Tiêu Nhị Lang bên kia báo xong danh hào, bên này Mặc Tử cũng vụng trộm cười thầm.

Ý của Vệ phu nhân là muốn Tiêu Nhị Lang thừa nhận thân phận nhị công tử của Kính Vương phủ, có điều nghe lời nói của hắn ——

“Tại hạ họ Tiêu.” Mọi người đều biết hắn họ Tiêu, được không? Chưa nói đến chuyện Tiêu gia lão thái gia vẫn còn, Kính vương gia có mấy huynh đệ, cho nên người trong Vương phủ họ Tiêu hình như không ít.

“Tên một chữ Duy.” Được rồi, đây là số liệu mới. Có điều, cũng chẳng nói lên được thân phận của hắn.

“Trong nhà đứng hàng thứ hai.” Cái này vô nghĩa nhất. Vệ phu nhân luôn miệng gọi hắn là Nhị Lang, chẳng lẽ hắn lại đứng hàng thứ ba thứ tư sao?

“Mặc Tử, nha đầu ngươi cười trộm cái gì đó?” Vệ Quỳnh Ngọc quả nhiên là nhân vật lợi hại, người khác cười trộm, nàng vẫn có thể để ý thấy.

Trước mặt người khác đúng là không thể lơi lỏng nửa phần, Mặc Tử đành phải ra vẻ thản nhiên, “Phu nhân, công tử nói, ngoại trừ tên, những cái khác không phải chúng ta đều biết rồi sao?”.

“Mặc Tử, thật không biết quy củ, Nhị công tử là nhân vật ngươi muốn cười là được sao?” Cầu Tam nương mở miệng giáo huấn Mặc Tử.

“Cái này cũng không liên quan gì đến quy củ.” Vệ Quỳnh Ngọc luôn thích Mặc Tử, cho nên mở miệng nói thay nàng, “Là Nhị Lang nói qua loa.”

“Làm sao là Nhị công tử nói được qua loa? Là nha đầu kia không có kiến thức.” Vẻ mặt Lý thị khó nén kinh ngạc, “Tiêu Duy, tướng quân trẻ tuổi nhất của triều đình, chức quan nhị phẩm, cũng là thứ tử của Kính vương gia, Kính vương phi. Ta thường nghe phu quân nhắc tới chiến tích hiển hách của thiếu tướng quân, không ngờ tới hôm nay có thể gặp mặt.”

“Đường phu nhân khích lệ rồi.” Tiêu Nhị Lang hành lễ.

“Tiêu thiếu tướng quân đến Lạc Châu, thực nên báo cho phủ Thứ Sử một tiếng, để chúng ta có cơ hội tiếp đãi mới phải.” Lý thị cảm thấy tiếc hận, “Phu quân ta mỗi lần nghe thấy danh tiếng tướng quân, đều nói anh hùng xuất thiếu niên, nhân tài mới xuất hiện.”

“Cái này cũng không thể trách Nhị Lang, là ý của Vương gia Vương phi. Nhị Lang bảo hộ ta trở về Lạc Châu, tiện đường đón dâu, đây đều là việc tư trong nhà, không thể quấy nhiễn phủ Thứ Sử, vì vậy mới lấy danh nghĩa cháu trai xa của ta. Mong Đường phu nhân thứ lỗi.” Vệ Quỳnh Ngọc giải thích.

“Thật sự là như thế. Về sau nếu có công vụ đến Lạc thành, cho dù Thứ Sử đại nhân không mời, ta cũng sẽ tìm tới cửa. Đến lúc đó, còn thỉnh phu nhân chuẩn bị rượu ngon, ta nhất định phải cùng đại nhân uống sảng khoái.” Lấy cớ việc tư, cho dù sau này Thứ Sử phu nhân nhắc đến với Thứ Sử đại nhân, Tiêu Nhị Lang cũng không lo lắng.

Thứ Sử Lạc Châu làm quan ngoài kinh thành, đối với tranh chấp giữa những phe cánh cũ mới trong triều luôn giữ lập trường trung lập. Hắn và phu nhân cũng chính là cha mẹ nuôi của Cầu Tam nương. Có lẽ ngày sau có thể sử dụng quan hệ này, tranh thủ lôi kéo hắn về phe của bọn họ.

“Chắc chắn rồi.” Lý thị rất thích Tiêu Nhị Lang thẳng thắn nói muốn uống rượu.

Lý thị cho rằng đó là thẳng thắn, nhưng Mặc Tử lại cảm thấy không đơn giản chỉ là uống rượu. Tiêu Nhị Lang phụng mật chỉ đến Lạc Châu, cho dù ngồi thuyền buôn lậu cũng không muốn đánh động đến quan phủ địa phương, hiển nhiên quan viên nơi này không thể khiến hắn tín nhiệm. Lúc này lại nói dễ nghe như thế, không phải dối trá chính là có mục đích khác.

“Tam nương thật sự không biết. Nếu có chỗ nào thất lễ, xin Nhị bá thứ lỗi.” Cầu Tam nương đứng lên, khom người hành lễ.

“Tiêu Duy vẫn giấu giếm thân phận, còn mong đệ muội không trách mới đúng.” Tiêu Nhị Lang lui một bước, làm hành động nâng đỡ.

Hai người ở chỗ kia khách khí đi khách khí lại, thổi phồng lẫn nhau, khiến cho Mặc Tử nhìn xem chán ngấy, chuyển mắt nhìn đi nơi khác, kết quả trông thấy bộ dáng của Vệ Lục tiểu thư khiến nàng cảm thấy hứng thú.

Khuôn mặt đỏ lên như mây tía, con ngươi sáng lấp lánh, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin, môi đỏ hơi cong lên, cỗ khí chất tiểu thư không thể xâm phạm đột nhiên thu liễm lại, giống như nụ hoa có gió xuân thổi qua lập tức nở thành đóa hoa tươi mơn mởn, muốn có người hái.

Mặc Tử vốn nghĩ rằng Vệ Lục nương là một băng sơn mỹ nhân (mỹ nhân lạnh lùng như núi băng). Ngày ấy ở Vọng Thu lâu, tuy rằng Vệ Lục nương đối với Tiêu Nhị Lang có hảo cảm, nhưng biểu hiện vô cùng rụt rè, thái độ muốn thân cận nhưng không dám. Hơn nửa là cũng không rõ thân phận của Nhị Lang kia, có hảo cảm cũng không dám tùy ý bảy tỏ. Có điều nay đã khác. Nhị công tử của Kính Vương phủ, còn có danh hiệu nhị phẩm thiếu tướng quân, chưa biết chừng là Kính vương gia đời kế tiếp, so với người đệ đệ đã bỏ hai lão bà tốt hơn gấp trăm lần. Gặp được người có tiền đồ như vậy, cho dù băng trăm năm cũng hóa thành hơi nước. Có điều đệ đệ đã cưới hai chính thê, như thế ca ca cũng không thể chưa thành thân được? Vệ Lục nương đừng để tâm xuân dâng trào mà làm chuyện gì quá phận.

Mặc Tử phát hiện ngoại trừ mình đang quan sát Vệ Lục nương, còn có một người khác đang nhìn nàng ta, chính là dì của Vệ Lục nương, Vệ Quỳnh Ngọc. Vệ phu nhân hiển nhiên cũng chú ý tới tâm tư của cháu gái, nhưng hai hàng lông mày lại nhíu lại, môi hơi mím, tuyệt đối không phải biểu tình muốn giúp cháu gái se duyên tơ hồng. Xem ra, nàng đoán đúng rồi, tám phần là Tiêu Nhị Lang đã có chính thê. Mà Vệ gia hiện nay đang hưng thịnh, không cần lại thêm một nữ nhi tiến vào Kính Vương phủ làm thiếp.

“Ngọc di, thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải đến trấn trên tìm nơi nghỉ trọ, hiện tại có thể xuất phát hay không?” Sau khi Tiêu Nhị Lang lấy thân phận thứ tử của Kính vương phủ đáp lễ, quay sang hỏi trưởng bối.

Tuy rằng Tiêu Nhị Lang mắt cao hơn đỉnh, nhưng đối trưởng bối cũng rất tôn kính.

“Sau này ngươi không cần hỏi ta, khi nào đi khi nào nghỉ, ngươi định đoạt là được.” Vệ Quỳnh Ngọc đứng dậy.

Tiêu Nhị Lang muốn đỡ nàng trở về xe ngựa.

Vệ Quỳnh Ngọc lại kéo tay Vệ Lục nương, “Để biểu muội ngươi đỡ ta lên xe, ngươi lo việc của mình đi, có việc gì ta sẽ sai người gọi.”

Mặc Tử thầm nghĩ, đây là đang muốn giáo dục tư tưởng.

“Mặc Tử, ngươi đổi với Bạch Hà, ngồi xe ta.” Cầu Tam nương cũng đứng lên đỡ Lý thị.

Lục nương là đi nghe giáo dục tư tưởng, còn nàng là tiến hành báo cáo công tác, cả hai đều không dễ dàng.

Mặc Tử liếc mắt nhìn thấy một bóng người cao cao phía sau Cầu Tam nương. Ồ, Cầu Tân. Vị huynh đài này ngồi ở trong đình làm gì? Thế mà nàng một chút cũng không để ý. Cảm giác tồn tại của hắn cũng thật thấp.

Đỡ Lý thị lên xe, Cầu Tam nương trở lại kiệu tân nương.

Tuy rằng chữ hỉ bên ngoài xe đã gỡ xuống, nhưng bố trí bên trong vẫn đỏ rực một màu.

Tiểu Y thấy không có chuyện của mình, dựa vào thành xe nhắm mắt ngủ.

“Mặc Tử, biết trong xe này thiếu cái gì không?” Cầu Tam nương đem tấm đệm kê cao lên, nửa người dựa ở bên trên.

“Cái bàn?” Trước kia khi Cầu Tam nương ra bên ngoài, trong xe nhất định phải có một cái bàn nhỏ.

Dùng làm gì sao?

Để đặt bàn tính.

“Đợi sau khi lên trấn trên, ta sẽ đi mua.” Không cần Cầu Tam nương nói rõ, Mặc Tử đã tiếp thu được sóng điện phát ra từ trong não nàng ta.

“Nếu có chút người hỏi đến?” Vẫn có chút lo lắng.

“Đường dài, bốn người một bàn, đánh bài, hoặc là để đồ thêu.” Mặc Tử cười trả lời.

“Mặc Tử, ngươi biết không? Nghe ngươi nói chuyện, có đôi khi rất vui tai.” Cầu Tam nương cũng cười.

Đó là bởi vì nàng luôn luôn rắc rối trong việc chuyển hoán giữa từ ngữ cổ đại và hiện đại, cho nên nghe không ra ngô ra khoai gì mà thôi.

“Sầm Đại cử ai tới?” Màn mở đầu đã xong, cuối cùng cũng vào việc chính.

“Là lão Trần trong phòng thu chi, ngày thường rất ít xuất hiện trước mặt người khác.” Muốn nói, chính là chuyện đổi đồ cưới.

Sự tình là như thế này ——

Cầu Tam nương và Trương thị mâu thuẫn đã lâu, sớm đoán được Trương thị sẽ động tay động chân với đồ cưới của nàng, bởi vậy từ khi Cầu Tam nương kinh doanh Vọng Thu lâu và buôn lậu hàng hóa đã tự chuẩn bị đồ cưới cho mình. Cho dù nàng không tin tưởng nam nhân, nhưng thân là trưởng nữ Cầu phủ, lập gia đình là chuyện không thể trốn thoát.

Vài năm nay tài sản kiếm được đều đặt ở Vọng Thu lâu. Khi xác định được Trương thị chuẩn bị tám mươi rương đồ cưới, Cầu Tam nương cũng yêu cầu Sầm đại chưởng sự chuẩn bị tốt tám mươi rương. Ước định sẽ đổi đồ cưới ở đình nghỉ mát ngoài cổng thành phía bắc. Bởi vậy, khi gần đến đình Cầu Tam nương mới cố ý để Tiểu Y đến nói với Vệ phu nhân nghỉ chân tạm ở đình mát, bởi vì nếu đi tiếp đến khi trời tối sẽ không còn chỗ nghỉ chân nữa. Vệ phu nhân cũng cảm thấy đúng đắn nên lập tức cho ngừng xe, xuống uống một ngụm trà rồi lại lên đường.

Xem đến chỗ này, có người sẽ muốn hỏi, nếu Mặc Tử đã biết người họ Trần kia, vì sao trước mặt Tiêu Nhị Lang lại làm bộ không quen? Thoạt nhìn thì điều đó không có ý nghĩa gì.

Nhưng trước tiên phải nói rõ, để người trong Vọng Thu lâu giả mạo làm quản sự Cầu phủ tuy rằng là chủ ý của Cầu Tam nương. Nhưng người đề nghị làm bộ như không quen biết người tới và Cầu Tam nương không cần ra mặt, là Mặc Tử. Ý định ban đầu của Cầu Tam nương, là muốn được nhiệt liệt hoan nghênh trước mặt mọi người.

Mặc Tử lại nói: “Cô nương để người ta giả trang làm quản sự trong phủ, nói rằng đưa nhầm của hồi môn của Lục cô nương, Thất cô nương, nghe có vẻ ly kỳ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Hơn nữa, dường như cũng chỉ có phương pháp này có thể quang minh chính đại đổi lại đồ cưới. Cô nương đừng quên, Vệ phu nhân là bạn tốt của Trương thị, giao tình của hai người mặc dù không bằng được năm đó, nhưng vẫn là bạn lâu năm. Một chuyện như thế, nàng tất nhiên sẽ viết thư hỏi phu nhân. Phu nhân chắc chắn sẽ điều tra, tuy nhiên không thể nào điều tra ra người của Vọng Thu lâu. Như vậy, phu nhân sẽ nghĩ như thế nào? Nhất định là cho rằng lão gia đau lòng cô nương cho nên âm thầm sai người đổi đồ tốt. Lấy tính cách của phu nhân, nhất định sẽ làm loạn một hồi. Nhưng chuyện không làm, lão gia đương nhiên không thể nhận. Ban đầu phu nhân không tin, nhưng sau đó có thể sẽ tin. Lão gia có thể giấu diếm được chút vốn riêng, nhưng sao có thể giấu giếm được tám mươi rương đồ cưới. Vấn đề thứ nhất chính là giấu ở chỗ nào. Lão gia bệnh nặng như vậy, cửa hàng đều do con trai bà ta quản lý. Nếu như đã không phải lão gia, phu nhân cũng chỉ có thể hoài nghi cô nương. Trước đây cô nương quản lý toàn bộ sổ sách sản nghiệp của Cầu gia, tuy rằng phu nhân cho rằng cô nương đã giao toàn bộ ra, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, nếu không ngày đó cũng không tra xét toàn bộ sổ sách lại một lần. Phu nhân càng nghĩ càng cho rằng cô nương làm giả sổ sách rút lõi để mua đồ cưới cho mình, mà quản sự họ Trần kia lại không hề có ở trong phủ. Đây không phải là chưa đánh đã khai sao? Nếu giải quyết không khéo việc này, phu nhân hoàn toàn có thể đòi lại đồ cưới. Cho nên, chuyện này nếu đã ly kỳ khiến cho người ta nghi ngờ, càng phải để nó trở thành bí mật không thể khám phá ra được. Khi Trần quản sự đến cô nương đừng bỏ khăn voan ra, cứ an vị ở trong đình uống trà. Tất cả cứ để ta ra mặt, ta lấy cớ thường xuyên ở trong viện không ra ngoài nhiều cho nên chỉ nhận được quần áo và thắt lưng chứ không quen biết người. Nếu phu nhân thực sự hỏi đến, cô nương và ta đều có thể phủ nhận hoàn toàn. Lâu thêm một thời gian, chuyện này rốt cuộc là do lão gia an bài hay là tiểu thư mưu tính đều không thể tìm hiểu ra, một sự việc bí hiểm như thế, chỉ có thể nghĩ trong lòng mà không làm được gì.”

Nói chuyện này cần giải quyết gọn gàng, Mặc Tử lại cố tình đi ngược lại, càng muốn dây dưa, càng muốn để cho người ta lần ra được rất nhiều đầu mối. Nhưng khi đã nắm được đầu mối trong tay lại phát hiện nó không có ý nghĩa gì.

Mặc Tử cho rằng, cổ nhân nàng gặp được đều không dễ đối phó, cho nên càng muốn đối thủ phải suy nghĩ, nghĩ đến đầu óc muốn nứt, cho dù đáp án đã sớm ở trong lòng, nhưng không có cách nào nói ra, cuối cùng lại trở thành mơ hồ, chỉ có thể quên đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play