Làm sao biết thuyền rung động?

Bởi vì Sầm Nhị đang từ bên ngoài muốn bước vào khoang thuyền cảnh cáo, lại đột nhiên bị xô sang một bên, má đập vào vách thuyền. Lại nhìn sáu người trong khoang thuyền, cho dù thân thủ có giỏi, nhưng cũng không có đất dụng võ, vốn đang khoanh chân ngồi ở trên bản, lúc này lại bị hất lên giữa không trung.

Vừa hạ xuống, thuyền lại đột nhiên nảy lên, hất mạnh bọn họ sang một bên, va đập lên xuống khiến cho lồng ngực của bọn họ như có thứ gì muốn phun ra, mà cả người Sầm Nhị biến thành hình chữ đại (大)trượt vào trong khoang thuyền.

Rung động qua đi, thuyền ổn định trở lại, mọi người cũng nhân cơ hội này mà điều chỉnh lại.

“Sao lại thế này?” Thạch Lỗi lớn tiếng, duỗi tay xoa xoa lưng hùm bị va đập đau điếng của mình, “Chẳng lẽ lại gặp thuyền nữa?”

“Tiến…” Vừa mở miệng, Sầm Nhị đã phun ra một ngụm nước sông, “Tiến vào bãi. Mặc ca bảo ta tiến vào nói với các ngươi, ai say tàu đợi trong này, không say tàu ra ngoài hỗ trợ.”

“Say cái gì…” Thạch Lỗi vừa định nói, đã ngồi thuyền ba ngày, muốn thì sớm say rồi.

Kết quả một cơn sóng lớn ập đến, xung quanh không có cái gì có thể nắm được, cho nên hắn lập tức lăn xuống đụng phải một tùy tùng theo bên người Bạch Vũ. Chợt nghe thấy một tiếng kêu ôi, hắn vội vàng quay đầu, còn chưa kịp nhìn cẩn thận, trên áo choàng đã xuất hiện một vết vàng xanh, vị chua nồng đánh thẳng vào mũi hắn.

“Mẹ nó! Tên đậu hũ này, ngươi thực sự say tàu…” Một tay bịt mũi, một xé đi mảnh áo bẩn, chán ghét ném đi, “Lão tử thà rằng tắm máu, cũng không thể dính loại bẩn này…”

Còn chưa nói dứt lời, con sóng thứ hai, thứ ba, bốn… đã dữ dội ập đến.

Rốt cục Thạch Lỗi cũng cảm thấy trong dạ dày như có gì đó đẩy lên, che miệng ôm bụng, mỗi lần muốn vận khí áp chế hương vị ghê tởm, thì sóng lớn lại ập đến, thân thể to lớn ở trong khoang thuyền nhỏ hẹp đột nhiên trở nên nhỏ bé như vậy. Khi đảo mắt sang bên cạnh, nhìn thấy Sầm Nhị ngồi dựa vào bàn gỗ, dùng vải buộc người vào chân bàn, trong tay cầm một túi to, ghé sát miệng vào nôn đến thoải mái. Trong lòng Thạch Lỗi liên tục mắng khốn nạn, có chuẩn bị như thế tại không nói sớm?! Choáng đầu hoa mắt, phút chốc toàn bộ dịch vị đè nén trong ngực phun ra, thầm nghĩ, bãi Kinh Ngư này tuyệt đối là nơi giết người không cần đền mạng.

Bạch Vũ vừa ra khỏi khoang thuyền, vội vàng bắt lấy cây gỗ bên cạnh, nhìn về hai bên, hay lắm, chỉ có một mặt sông không đến trăm thước, dòng nước dốc ngược, sóng nước cuồn cuộn, ập vào thân thuyền, tạo ra bọt nước trắng xóa, bắn vào da thịt đau rát. Phía sau có gió lớn thổi lại, hai bên ngọn núi đá sắc nhọn lởm chởm không có một khe hở để tránh nguy, mà những dị tượng phía trước càng thêm nguy hiểm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đá ngầm ngăm đen dữ tợn đáng sợ. Hắn từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng ở trước mặt sông này vẫn nhỏ bé như vậy.

Không có khả năng! Trực giác của hắn là số một. Không thuyền nào có thể đi qua nơi sóng dữ thét gạo, cũng không thuyền nào có thể tránh được đá ngầm sắc nhọn thế kia mà không có tổn hao gì. Nếu như có người có thể khống chế được mặt sông như vậy, thuỷ quân Đại Chu không lo cường địch nữa rồi.

“Tránh ra!” Một tiếng rít, một bóng người.

Bạch Vũ kề sát vào vách thuyền, chỉ thấy bên hông kẻ buôn lậu hắn vẫn khinh thường buộc dây thừng to bản, chân phải dùng sức giẫm cọc, như chim én xuyên nước, ung dung mở ra những lớp sóng dầy đặc như bức màn che sông. Sào trúc cắm vào lòng sông, hai chân Mặc ca kia quấn lấy gậy tre, thân thể hoàn toàn ở bên ngoài thuyền, ngay trước mũi sóng lớn đằng đằng sát khí. Sau đó, khi hắn hắn nghĩ người đã bị sóng nuốt trọn thì Mặc ca lại túm dây thừng bên hông, chẳng những đạp chân trở lại boong thuyền, hơn nữa còn thu sào trúc về trước khi sóng đến. Chờ sóng lớn đi qua, lại lặp lại động tác vừa rồi, dứt khoát nhưng nguy hiểm tựa ngàn cân treo sợi tóc. Bọt nước lạnh như băng, nhưng hắn nhìn lại khẩn trương đổ mồ hôi. Mặc ca kia không có võ công, nhưng động tác chống thuyền của hắn cho dù là một người võ công trác tuyệt cũng chưa chắc có thể làm được.

“Cần chúng ta giúp đỡ cái gì?” Trọng An đi ra, phía sau hắn không còn ai khác, ngay cả Thạch Lỗi cũng say ngất ở bên trong khoang thuyền.

Quan lão và Cóc Béo đang hợp lực chống đỡ mái chèo bên phải, hô to với Trọng An và Bạch Vũ, “Thu buồm! Đem toàn bộ buồm thu lại!”

“Dùng đao chém đứt dây thừng cột buồm. Mau! Sắp va phải đá ngầm!” Mặc Tử cũng la to.

Nhưng ở trong từng đợt sóng gào thét đến kinh hãi, hô to đến đâu cũng chỉ như lời nói ôn nhu nhẹ nhàng.

Trọng An và Bạch Vũ biết lúc này một khắc cũng không thể chậm trễ, vội vàng bước đi ——

Sau nửa canh giờ, Bạch Vũ và Trọng An dựa lưng vào nhau mà ngồi, một bên là bãi cỏ lau rậm rạp nhìn không thấy bờ, một bên là gió êm sóng lặng. Ai có thể ngờ được, nơi sâu nhất của bãi Kinh Ngư lại yên tĩnh giống như trời đất dung hợp, cá nhảy chim bay, ngay cả một cơn gió cũng vô cùng hiếm hoi. Xương trắng lại chồng chết đầy đường. Sóng cuộn nhè nhè như tơ lụa, hoa lau xinh đẹp phất phơ tựa lông chim, giống như ca ngợi với người dũng sĩ.

Rầm, rầm, rầm —— bước chân dừng trên khoang thuyền. Trên quần áo đẫm nước. nhỏ xuống sần thuyền, rồi rất nhanh, ngấm vào bên trong thuyền gỗ, giống như chưa từng tồn tại. Đám người Quan lão bước lên boong thuyền, từ đầu đến chân ướt sũng, quần áo dính chặt vào người, chật vật không chịu nổi, mệt đến độ không nói ra lời, đặt mông ngồi xuống, thở dốc.

“Chúng ta…” Trọng An ho mạnh vài tiếng, trên mặt đều là nước, không cẩn thận hít vào mũi, sặc, “Mấy cái mạng của chúng ta đã nhặt trở lại rồi chứ?”

“Cái đó ——” Quan lão thở mạnh, “Khó mà nói.”

Bạch Vũ nhớ tới lời Lão Thất của Vệ gia nói về bãi hoa lau, vì thế tầm mắt tìm đến bãi cỏ lau cách đó không xa.

Cá Xấu tinh mắt, vừa nhìn thấy, đã nói, “Lão huynh thật tinh tường. Đừng nhìn nơi này xinh đẹp tươi tốt, một khi muốn tình mạng lão huynh thì nó thật sự không lưu tình. Bãi lau quá dầy, thuyền khó đi vào không nói, còn có cá sấu ăn thịt người, không may gặp, cũng chỉ có thể trở thành đồ ăn cho nó. Một khi tính sai phương hướng, chạy nhầm đến đại doanh của vệ binh Nam Đức, chính là chui đầu vào lưới, tử hình ngay tại chỗ cũng không có gì là lạ.”

Trọng An xoa nước trên mặt, “Không phải nói không có phòng bị sao?”

“Là ít phòng bị, chứ không phải một chút cũng không có. Có chừng trăm người ở thủy bộ doanh, cứ năm người một đội, ba người hậu bị.” Cá Xấu thuộc như lòng bàn tay.

“Chừng trăm người, chúng ta lại chỉ có mười hai người, lấy một địch mười, không thể nào thắng.” Trọng An tính toán.

“Cho nên, chúng ta không thể đối đầu với thủy bộ doanh, chỉ có thể đi vòng qua chỗ bọn họ.” Mặc Tử đi lên boong tàu.

Bạch Vũ liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy quái dị. Bọn họ đều ướt sũng chật vật, nhưng hắn lại khô ráo sạch sẽ, trên người đã đổi quần áo khô, chỉ có tóc đen bóng ánh nước, nhưng cũng đã chải lại, không loạn chút nào. Nam nhân này nhìn yếu đuối nhu nhược, mặt đen như than, còn để ý thể diện.

Mặc Tử mặc kệ người khác nhìn nàng thế nào, vừa rồi một hồi vượt sông, hóa trang trên mặt đã sớm bị bọt nước đánh tan, tuy rằng trước ngực có quấn vải, nhưng vẫn sợ quần áo ướt dính vào thân thể lộ ra dấu vết. Nàng tất nhiên là không ngại bị đám người Quan lão nhìn đến, bọn họ đã sớm biết nàng là thân nữ nhi. Nhưng đám người Bạch Vũ Trọng An, bọn họ quá mức thần bí, khiến nàng không thể tín nhiệm. Cho nên, sóng dữ vừa qua đi, nàng đã chạy đến nơi chứa hàng đổi quần áo, một lần nữa hóa trang lại.

“Đi vòng qua như thế nào?” Trọng An cũng nhìn ra được Mặc ca này đã đổi quần áo, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn, bởi vậy không suy nghĩ nhiều.

“Đừng nhiều lời, trước đi xem đám bạn tốt của các ngươi còn sống hay không, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện nhảy thuyền sau.” Cá Xấu bĩu môi, cười lên càng xấu.

Nhảy thuyền? Muốn bơi qua? Thế phải đối phó với cá sấu như thế nào?

Một dấu chấm hỏi to đùng đánh vào trong óc Trọng An, cố cũng không giải thích được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play