"Thiện Trung, muốn bắt được trái tim nữ nhân, phải nắm được dạ dày họ trước, hiểu không?"
Thuận lợi thành công tặng lễ vật cho Đại Phương, gương mặt vốn tê liệt của nàng lại nổi lên chút chập chờn, hôm nay, ta tràn đầy nhiệt huyết kéo Thiện Trung vào bếp, bắt đầu truyền thụ cho hắn bước thứ hai để lấy được trái tim Đại Phương.
"Đại Phương thật ra thích ăn một vài món điểm tâm thanh ngọt, đặc biệt có khẩu vị với bánh quế hoa."
Ta vừa đặt nguyên liệu bột mì lên bàn vừa một bên giảng giải. Ánh mắt Thiện Trung nghe xong liền sáng lên, tiếp theo lại nhíu mày, có chút lúng túng.
"Nhưng mà... ta không biết làm điểm tâm a."
"Không sao, ta có thể dạy ngươi. Ngươi rất khéo tay, nội trong một buổi sáng nay là có thể học được."
Lần trước thảo diệp sư tử tinh xảo có độ khó phức tạp như vậy cũng có thể thần tốc học được, mấy thứ này tuổi gì. Ta vỗ mạnh vài cái lên bả vai hắn, cười haha hai tiếng, sau đó lấy mấy khuôn bánh bằng gỗ được ta gấp rút chế tác đêm qua, trầm giọng nói.
"Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi tuyệt kỹ giành được trái tim thiếu nữ đã thất truyền từ lâu trong chốn giang hồ!"
"Đáng yêu quá!"
Thiện Trung lại chỉ chú ý tới mấy cái khuôn trên tay ta, nhướng mày khẽ hô lên, điệu ngạc nhiên mừng rỡ.
Ta không nhịn được hơi chút đắc ý. Đây chính là thành quả ta phí hết tâm tư để thiết kế, bên trên có hình vẽ mấy con thỏ nhỏ mèo nhỏ ngây thơ hồn nhiên, nhất định có thể làm cho nữ nhi vui vẻ.
"Ha, thích thật."
Mỹ nam tử trước mặt ta yêu thích không thôi, vui vẻ chơi đùa với chúng, giống như tiểu nữ nhân ngây thơ hạnh phúc vậy.
Quả thật giống nữ nhi!
Không không, hắn như vầy phải chăng đã quá thiếu đi khí khái nam nhi... ta nhíu mày, vừa định mở miệng nói hắn, thì vú Trương liền từ bên ngoài tiến vào, nói với ta.
"Hoa đại nhân thì ra ngươi ở đây a, quận chúa đang tìm ngươi a."
"Quận chúa?"
"Đúng vậy, quận chúa nói đột nhiên muốn ăn ngó sen cao gì đó, dặn ngươi làm cho nàng." Vú Trương nói.
"Ngó sen cao ta không biết làm, tam nương đang bận rộn không thể làm được, không thì chúng ta hỗ trợ cho ngươi đi."
"Thôi khỏi, ta làm một mình được rồi."
Ta khoát tay, Quận chúa nàng chính là khó phục vụ như vậy, ta cũng quen rồi.
Ta xắn tay áo lên, đi qua bên kia thấy trên kệ đã hết ngó sen. Nhớ lại trong Trúc Thủy Uyển vừa vặn có hồ sen rất lớn, liền nói.
"Vậy ta đi hái ngó sen trước." Lại dặn dò Thiện Trung.
"Ngươi tự nhào bột trước đi, sau đó dùng mấy cái khuôn kia để làm là được."
Móc công thức đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn.
"Cách dùng gia vị ta đã viết sẵn ra đây, ngươi tự học được không?"
"Không thành vấn đề, học được, Hoa đại nhân ngươi đi làm việc của mình đi." Thiện Trung cười gật đầu.
Quả thật là mỹ nam tử thông minh để cho người khác bớt lo a. Đáy lòng ta cảm khái, liền xoay người tìm dụng cụ, rồi đi Trúc Thủy Uyển.
Vốn chỉ định hái nhanh vài ngó sen rồi trở lại, không ngờ ta vừa bước vào Trúc Thủy Uyển, liền bất giác thả chậm bước chân. Nơi này thật sự quá đẹp, đẹp đến khiến người ta không đành lòng bước vội qua.
Gió lay nhành trúc, xanh biếc một vùng, đi dọc theo hòn non bộ, từ xa đã nhìn thấy cái đình giữa một vùng tràn ngập lá sen, phiến lá mỏng chậm rãi đung đưa, mở ra khung cảnh mênh mông hùng vĩ, ở phương xa trên mặt hồ có vài cánh hạc đang xõa cánh.
Ta cũng mới biết cách đây không lâu, ở đây còn có hòn non bộ phủ đầy rêu, thiết kế đình Ngọc Thủy, tất cả đều do quận chúa chi trả. Lúc ấy trong lòng ta rung động một hồi lâu.
Lúc này đây đứng ở đây, nhìn bao quát hồ sen bị trận mưa đêm qua làm cho xốc xếch, bị gãy nửa đổ xuống, trong lòng cũng bộc phát dao động. Không nhịn được ta vận khinh công, ném cái xẻng lại, mũi chân điểm lên vài lá sen, nhẹ nhàng như yến tử lướt qua mặt hồ.
Gió lạnh phất vào mặt, mang theo ươn ướt mát mẻ. Ta nhấp nhô lên xuống vài cái, cuối cùng ngừng trên mái đình. Đứng chắp tay, nhắm hai mắt hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, những tích tụ vô danh trong lòng cũng từ từ tiêu tán. Từ lúc tới Thuận Thiên thành, ta chưa từng được thỏa thích sử dụng khinh công như vậy.
Sở dĩ ta có danh hiệu Phi Hoa, thật ra là do năm đó quyết đấu với một vị tiền bối trên núi Côn Luân. Ta đã giết đứa con trai không nên thân của hắn, hắn liền tìm ta tỷ võ. Chúng ta hẹn ở rừng hoa mận đỏ, có các vị trưởng lão trong liên minh võ lâm làm chứng, vừa phân cao thấp, cũng quyết trận sinh tử, nhưng bất luận kết quả thế nào, cũng sẽ xóa bỏ ân oán.
Hôm đó tuyết rơi mênh mông, gió lớn gào thét trên ngọn núi. Ta mang theo thanh Minh Phong sư phụ đã vì ta tỉ mỉ lau chùi, lão nhân gia dặn dò ta vài câu trước khi ta đi ứng chiến.
Tiền bối là quân tử khí khái, nhưng thời điểm tỷ võ, hắn từng chiêu đều thấm nhuần hận ý. Hắn hận ta giết chết con hắn, dù tên đó không từ bất kỳ chuyện xấu xa nào, lục thân không nhận. Lúc đó ta vẫn không thể hiểu nổi tình cảm của hắn, thẳng đến khi ta mất đi sư phụ nơi ta nương tựa cuối cùng trong cuộc sống, mới hiểu được nỗi đau buồn đó khôn tả ra sao.
Hắn chém giết mù quáng, kiếm khí ác liệt, chiêu thức vừa có lực vừa bá đạo, càng ứng tiếp càng cảm thấy miệng hổ sinh đau, nếu chỉ linh động thôi là chưa đủ, giống như đối với con trai hắn. Ta vận khinh công đã dày công tôi luyện, một kiếm chém rớt băng tuyết, cũng chặt đứt cánh tay trái của hắn. Hắn ngẩn ra quỳ xuống mặt tuyết, mới phát hiện bên trên chỉ có những vết máu bắn ra của hắn và những dấu chân vừa dày vừa nặng, không hề có chút dấu vết bộ pháp của ta, dù chỉ một dấu chân nhẹ cũng không.
Sau đó ta không lấy tính mạng hắn, mà đạp lên những cánh hoa mận đỏ bay đầy trời phi thân bay đi, cũng vì vậy mà trở nên nổi tiếng. Khắp giang hồ bỗng lưu truyền câu nói. Đạp tuyết Phi Hoa, khinh công nhất tuyệt.
Thế nhưng, mặc dù vậy, cuối cùng ta vẫn không thể phát dương quang đại môn phái, cũng không một ai tới bái sư, môn đình ngày càng vắng vẻ. Nếu một ngày ta thất thủ bỏ mạng, như vậy Ngạo Thiên Môn, liền từ đó giống như ánh đèn bị thổi tắt.
Ta thở dài, quay đầu nhặt mấy món dụng cụ ném đi ban nãy, tiến vào chùm sen chỗ nước cạn.
Lúc ta xách một đùm sen trở về, giữa đường gặp Thiện Trung hình như hắn đang hướng về bếp. Ta hơi sững sốt, hỏi hắn.
"Thiện Trung ngươi vừa đi đâu? Bánh ngọt làm xong nhanh vậy hả?"
"Ừm, làm theo khuôn bánh, đáng yêu lắm. Chỉ là chưa kịp hấp chín Thanh Sơn tới gọi ta đi luyện quyền với hắn, vừa vặn vú Trương cũng ở đấy, ta đã nhờ nàng trông giúp lửa, đợi hấp xong thì bưng đi tặng Phương đại nhân."
Hắn nghiêng đầu, mỉm cười.
"Ta nhồi bột vào khuôn rất đầy, chắc Phương đại nhân ăn không hết đâu."
Đủ rồi, đừng biểu lộ hương vị nữ nhân hường phấn nữa a... đợi đã, nhồi đầy khuôn?
Sẽ không phải như ta đang nghĩ phải không? Hắn thật sự để biểu đạt tâm ý liền thẹn thùng nhồi thật đầy bột vào khuôn? Vậy sau khi mang khuôn ra... bộ dạng thỏ mèo chen chúc nhau trở nên rất dữ tợn chẳng phải sẽ đập vào mắt! Suy nghĩ thôi đã thấy hãi hùng rồi a!
Đây không phải là yêu, rõ ràng đang thị uy có được hay không!
Thiện Trung không chú ý tới thần sắc của ta, đi vào bếp thấy vú Trương liền vội vàng tiến lên hỏi.
"Vú Trương bà về rồi, Phương đại nhân nàng có nói gì không... có thích không?"
Vú Trương có chút khó xử, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói.
"Phương đại nhân nhờ ta nhắn với ngài... nàng hỏi, gần đây có phải nàng chiêu đãi ngài không được chu toàn khiến ngài bất mãn chỗ nào không."
"Chẹp?"
Ừm, xem ra giống như ta đã nghĩ. Không ngờ trên phương diện này Thiện Trung không hề biết chút gì, nhưng trước mắt ta đang không rãnh để an ủi vị mỹ nam tử này, đành phải khích lệ hắn vài câu để hắn tự chơi. Ta còn phải phục vụ quận chúa đây.
Ta rửa sạch ngó sen thái ra, rồi tỉ mỉ dọn dẹp. Dùng hết nửa giờ mới làm xong món điểm tâm được ta vừa nghĩ ra, lúc bưng đến trước tẩm điện, lại thấy gương mặt Đại Phương ngưng trọng đứng trước cửa, còn suy nghĩ gì đó đến xuất thần. Sau đó nhìn thấy ta, nàng cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ta hồi lâu, thì dời mắt sang chỗ khác.
Hôm nay nhất định là Đại Phương có sự ngăn cách với ta, haiz. Nhưng mà nói lại cũng tốt, tránh cho sau này nàng càng hận ta hơn. Ta nhẹ cúi đầu, chậm rãi tiến vào, mùi thuốc nồng nặc bất ngờ sộc vào mũi. Vài quan ngự y đang thu dọn hòm thuốc.
Xảy ra chuyện gì, quận chúa bị bệnh ư? Sáng nay chẳng phải còn rất khỏe mạnh.
Ta đứng ở đây thò đầu nhìn, thấy quận chúa đang nằm trên giường sau cái trướng sa, sắc mặt trắng bệch, không có màu sắc. Đúng rồi, ta nhớ lại, lúc quận chúa trở lại Phong Diệp Tự, sắc mặt dường như cũng không được tốt lắm, không biết có phải do đêm đó bị trúng độc làm hại thân thể hay không?
"Nấu xong rồi?"
Sau khi ngự y rời đi, quận chúa vén tấm trướng, hướng ta ngoắc ngoắc tay.
"Tới đây."
Ta vội vàng tỉnh hồn bưng lại.
"Lâu vậy mới đến."
Nàng oán trách một câu. Có lẽ vì do lúc này thân thể yếu ớt, nên trong thanh âm mềm nhũn của nàng có vài phần u oán cùng ủy khuất.
Lúc ta bận rộn dùng móc móc tấm màn lại, nàng đã mở nắp hộp đựng thức ăn ra rất tự nhiên, nhìn thấy món bên trong, lại lên tiếng, nói.
"Đây cũng không phải ngó sen cao a."
"Nhưng thú vị hơn ngó sen cao rất nhiều."
Ta lên tiếng đỡ nàng ngồi yên một bên.
"Quận chúa, món ăn này, là món có một không hai đó nha."
"Nga?"
Nàng hơi nhíu mày, cảm thấy hứng thú.
Ha, thời cơ tranh thủ hảo cảm đã tới. Ta ân cần lấy chén đũa, bưng dĩa ngó sen lên, nói.
"Quận chúa ngươi nếm thử xem."
Nàng cầm đũa gắp một đoạn ngó sen nhỏ, thấy bên trong có nhồi nhân, không khỏi nhìn ta. Sau đó mới há miệng cắn một miếng, nhai một lúc, trên gương mặt có thêm nụ cười, sau đó lại đổi góc độ cắn thêm một miếng.
"Ừm... là táo đỏ... còn có khoai lang? Còn cái này... là hạt dẻ? A, quả nhiên là ngó sen có một không hai."
Nằng vừa ăn vừa một bên đoán bên trong có nhân gì, thấy ta gật đầu, đôi mắt trong veo liền hiện lên ánh sáng, giống như vì sao đã rụng vào trong đó vậy.
Làm sao đây, quận chúa ăn đến vui vẻ thật rất quyến rũ.
Nhìn một hồi, ta bắt đầu hối hận không để lại vài miếng cho mình, bây giờ lại thấy đói rồi. Còn vị quận chúa lúc nhìn thấy ta nuốt nước miếng liền nhanh lẹ gắp miếng ngó sen cuối cùng ăn nốt, sau đó thỏa mãn đặt đũa xuống, ưu nhã lau miệng, nói.
"Quả không tồi, có sáng kiến. Nên thưởng."
Mắt ta sáng lên.
"Vậy thưởng cho ta một ngày nghỉ phép nha!"
"Hửm?"
Một giây trước quận chúa còn tươi cười ấm áp như xuân lập tức trầm mặt lại, nheo mắt.
"Ấy, phục vụ quận chúa là bổn phận của nô tỳ, nào dám mong muốn được ban thưởng."
"Ừm."
Người trước mặt lúc này mới cao quý cong khóe môi, lần nữa nằm xuống giường, khôi phục lại hình dạng mảnh mai khi nãy, chỉ là sắc mặt rõ ràng đã khá lên rất nhiều.
Cho nên tưởng thưởng gì đó cơ bản chỉ là gạt người thuận miệng nói ra thôi! Ta yên lặng thu dọn xong hộp đồ ăn, đứng một bên đợi nàng phân phó. Ánh mắt ta tùy ý đảo quanh, phát hiện thấy trên bàn bên kia đặt bức tranh cuộn đang cuộn lại một nửa. Nhìn rất quen mắt.
"Ngươi đã vẽ đấy."
Quận chúa phát hiện ánh mắt của ta, nhẹ giọng nói.
Cái gì, là bức họa ta đã vẽ tham dự kỳ thi đó sao? Tại sao nó lại xuất hiện trong tẩm điện của nàng, không phải sớm đã bị vứt đi rồi à.
"Thật ra vẽ cũng không đến nỗi nào." Lúc này quận chúa lại nói.
"Nhưng ngươi có biết vì sao lại không thể thắng được, ngược lại còn rớt hạng nằm vị trí cuối bảng."
"Vì sao, ta vẽ có thể nói giống hơn bên ngoài bán nhiều."
Ta không khỏi nói. Sau đó quận chúa ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt thâm thúy giống như một cái hang sâu lạnh lẽo không thấy đáy.
"Là giống hơn bên ngoài bán nhiều, nhưng của ngươi vẽ, cuối cùng chỉ là ta ở trong mắt thế nhân."
Ta không ngờ tới lời này của quận chúa. Không hiểu lồ nàng, nhưng lại rất muốn đoán ra được.
Vì vậy tối đó, ta không ngủ được.
Nửa đêm bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng mài dao, ta giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nhìn thấy phòng ngủ quận chúa đối diện vẫn chưa tắt đèn. Còn Đại Phương đang ở trước cửa mài dao... là thanh Minh Phong sau khi lục soát trên người ta thì giữ luôn đến giờ không chịu trả? !
Ta trợn tròn mắt nhìn kỹ, không sai, là Minh Phong của ta! Giờ phút này đang bị Đại Phương mài xoàn xoạt ở đó.
Không! Mài như vậy sẽ làm tổn thương Minh Phong mất thôi!
Ta gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo lửa, muốn xông ra nhưng lại không dám. Đại Phương đây là ý gì, đêm trăng tròn cứ như bị trúng tà mài kiếm trước cửa phòng, còn mài thanh kiếm của ta... lẽ nào đang muốn thăm dò ta, hay là muốn cảnh cáo?
Càng nghĩ ta càng thấy đáng sợ, cộng thêm nhìn thấy nét âm trầm trắng nhợt dưới ánh trăng như mang bệnh của Đại Phương. Mà trán ta rỉ ra mồ hôi lạnh.
Không ngờ lúc này quận chúa khoác trường bào bước ra, nói với Đại Phương.
"Vẫn chưa xong à, bổn cung muốn ăn mía."
"Quận chúa, ta cảm thấy lần sau ngươi nên kêu Đại Hoa mài kiếm đi." Đại Phương nói.
"Để cho nàng biết thanh kiếm của nàng bị mang ra mài rồi gọt mía, trong lòng sẽ rỉ máu đi, hahaha..."
Quận chúa nói hết câu tràn đầy ác ý che miệng cười, vừa cười thì bỗng ho khụ khụ, bị Đại Phương thúc giục vào trong nghỉ ngơi.
Không thể tin nổi! Thì ra Đại Phương nửa đêm mài kiếm chỉ vì gọt mía cho quận chúa?
Với lại các nàng đang làm gì Minh Phong của ta... mang ra gọt mía sao... sư phụ, con quả thật có lỗi với người a!
Ta nhịn đau đớn trong lòng quay lại giường. Không ngừng tự an ủi bản thân, không sao, gọt mía thôi mà, đâu có tổn thất gì quá lớn... một ngày nào đó ta sẽ đoạt lại Minh Phong!
Trằn trọc lật mình, rốt cuộc ta cũng thiếp đi, nhưng lại mơ thấy một cơn ác mộng.
Ta mơ thấy mình đuổi theo quận chúa, dồn nàng vào chân tường, gọi trời không thấu, gọi đất không xong. Ta cười điên cuồng, nhưng rồi lại thấy hai tay trống trơn, không có binh khí để giết người. Sau đó ta suy nghĩ, liền rối rít đưa tay ra, chuẩn bị bóp cổ nàng, không ngờ móng vuốt còn chưa đưa tới nơi liền bị quận chúa dùng tay đẩy ta ra, ngay sau đó nàng lấy một khúc mía thật dài ở sau lưng ra, hô ha vài tiếng, rồi múa khúc mía rất ác liệt.
Thời điểm ta còn đứng ngơ ra sợ hãi, quận chúa u mịch kéo khúc mía tới trước mặt ta, xoay cổ tay một phát, khúc mía liền gãy làm hai, bên trong lộ ra lưỡi dao sắc bén. Đợi đến khi kịp phản ứng, nàng đã kề Minh Phong vào cổ ta, bị bóng đen che hết nửa gương mặt, nửa kia thì trắng nhợt bệnh trạng, ánh mắt lại đỏ rực như máu thịt.
Nàng cười lạnh nói.
"Rốt cuộc đã lòi bộ mặt thật, nhỉ?"
"Trò chơi cũng nên đến hồi kết thúc."
...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play