Vừa bước ra Trúc Thủy Uyển liền không còn ai bước theo, chỉ còn ta và Phương thị nữ. Ta bước nhanh sánh vai cùng nàng, vừa định hỏi chút chuyện, nàng lại trước một bước nói.
"Ngươi không hài lòng về cái tên quận chúa đã ban cho phải không?"
Ô? Ta hơi sững sốt. Lúc này cũng quên mất hỏi sao nàng lại đề cập như vậy... thoáng hoài nghi nhìn nàng, nhướng mi.
Ha, quả nhiên ngươi cũng có ý kiến về việc đặt một cái tên như vậy đúng chứ! !
Người luôn một mực duy trì lạnh lùng lúc này lại mất tự nhiên xoay mặt đi.
"Sau này ngươi sẽ là người của quận chúa, được quận chúa ban tên ngươi phải xem đó là một niềm vui mới đúng." Lại nói tiếp.
"Vương phủ sẽ phái người về quê cấp cho phụ mẫu ngươi một khoảng trợ phí, đủ để bọn họ sống qua ngày, ngươi liền an tâm ở lại đây đi."
Ta nghe xong âm thầm cong môi, vừa hay ta sớm đã an bài mọi thứ thỏa đáng không chút sơ hở, có điều tiện nghi cho lão Lưu, được một khoản tiền a, nói ít cũng đến ba trăm hai đi. Hơn nữa loại cảm giác bị bán đi này quả thật không tốt... ta lại ngước nhìn Phương thị nữ, không được, gương mặt nàng lại biến thành tú bà nữa rồi.
"Làm sao?" Phương thị nữ hỏi.
"Không có gì, ta thấy hơi nhớ nhà thôi." Ta cúi đầu dụi mắt.
"Nhưng có thể được bước vào đây chính là phúc phận của ta, ta sẽ học hỏi quy củ thật nhanh, tận lực phục vụ tốt cho quận chúa."
Ô, thấy lời này nghe có chỗ không đúng lắm.
Nàng nghe xong gật đầu một cái.
"Ừm, vậy thì tốt, sau này biểu hiện tốt vẫn có thể được cho về thăm thân nhân thường xuyên."
Lúc nói những lời này, ta chú ý thấy trên gương mặt Phương thị nữ thoáng qua nét cô đơn, nhưng chưa kịp nhìn rõ, người đã đi lướt qua ta.
Lúc trước ta điều tra được, thì ra Phương thị nữ là cô nhi, lúc nhỏ đã được quận chúa cứu sống khỏi bọn sơn tặc trên núi, sau này nàng cũng về sống tại vương phủ. Đến hôm nay đã 10 năm, có lẽ ngay cả tướng mạo phụ mẫu ruột thịt nàng cũng không có nhiều ấn tượng, dù quận chúa đối xử nàng rất tốt, nhưng thỉnh thoảng thấy thân thế của ta, nàng vẫn sẽ thương cảm đi.
Ta cũng là cô nhi, ta nhìn sau ót nàng mà thổn thức một trận giùm nàng. Rất nhanh, chúng ta liền tới trước một cái sân, ngẩng đầu nhìn, trước mặt ta chính là tẩm điện quận chúa.
"A, Phương..."
"Gọi ta Đại Phương hoặc A Phương được rồi."
Người trước mặt dừng một chút, bổ sung nói.
"Sau này ta cũng gọi ngươi Đại Hoa."
... Tại sao nghe xong cứ thấy mất hết cả thiện cảm vậy. Ta vừa mở miệng, liền phát hiện không thể nào nhìn thẳng vào mặt Phương thị nữ. Tầm mắt hơi dời đi, tận lực để cho giọng thêm vững vàng.
"Đại Phương, ta sẽ ở lại đâu?"
"Ừm, ở bên kia, ngươi ta một trái một phải."
Nàng chỉ vào cung các trước mặt.
"Nơi này chính là tẩm điện quận chúa, ngươi ta sẽ ở hai bên thiền điện, tùy thời phục vụ. Ngươi trước xem qua trong phòng còn cần gì thêm, có thể tùy thời nói với ta."
"Sau này ta chủ yếu phụ trách y hành cho quận chúa, ngươi phụ trách ăn uống." Nàng chậm rãi nói.
"Quận chúa rất thân thiện, lúc một mình với nàng ngươi không cần quá câu nệ, nhưng cũng đừng quên đi thân phận chủ tớ, phải biết chừng mực. Dù sao hai người chúng ta, sau này đều phải một lòng một dạ phục dịch tốt cho quận chúa, bất cứ lúc nào cũng phải đặt quận chúa lên hàng đầu..."
Cứ như đang tẩy não ta vậy, Phương thị nữ hễ bắt đầu giao phó chuyện quận chúa là liền không dừng lại được, lại nói thêm một hồi lâu mới kết thúc.
"Ngươi vào xem thử đi, lát nữa ta sẽ quay lại giao phó vài điều cần chú ý cho ngươi, trong ngày thường ngươi cũng phải chăm chỉ quan sát học tập, ghi nhớ mọi sở thích thói quen của quận chúa."
"Vâng."
Ta lên tiếng đáp lại, đồng thời trong lòng cũng trầm xuống. Nàng xem quận chúa như cha mẹ tái sinh của mình vậy, hết mực trung thành... nếu ngày sau ta quả thật ám sát thành công, nàng có thể nào sẽ điên cuồng đuổi theo ta đến cùng trời cuối đất quyết trả cho bằng được mối thâm thù hay không...
Trong đầu ta thoáng hiện lên đường kiếm sâu thấy xương cùng chưởng ấn đen bầm trên ngực nữ thích khách.
"Tối nay ngươi liền dâng cơm tới thư phòng cho quận chúa."
Thời điểm ta thất thần, nàng cuối cùng nói với ta một câu.
Đáy mắt ta đột nhiên run lên.
...
Thế cho nên, lúc này ta đang dưới bếp ngẩn người trước nồi chưng.
Trong nồi là quả dưa lưới đã được nạo bỏ ruột, bên trong nhồi vào hàu biển mà bình thường quận chúa vẫn thích ăn, ta chú tâm nêm nếm gia vị sau cùng khuấy chung với trứng gà rồi mang đi chưng, phụ trợ có táo tàu đỏ, hấp chín có thể dùng muỗng múc ăn, không chỉ đẹp mắt, mà còn làm tăng thêm mùi thơm và tính mát lành của quả dưa lưới, hương vị có thể nói là tuyệt diệu.
Đây chính là những món ăn sở trường mà ta đã nghiên cứu khá lâu~ mưh hahaha.
Sau này, ta có nên mở lớp dạy chuyên hạ độc thức ăn không nhỉ?
Thật ra ta lợi hại nhất là khinh công, thứ hai là binh pháp, nhưng dụng độc lại không giỏi, hoặc nên nói ta cơ bản là khinh thường dụng độc. Sư phụ ta cũng vậy. Lúc hắn còn sống vẫn luôn bảo ban ta rằng, Ngạo Thiên môn chúng ta tuy là kẻ ám sát, nhưng làm việc trước nay đều quang minh lỗi lạc, nặng về quân tử, nói quy củ đạo nghĩa, mỗi lần xuất thủ, sẽ để mục tiêu phải tâm phục khẩu phục chết dưới kiếm, tuyệt không dựa vào thủ đoạn đầu độc để chiến thắng.
Cho nên mỗi lần kết thúc một vụ ủy thác, lưỡi kiếm phải luôn tắm máu, đây là quy củ. Ha, nhớ năm đó, Ngạo Thiên môn ta cũng từng là một đại môn phái trong giới võ lâm, trải qua nhiều thế hệ cẩn tuân giáo huấn, trở thành sát thủ hiệp nghĩa trong giới sát thủ. Chỉ là về sau không hiểu làm sao gia môn liền sa sút.
Cũng bởi do ngày nay trong giới cạnh tranh quá khốc liệt không từ thủ đoạn để có được miếng cơm, hay vì Ngạo Thiên môn cái danh này quả thực quá tục khí không còn theo kịp trào lưu? Ta không nhịn được than thở.
Chỉ có duy nhất, sư huynh anh tuấn tiêu sái của ta, năm đó chính là quá say mê nghiên cứu độc dược, bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn, từ đó trong môn chỉ còn lại ta và sư phụ hai người sống nương tựa vào nhau. Cũng chính vì vậy, sau đó ta đã tiếp nhận chiếc ghế chưởng môn nhân... đã nhiều năm trôi qua, cũng không biết sư huynh hắn sống thế nào.
Ai, nghĩ có chút xót xa.
Mà lúc này, cuối cùng có cần hạ độc hay không? Nếu ta dùng một loại độc không mùi không vị, một khi thành công, ta có còn mạng rút lui an toàn, sau đó cầm tiền thưởng du sơn ngoạn thủy mua đất xây nhà bao nuôi đồ đệ mỹ nhân tiến lên đỉnh cao của đời người?
Nhưng dù có thành công, cũng đã phá hủy danh dự sư môn, hủy đi tiết tháo cao thượng được gầy dựng cho tới nay, lão sư phụ có thể ban đêm sẽ báo mộng quở trách ta! Dù sư phụ gặp chuyện thi thể cũng không rõ tung tích ta cũng không được gặp mặt người lần cuối, nhưng nghe nói tướng mạo lúc chết rất kinh khủng khiếp a...
Tiếng nước trong nồi chưng lớn dần, lúc này lại nhỏ xuống... chính là lúc này! Ta lập tức điểu chỉnh chú ý, không để ý tới những suy tính khác, lập tức mở nắp nồi chưng lên. Món ăn này phải canh giữ đúng lửa, nửa giây bất trắc, để sớm không thể chín mùi, để trễ sẽ không còn tươi ngon, dưa lưới cũng sẽ bở ra không còn nguyên vẹn.
Ta cho dưa dưới trong nồi chưng ra lồng đựng thức ăn, gói thuốc độc cất trong tay áo vẫn như cũ không xê dịch. Đây chính là lúc để hạ độc, ta khó hiểu thở nhẹ. Quả nhiên... tiết tháo của ta vẫn còn, vẫn chưa mất đi tấm lòng sáng vằng vặc như vầng trăng, haha.
Thật ra ta cảm giác được có người đang canh chừng nơi này.
Trên cây ngô đồng ngoài cửa sổ, trên nóc nhà, góc tối khúc quanh ngoài cửa, ít nhất có bốn năm ám vệ ẩn nấp, ta chỉ hơi có động tác nhỏ, cũng sẽ bị bọn họ phát hiện. Ha, trong vương phủ phòng vệ thật nghiêm ngặt, ta là người mới, chưa được tin tưởng là chuyện rất bình thường, sợ rằng muốn ta chuẩn bị bữa tối cũng là đang thử thăm dò ta đi, nhưng mà... ta làm sao sẽ để các ngươi bắt được sơ sót, chỉ cần vẫn ở bên cạnh quận chúa, sau này vẫn còn cơ hội.
Ta định thần lại bưng lồng đựng thức ăn ra ngoài.
"Ngươi chính là Hoa đại nhân mới tới?"
Lúc ta đi tới hành lang, có một bóng người ngăn cản ta. Nữ tử kia tới không tiếng động, khinh công cực tốt, cả người mặc trang phục đen, bên hông có đeo bội kiếm mang con dấu vương phủ. Nàng đang ngoẹo đầu quan sát ta.
"Hoa đại nhân ngược lại dáng dấp thật thanh tú thân thiện."
Tiếng rất nhẹ, trong mắt mang theo vài phần khiêu khích cũng có tìm tòi nghiên cứu, nhưng không có ác ý, cộng thêm đôi mắt lanh lợi lóe sáng, ngược lại khiến người ta cảm thấy nàng rất đáng yêu.
"Quá khen."
Ta mỉm cười. Hoa đại nhân gì đó, ít nhất còn dễ nghe hơn Đại Hoa. Xem ra thân phận hôm nay của ta cũng không thấp, cũng đúng, thị nữ thiếp thân quận chúa cơ mà, địa vị giống như tổng quản trong phủ vậy. Có chút đắc ý a làm sao đây.
Chỉ là nữ tử trước mặt này... ta nhớ ra rồi, chẳng phải cái đêm trước ta ẩn nấp trong vương phủ, chính là ngạo kiều nữ ám vệ đã phát giác rồi ném ta ra ngoài đây sao!
Da đầu ta tê rần.
"Xin hỏi ngươi là..."
"Ta là đội trưởng đội ám vệ, tên Sở Linh." Nàng rất sảng khoái tiếp lời.
"Hóa ra là Sở đại nhân."
Ta khom người, trong lòng lại cảm thấy, người này không đơn giản chỉ là đội trưởng đội ám vệ thông thường. Nàng nhìn chằm chằm ta hồi lâu, bỗng xích lại gần, nghi ngờ nói.
"Tại sao ta luôn cảm thấy ngươi có chút quen mặt a, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau à?"
Ta cả kinh, lẽ nào bại lộ? Không, hẳn vẫn chưa, đêm đó ta không có dịch dung, hôm nay đã dịch dung khẳng định nàng không thể nhận ra, ta cũng không được loạn lên. Vậy nên ta nâng lên nụ cười thiên chân vô tà nói.
"Khẳng định trước nay chúng ta chưa từng gặp mặt, bằng không người xinh đẹp như Sở đại nhân, ta vừa nhìn sẽ liền ghi nhớ, sao có thể không có ấn tượng được."
Nàng nghe xong ngẩn ra, sau đó lại ngạo kiều xoay mặt đi.
"Cũng... cũng biết nói năng chút đỉnh."
Phụt, ngược lại lại là một cô nương dễ nhìn thấu nha. Ta đưa vật trên tay lên một chút nói.
"Ta còn phải dâng bữa tối tới thư phòng cho quận chúa, xin kiếu trước, nếu trễ nãi để nguội cũng không hay."
Nói xong lại khom người, vượt qua nàng tiến về hướng thư phòng.
Đi được vài bước, đến khúc cua ta tùy ý quay đầu liếc nhìn, phát hiện nàng vẫn đứng tại đó nhìn ta, ta kinh hãi giật mình lập tức nghiêng đầu đi nơi khác, sau đó thoáng chốc nàng liền đạp lan can phi thân ra ngoài không thấy đâu.
Ha, quả là một người thú vị. Ta mỉm cười lắc đầu, đi vào biệt viện, tới thư phòng. Như ta dự đoán, thư phòng quận chúa Tấn An cực kỳ xa xỉ, nhưng cũng không mất đi nhã trí.
Mấy hàng kệ sách được chạm khắc đẹp đẽ tinh xảo, bên trên khắc họa nhân vật sơn thủy, hoặc là hoa lá muôn chim hẳn bút tích phải thuộc về một chuyên gia. Một chiếc bàn dài làm từ gỗ sưa* được đặt ngay chính giữa căn phòng, trên bàn đặt nhiều loại bản in chữ, nghiên mực giấy bút quý giá đều có đủ. Tiếp theo đến bức bình phong được vẽ tranh màu bên trên, vừa cao vừa rộng, họa bức《 Giang Sơn Bình Viễn Đồ 》không tầm thường, nghe nói là do tiên đế ngự ban, giá trị liên thành.
(*gỗ sưa là loại gỗ rất quý hiếm được vua chúa dùng làm đồ nội thất trong hoàng cung hoặc trong phủ đệ hoàng thân quốc thích)
Còn đầu bên kia cửa sổ gần đó đặt một cái bàn bên trên là cổ cầm được làm bằng gỗ tử đàn, phần giữa cổ cầm được phủ một lớp sơn đen, cạnh hai bên đặt hai bình sứ thanh hoa bên trên có họa tiết một nhành đào, gió đêm thổi hiu hiu qua khung cửa, cuốn theo vài ba cánh hoa rơi xuống tô điểm thêm vẻ lộng lẫy cho chiếc giường nhỏ. Mà Tấn An quận chúa...
Không sai, lúc này quận chúa đang nằm nghiêng người trên chiếc giường mềm mại, tư thái mị hoặc tựa như hồ ly đang hút lấy linh hồn con người vậy.
Mà hoàn toàn khác xa với trong tưởng tượng nha! ! Ta xém chút đã làm đổ lồng đồ ăn này lên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia rồi.
Tấn An quận chúa mẫu mực được mọi người kính yêu khen ngợi không ngớt lúc này chẳng phải nên ngồi ngay ngắn trước bàn thoăn thoắt tập viết hoặc chuyên chú chấm bài thi mới đúng, lại lười biếng nằm đây lộ ra cánh tay ngọc ngà nhìn qua còn cười như không cười là xảy ra chuyện gì? Xem như đang cầm sách trên tay, cũng không nên xem như vậy a! Xem lâu sẽ hại mắt! Nếu ta là phu tử nhất định sẽ nhảy ra mắng cho một trận!
Đợi đã, quyển sách trên tay nàng... chẳng phải cuốn《 Phu quân ~ Xem ngươi chạy đi đâu 》mới ra chưa lâu của Tiêu Dao đại nhân mà ta mới chỉ xem được một nửa thôi sao? !
Đúng vậy ta không có nhìn lầm! Đúng là không phải《 Thông giám 》《 Luận về cường quốc 》《 Liệt kê cách ăn vận trang sức đời mới 》《 Khí chất tu dưỡng nữ tử Đại Việt 》hay《 Dạy ngươi tìm tế kim quy*》, mà chính là cuốn 《 Phu quân ~ Xem ngươi chạy đi đâu 》mọi người đều thích chùm chăn xem a! ! !
(*tựa là "Dạy bạn tìm được chàng rể quý", đại loại vậy)
Quận chúa lại đọc loại sách này! Phi, đây chẳng phải đang phỉ nhổ thưởng thức của chính ta sao.
Khụ khụ, không hổ Tấn An quận chúa, đúng thật là có học tập nghiêm túc trong thư phòng, hơn nữa con mắt thưởng thức cũng rất độc đáo! Hầy, ta cũng muốn đọc cuốn này a làm sao đây...
Ta che giấu ánh mắt thèm thuồng, bưng đồ tiến lên trước, khom người nói.
"Quận chúa, bữa tối của người nô tỳ đã mang đến."
Quận chúa đại nhân cong nhẹ khóe môi nhìn ta một lúc, không nhanh không chậm nói một câu.
"Y phục rất hợp dáng." (đọc xuống dưới chút sẽ hiểu =))))))))))))))))))
"Tạ quận chúa khen ngợi."
Ta theo bản năng cúi đầu nhìn trang phục lúc này của mình. Bộ đồ này có thêu nhận dạng vương phủ dù chỉ là một bộ đồ trắng mộc mạc nhưng lại dùng loại vật liệu thượng hạng đẹp mắt, nhưng ta cứ luôn cảm thấy... nói sao ta, có chút giống lưu manh. (thực ra cũng lưu manh lắm =))) Không bằng được chiếc váy dài của Đại Phương xinh đẹp hiền lành.
Quận chúa an bài như vậy là để chúng ta đứng bên cạnh nàng tăng thêm cảm giác khí thế của một văn một võ hay sao? Nhưng rõ ràng ta đã giả bộ không biết võ công còn Đại Phương thì võ nghệ cao cường, hơi trái ngược đi. Ừm... nhất định ta dịch dung tướng mạo không đủ ôn uyển nhu mì, ngược lại lại tỏa ra nét anh khí.
Lúc này, tầm mắt mỹ nhân đối điện khoan thai liếc tới, ý vị sâu xa đi từ chiếc cổ ta xuống tới nơi nào đó không thể tả thì dừng một chút, tiếp theo độ cong khóe miệng càng sâu, cười không có hảo ý.
"Ừm, rất hợp."
Ta như bị sét đánh.
Lẽ nào quận chúa không phải là nhìn mặt? ! Hơn nữa, hơn nữa còn là đang cười nhạo ta sao! Lẽ nào là vậy! !
Ta nghiến răng nghiến lợi, cố gắng khắc chế xúc động phóng phi tiêu vào mặt nàng ta. Còn vị quận chúa một bụng xấu xa nào đó buông sách, thản nhiên đứng dậy, ngón tay ngọc thon dài chỉ về cái bàn một bên liền nhẹ giọng căn dặn.
"Nấu món gì, bưng tới đây, cho bổn cung xem một chút."
Nàng tự xưng bổn cung, bỏi vì nàng sớm đã được hoàng thượng ngự ban một tòa hành cung, nghe nói kích thước cũng sắp đuổi kịp phủ trưởng công chúa, chỉ có điều nàng rất ít khi tới đó, bình thường đều ở trong quận vương phủ mà thôi. Đến tột cùng điều gì đã khiến nàng có được sự sủng ái như vậy, quan hệ của nàng và đương kim hoàng thượng bất quá chỉ là tình huynh muội thôi đúng không?
Ta thu vén lại suy nghĩ, thấp mi cúi người bưng lồng đồ ăn trên tay qua.
---- ---- ----
Edit bộ này mình vừa yêu cũng vừa hận, yêu vì đây là một bộ rất hay được tác giả viết rất chăm chút, tuy hài hước thấy có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại rất sâu xa được cài cắm rất nhiều tình tiết, đọc lại mấy lần mà vẫn thấy hay và mỗi lần đều hiểu ra thêm nhiều cái mới, hận cũng chính vì thế mà nó vừa dàiiiiiiiiiiiiiiiiii vừa khóoooooooo.
Phải edit đến chương 8 thì mình mới có cái cảm giác mà nói thật lòng cũng lâu lắm rồi mình mới thấy lại, vừa hồi hộp hứng thú cũng vừa rất mệt nhọc rất hộc máu, kể từ sau Trói Buộc Tình Yêu, Trói Buộc Tình Yêu có chương phải gần 4000 chữ và chương nào cũng hơn 3000 tới 3500 chữ *lộn cái bàn* *nhớ suốt đời*, hơn 3 năm nay mình chưa từng edit chương nào cán nổi 3000 chữ =)) quá lắm 2900 thôi mà rất ít nữa, nên lười chảy thây chảy nhớt ra. Giờ thì chương nào nó cũng hơn 3000 chữ tán vào mặt còn vừa khóoooooooo nữa.
P/S: Muốn nhảy qua edit Lang Hoặc thôi, vừa vui dễ thương vừa dễ thở, hừ hừ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play