Nhị Nha sợ chọc giận Mặc Tử, vội vàng cười cười, “Tỷ tỷ, đừng nghe thúc ta nói năng mê sảng.”

Trong phủ này, ai có thể giống như Mặc Tử, chiếu cố quan tâm đến bọn họ, cho dù bọn họ chỉ là kẻ gác cửa?

“Không sao.” Mặc Tử cười khẽ, “Ngươi giúp ta lấy bánh ngọt chặn miệng lưỡi của hắn là được rồi.”

Điền Đại nghe thấy thế, phùng mang trợn mắt. Không ngờ Nhị Nha lại thực sự nghe lời, cầm lấy khối bánh, nhét vào trong miệng của Điền Đại. Nhất thời, hương lá trà xanh, hương vị của đường, hương vị của vừng quyện trong miệng, làm sao còn có thể nói gì ngoài mấy câu ú ớ trong miệng.

“Tỷ tỷ, giờ này Tam Cô nương còn bảo ngươi đi mua cái gì?” Rốt cục hai tai cũng được thanh tĩnh, Nhị Nha hắc hắc cười, hỏi.

Mặc Tử sớm đã có chuẩn bị, “Cô nương muốn trang điểm, bảo ta đi mua ít chu sa về vẽ dùng.”

Mặc Tử trở về thời cổ đại này, công nguyên cụ thể nàng không biết. Thân ở Quốc nội Đại Chu cũng là hậu duệ truyền thừa của Võ Tắc Thiên. Trước Đại Chu các thời đại cơ bản là giống nhau. Theo như lịch sử, người họ Võ không chịu thoái vị nhường ngôi cho họ Lý cùng với thời không mà Mặc Tử xuyên đến không giống nhau. Cách đây bảy mười năm trước, chính sách Đại Chu tàn bạo phản loạn, mặc dù minh quân đăng vị nhưng chiến loạn ở cả ba nước là: Đại Cầu, Ngọc Lăng và Nam Đức. Nguyên khí Đại Chu tiêu hao lại không thu phục được các nước khác, đành phải lấy sông Trường Giang, Hoàng Hà làm biên giới, giữ lại nửa lãnh thổ yên bình. Bốn nước thoả thuận ngừng chiến, hòa thân lẫn nhau, cuối cùng tường an vô sự*. Ai ngờ, giữa năm ngoái, Đại Cầu đột nhiên phát binh đi đánh nước nhỏ Ngọc Lăng, gây ra chiến tranh. Đại Chu, Nam Đức ở giữa giảng hoà không có kết quả, nay Ngọc Lăng hơn phân nửa lãnh thổ rơi vào trong tay Đại Cầu, tương lai thấy được sẽ mất nước.

*Tường an vô sự: Sống yên ổn không gây chuyện lẫn nhau.

Có điều là Mặc Tử không quan tâm quốc sự.

“Chút chuyện nhỏ như thế, tỷ tỷ thật để ý.” Ngay cả ngọc bài cũng không xem, Nhị Nha đã đi ra mở cửa cổng.

“Cũng không phải là chuyện nhỏ. Do cô nương phân phó, ta mới bất đắc dĩ đi một chuyến. Ở trong phòng vẫn còn, nhưng mua đã lâu, cũng không thường xuyên dùng sợ đã hỏng.” Mặc Tử thở dài, chân mày nhăn lại.

“Chuyện này có khó gì?” Nhị Nha xung phong nhận việc, “Ta đi mua thay tỷ tỷ là được.”

Mặc Tử vui vẻ, lại lắc đầu, “Vẫn không được. Trong lầu Nhạn Lâu có khách, trời rất nhanh sẽ tối. Ngươi không ở đây trực, ta sợ sau có người trách ngươi.”

“Không có việc gì. Khách này vừa tới, phải xong dạ tiệc đêm nay mới trở về. Mà nữ khách hơn một canh giờ nữa mới đến. Vừa lúc ta đang nhàn rỗi.” Nhị Nha được Mặc Tử quan tâm, cho tới nay vẫn rất là cảm kích, bởi vậy không đợi Mặc Tử đáp ứng, nhanh như chớp đã chạy ra khỏi cửa.

“Nhị Nha này, ngay cả bạc cũng không cầm đã bỏ chạy rồi.” Mặc Tử lấy tiền ra từ trong hầu bao duy nhất bên người.

Một bàn tay to thô ráp chìa ra trước mặt Mặc Tử: “Đưa cho ta cũng giống nhau thôi.”

Người chìa tay, ngoại trừ Điền Đại, không thể là ai khác. Chẳng qua hoàn toàn không giống kẻ mặt đen miệng độc lúc trước, hé ra một khuôn mặt tươi cười, nếp nhăn đuôi mắt xếp lại đến thành thực —— đúng là đang cao hứng.

Mặc Tử cư nhiên đem tiền đưa cho hắn, nhìn hắn sung sướng thu vào trong túi, cũng không thừa lời, hỏi thẳng: “Khách của Tứ gia họ Vệ sao?”

Điền Đại, ở trước mặt Nhị Nha, cố ý tỏ ra giống bình thường mà thôi. Gia cảnh của hắn nghèo khổ, tướng mạo lại hung ác, ở Cầu phủ địa vị hèn mọn. Nương tử hắn nhiều lần muốn đưa con về nhà mẹ đẻ nhưng không có kinh phí, đúng lúc Mặc Tử tiếp tế cho hắn một khoản tiền, vì thế Điền Đại từ đó về sau cam tâm báo tin cho Mặc Tử.

Mà Mặc Tử cũng hiểu rằng người giữ cửa ánh mắt và lỗ tai đều vô cùng nhạy bén, vì thế trong phủ này tới lui người nào nàng đều có thể nắm bắt được. Đừng thấy tính tình Điền Đại quái dị mà xem thường. Năm trước nàng đến Cầu phủ này, hắn liếc mắt một cái nhìn giầy của nàng, đã lẩm bẩm là do Giang Châu làm ra, để Mặc Tử phát hiện được cặp mắt lợi hại ấy. Hơn nữa, tự do ra vào cửa phủ là đặc quyền còn sót lại của Cầu Tam nương, đương nhiên được coi trọng vô cùng. Bởi vậy, tiếp tế bạc cho hắn là nàng lấy từ công trướng(sổ sách chung).

Giữa thế lực của Trương thị trải rộng khắp Cầu gia, Mặc Tử thành lập nên ba điểm chủ chốt. Tiểu Hoa ở chủ viện; Lưu mụ mụ ở phòng bếp và Điền Đại gác cổng. Việc bố trí này của nàng đã chứng minh được là có hiệu quả thực tế. Trên chiến lược quân sự, cái này được gọi là chiếm cứ cao điểm.

“Đúng là họ Vệ, là Tam gia con thiếp của Vệ gia ở Thành Nam. Còn gọi vài ca cơ của Hồng Liễu phường đến biểu diễn, uống trà nghe hát khúc. Tứ gia đích thân mở cửa đón khách, miệng nói Vệ gia Tam gia đại nhân. Ta vụng trộm hỏi qua gã sai vặt của Vệ gia, Tam gia của Vệ gia vừa được phong quan ngũ phẩm. Vốn nên đi lên kinh nhậm chức, nhưng lão thái gia mất, phải giữ đạo hiếu một năm, mới trì hoãn lại.” Đây chính là bản lĩnh của Điền Đại, đắc tội bên trong nhưng không thể đắc tội bên ngoài .

“Giữ đạo hiếu còn dám gọi ca cơ đến?” Hẳn là từ xưa đến nay luôn trên có chính sách, dưới có đối sách đi.

“Cho nên uống mới nói là trà, nghe là nhã khúc.” Điền Đại cái gì đều biết, lại nói đâu đâu, “Đêm nay mở tiệc chiêu đãi Vệ thị, là muội muội của Vệ đại gia.”

“Vệ thị có sai người gửi thiệp mời đến không?” Mặc Tử hỏi cả những chuyện rất nhỏ.

“Có. Gửi cho phu nhân. Đưa thiếp đến cửa là một gã sai vặt. Có điều ta thấy rất rõ ràng, có một chiếc xe ngựa rất xa hoa đứng ở đầu ngõ của phủ ta. Lúc đó mành được tiểu nha đầu vén sang một bên, ngồi trong có hai người. Một phu nhân khoảng ba bốn mười tuổi, mặc vàng mang bạc và một ni cô ở Từ Niệm am. Xe ngựa kia chắc chắn không phải được làm ra ở Lạc Châu.” Điền Đại lại lộ ra bản lĩnh.

“Ni cô ở Từ Niệm am?” Có thể lên cùng chung xe ngựa.

“Đúng vậy. Ta theo nương tử nhà ta đi chùa Từ Niệm bái Phật đã gặp qua ni cô kia hai lần.” Cho nên vừa nhìn đã biết.

Chùa Từ Niệm là chùa lớn nhất ở Lạc Châu. Từ Niệm am cách chùa Từ Niệm không xa lắm, rất nổi danh với những phu nhân thích đi cúng bái dâng hương, phần lớn để hỏi nhân duyên cùng cầu con trai, hương khói cũng vượng.

“Tối nay là ai trực cửa?” Mặc Tử sau khi nghe xong, lại hỏi Điền Đại.

“Đúng dịp, chính là ta.” Điền Đại nhếch miệng cười cười.

Mặc Tử gật gật đầu, lại móc hai lượng bạc đưa cho hắn, “Lưu tâm một chút, giúp ta hỏi thăm lộ trình vài ngày này của Vệ thị.”

“Được.” Điền Đại nghe thấy tiếng cửa cổng mở, không chút hoang mang đem bạc thu vào túi, mặt lại cau có như trước.

Nhị Nha vội vàng vào cửa, cười hì hì đem hộp chu sa đưa cho Mặc Tử, “Coi như ta dâng tặng Tam Cô nương.”

Mặc Tử liếc nhìn Điền Đại, thình lình nói với hắn, “Hắn so với ngươi thông minh hơn nhiều, trông cửa này chẳng bao lâu nữa cũng nên đi theo hầu chủ tử thôi.”

Nhị Nha muốn làm gã sai vặt bên người chủ tử đã lâu, nghe thấy Mặc Tử nói thế, mừng rỡ gãi đầu.

“Không cần ngươi tự bỏ ra bạc, ta đã đưa bạc cho Điền Đại, ngươi tự đòi hắn.” Mặc Tử cười nhẹ, nói tiếng cám ơn, cầm chu sa, rời đi.

Nhị Nha nhất thời sửng sốt, nhìn theo thân ảnh Mặc Tử nửa ngày, đến khi Điền Đại đạp một cước ở trên mông mới hoàn hồn.

“Tiểu tử, ngươi có nhìn rơi tròng mắt, người ta cũng sẽ không quay đầu đâu.” Đúng là tuổi trẻ, mơ mộng không ít. Điền Đại chậc chậc lưỡi.

Nhị Nha hơi đỏ mặt, ngoài miệng không thừa nhận, “Ta nào có đợi nàng quay đầu?” Tiếp theo còn nói, “Kỳ lạ thật, mới đầu khi nhìn thấy nàng, căn bản sẽ không chú ý xem nàng có bộ dạng gì. Gần đây sao lại cảm thấy nàng càng ngày càng dễ nhìn? So với Tam Cô nương cũng không kém là bao!”

“Cho nên, ngươi đừng có nằm mộng. Trong phủ này, nha đầu có chút tư sắc đều có khả năng trở thành chủ tử của ngươi, ngươi tính cái rắm!” Điền Đại hùng hùng hổ hổ.

“Chờ đến khi ta được làm người hầu của thiếu gia thì nói không chừng. Làm tốt về sau cũng có thể là quản gia. Nếu Tam Cô nương đem Mặc Tử gả cho ta, ta sẽ hầu hạ nàng giống như tiên nữ.” Nhị Nha có lý tưởng, đã quên mất vừa rồi còn không chịu thừa nhận.

“Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.” Điền Đại phi một cái.

Mà lúc này, Mặc Tử cũng vừa đi qua Nhạn lâu.

“Này, ngươi!” Một giọng nói kênh kiệu vang lên.

Mặc Tử làm bộ như không có nghe thấy. Trong vườn biết bao người, ai biết hắn gọi ai?

“Này, ngươi, chính là ngươi, nha đầu mặc quần áo xanh lục.” Thanh âm vẫn không hề khách khí.

Quần áo xanh lục? Mặc Tử cúi đầu nhìn mình. Váy trắng, ngoại sam là xanh lục, đai lưng cũng là xanh lục. Vì thế mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy bên phải hành lang có người đang nhìn chằm chằm nàng, là một nam tử râu quai nón lạ mặt, bên hông mang lệnh bài đặc chế của quản gia.

“Gọi ta sao?” Mặc Tử chỉ chỉ chính mình.

Gió lên, thổi bay dải lụa xanh lục bên hông nàng, lộ ra một mảnh hồ xanh biếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play