai tay bưng mặt, bên tai đỏ hồng lên, mi mắt cong cong.
"Năm đó thế tử với quận chúa chúng ta, chính là thanh mai trúc mã, không hoài nghi gì cả hai, chính là một đôi kim đồng ngọc nữ do đất trời tạo nên a."
Ha, quả nhiên có mờ ám. Quận chúa luôn giữ mình không gần gũi nam sắc không có chút tin đồn trăng hoa, thì ra từ thuở niên thiếu đã có tiểu tình lang? Sao ngay cả tên giấu mặt kẻ chuyên mua bán tin tức cũng không hề đề cập tới... ta nhíu mày, trong người lại thấy rất không được thoải mái, cảm xúc trước nay chưa từng có.
Ừm, giống như lúc trước bị quận chúa buộc uống nước hấp cá vậy, khắp người không được thoải mái.
Tiểu Lan tiếp tục nói.
"Thật ra chuyện này được coi là bí mật trong phủ, nên mọi người đều e ngại không nhắc tới."
"Quận chúa lúc còn bé, từng bị kẻ xấu bắt cóc, khổ nhọc trong núi mấy ngày. Lúc đó trong phủ cũng rối loạn lên, lão vương gia ở biên ải xa xôi không trở về kịp, bèn phái quân đội đi tìm kiếm, kết quả không tìm thấy. Sau đó Sấu Văn thế tử nghe tin chạy tới, mang theo đám người vào núi sâu đánh nhau với đám ác tặc giải cứu mang quận chúa về! Cũng vào lúc đó bị thương, không lâu sau thì lâm bệnh."
"Haiz, quận chúa được cứu về sang ngày hôm sau, liền tự vẽ bức họa này, luôn giữ bên mình. Sau khi thế tử qua đời, nàng thường lấy nó ra xem, nhìn một cái liền nhìn rất lâu, chắc là thấy vật nhớ người."
Tiểu Lan tiếc rẻ thở dài.
"Nếu thế tử còn tại thế, có lẽ sẽ kết nhân duyên cùng quận chúa cũng nên."
"Quận chúa chưa từng động tâm với nam nhân, e là cũng vì... Ơ?"
Người càng nói càng hăng say đột nhiên ngừng lại, giống như phát hiện thấy chuyện không đúng, nhích lại gần bức họa nhìn một hồi, ngạc nhiên nói.
"Hoa đại nhân, ngươi có cảm thấy... thế tử với ngươi có chút giống nhau không?"
Nguyên nhân cũng vì những lời nàng vừa nói mà ta run sợ miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
"Gì cơ, giống ta?"
"Ừm ừm, quả thật càng nhìn càng thấy giống a!"
Tiểu Lan có chút kích động chỉ vào bức họa.
"Ngươi xem đôi mắt cái mũi cái miệng, giống y đúc a! Ơ, tại sao lại có chuyện trùng hợp thế này nhỉ..."
Ta nghe mà kinh ngạc, liền cũng đặt sự chú ý lên bức họa.
A, thảo nào vừa rồi cảm thấy quái lạ, nhìn cẩn thận một chút vẫn rất giống a... ta nhìn cẩn thận mặt mũi người trong bức họa, đột nhiên có gì đó chen chúc vào từng tế bào não, khiến nó căng phồng lên.
Nếu quả thật ta có dáng dấp giống với Sấu Văn thế tử, vậy quận chúa đã nhìn nhận như thế nào về ta?
Hồi tưởng lại lần đầu tiên quận chúa nhìn thấy dung mạo thật sự của ta, trong mắt nàng rõ ràng là kinh sợ kèm theo chút hoảng hốt, sau đó bỗng dâng lên sát ý. Lúc đó ta cũng không rõ, bây giờ nghĩ lại, phản ứng dị thường kia, còn có một loạt chuyện về sau, nếu quả thật như Tiểu Lan nói, hết thảy đều đã được giải thích.
Ban đầu quận chúa nhất định cho rằng ta được ai đó ngầm đào tạo, làm gián điệp có dung mạo giống với người nàng yêu. Sau đó nàng đối xử ta khác lạ, vừa vô tình mà cũng như cố ý gần gũi... cũng bởi vì nguyên nhân này sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng ta giống như có một dòng áp lực nén xuống, sau đó ép tới mức khiến ta đau nhức. Muôn vàn không thể ngờ tới, quận chúa xem ta là thế thân. Nếu không phải hôm nay không làm rơi bức họa này, ta vẫn sẽ chẳng hay biết chuyện gì.
Sau đó Tiểu Lan tiếp tục hưng phấn nói gì đó, ta đều không nghe lọt. Dọn dẹp xong trở về, liền tự giam mình trong phòng, ta nằm trên giường ngẩn người. Vừa tức giận vừa bực bội, lại vừa có chút không hiểu rõ.
Đúng vậy, ta nên tức giận. Bởi vì Phi Hoa ta không cho phép bị người ta lợi dụng như vậy, nhưng tức giận cũng đành thôi, tại sao lại phẫn uất không cam lòng chứ, thậm chí còn cảm thấy chua xót khó nhịn, giống như... giống như ta đang đố kỵ thế tử vậy.
Thật sự không giải thích được!
Nhưng mà, loại tâm trạng này tiếp tục kéo dài đến tối. Ăn cơm xong, ra ngoài thì bầu trời đã lốm đốm đầy sao, có điều trời sao đêm đông từ đầu đến cuối đều không sáng bằng đêm hè, lộ ra vắng lặng cô tịch nhiều hơn. Ta ngồi ở hàng hiên, cau mày nhìn những chiếc đèn lồng bị gió thổi đung đưa.
Lúc này quận chúa còn chưa hồi phủ, nhất định đang chơi rất vui bên ngoài.
A... ta rốt cuộc ngồi đây ủy khuất giận dữ cái gì chứ! Trong cơn tức giận, ta dứt khoát mặt nạ cũng không đeo, trực tiếp leo tường ra ngoài, đến một quán rượu nhỏ uống rượu.
Mặc kệ không quan tâm, mà có lẽ tất cả đều chỉ do ta suy nghĩ lung tung chăng? Nhưng trên thực tế vóc người người nọ cũng giống y của ta. Mà mắc cái chi ta phải phiền lòng vì chuyện này a... ta không ngừng khuyên giải tự an ủi, trên tay không ngừng hết chung này đến chung khác, vỏ chai rượu dần chồng lên cao.
Đêm về khuya ngọn đuốc gần xa cũng dần tắt, cuối cùng biến thành một mảnh đen kịt, người đi đường cũng thưa dần, chỉ còn lại quân đội tuần thành chậm rãi đi qua đi lại. Cuối cùng, quán rượu nhỏ cũng phải đóng cửa, tiểu nhị lễ phép đưa ta ra cửa.
Lúc bước trên phố, ta mới cảm giác được mình đang say, bước chân loạng choạng, tầm mắt có chút mờ mịt.
Ha, say cũng tốt a, ném hết mấy chuyện ngổn ngang kia qua một bên, mới không quan tâm cái gì mà quận chúa gì mà thế tử, về ngủ một giấc thiệt ngon... ta loạng choạng bước về, trên một góc cua liền va phải một người, mà ta cũng không đứng vững cùng nhau ngã xuống, nét mặt say sưa hớn hở ta chộp vào trước ngực người nọ, hương hoa quế đầy mũi.
"Tiểu ca... cơ ngực cũng được quá ha..."
Ta mơ màng lèm bèm một câu.
Người bên dưới đột nhiên cứng đờ, sau đó một cái tát nặng nề vỗ lên mặt ta, đi đôi là một trận tiếng chó sủa, còn có trên đỉnh đầu một đạo giọng nữ pha lẫn tức giận.
"Á! Đồ lưu manh!"
Trước mắt thoáng chốc tối sầm.
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Quận chúa: Nói, tại sao ra ngoài uống rượu?
Phi Hoa: Tại... (ngạo kiều hất mặt) tại một tên nam nhân!
Ánh mắt quận chúa thoáng chốc trở nên ác liệt: Nam nhân? Hừm, ngươi quả nhiên phụ lòng ta, chẳng những uống rượu sờ soạn ngực người khác, còn thích đệ đệ của ta!
Phi Hoa: (khiếp sợ) gì cơ? ! !
Quận chúa: Đừng hòng che giấu! Sáng nay các ngươi còn liếc mắt đưa tình trước mặt ta, hơn nữa hắn còn mập mờ đỏ mặt nhìn ngươi chằm chằm!
Vương gia nào đó mặt đỏ bừng: Ta... ta... ta... ta không có đỏ mặt a!
Phi Hoa: ( ̄ε(#)(* ||)! Tiểu vương gia ngươi đừng có nhảy ra làm mọi chuyện phức tạp hơn được không!
Tiểu vương gia: (ủy khuất) còn không phải tại ngươi, đêm đó, đêm đó... (ngượng ngùng che mặt)
Phi Hoa: (tức giận chỉ ngón tay) ngươi đừng nói chuyện nhiều nghĩa như vậy a! Cái gì gọi là đều tại ta, rõ ràng chính là ngươi uống say!
Quận chúa cười nhạt, giọng nguy hiểm: Ha? Xem ra lúc ta đang nằm bệnh đã xảy ra chuyện không nên xảy ra. Đại Phương, mài kiếm!
Đại Phương trung thành cẩn cẩn tà mị lôi thanh Minh Phong ra, càng mài càng dữ tợn!
Phi Hoa/ Tiểu vương gia: Yamete! ! (Đừng mà! !)
---
Editor: Nhân gia mấy nay lo dọn nhà, xin lỗi mọi người vì edit muộn a >////<o~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play