Đêm qua, sau khi Sầm Hoan nhận được tin tức, bận rộn đến hơn nửa đêm. Rõ ràng mệt gần chết, nhưng không hiểu tại sao lại không ngủ an ổn được. Mê mê tỉnh tỉnh cả một đêm, đến gần hừng đông mới thiếp đi.

“Cha, người dậy chưa?” Sầm Nhị Lang ở ngoài cửa hỏi.

Tuổi lớn, rất khó ngủ sâu, vừa nghe tiếng gọi Sầm Hoan đã lập tức mở to mắt, nhìn thấy cả gian phòng sáng choang, bóng cây in lên giấy dán cửa hơi đậm. Giờ nào rồi, mặt trời đã lên cao như vậy rồi sao?

“Cha?” Sầm Nhị Lang cao giọng hơn một chút.

“Ừ.” Sầm Hoan khoác áo đứng dậy, nhìn nửa chiếc giường lạnh lẽo, thở dài. Vợ chồng làm bạn đến già, nhưng bạn già của hắn đã đi mất rồi. Cửa mở ra, nhìn thấy con trai thứ của mình đang chờ ngoài cửa, tâm tình của hắn mới tốt hơn một chút.”Mặc ca đến rồi sao?”

“Vẫn chưa. Có điều, con đoán lộ trình chắc cũng sắp đến rồi.” Sầm Nhị Lang gọi gã sai vặt mang bồn nước và khăn đến cho cha hắn rửa mặt.

“Thế cũng nên triệu tập mọi người lên xe đi, đợi khi Mặc ca đến, sẽ lập tức xuất phát.” Sầm Hoan nhận khăn ướt gã sai vặt đưa đến, đắp toàn bộ lên mặt, nước giếng lạnh lẽo làm cho hắn tỉnh táo hoàn toàn.

“Cha còn gì phân phó hay không? Con đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi mới đến gọi người. Chi bằng cha đi kiểm tra thêm một lần, xem có chỗ nào nhầm lẫn hay không?” Sầm Nhị Lang rất giống Sầm Hoan, khôn khéo nhạy bén.

“Nếu ngươi đã sắp xếp thỏa đáng, ta còn nhìn cái gì nữa? Hơn nữa, chốc lát Mặc ca đến đây, cũng phải kiểm tra lại một lần. Qua hai lần mắt của các ngươi rồi, để cho đôi mắt già này của ta nghỉ ngơi chút đi.” Sầm Hoan nói xong, nhướng mày, lấy tay xoa xoa mắt, xoa xong, mặt lập tức nhăn lại.

“Làm sao vậy?” Sầm Nhị Lang kỳ quái.

“Mắt phải đột nhiên giật không ngừng, điềm xấu.” Sầm Hoan tin cái này. Nói về việc buôn bán, bằng đầu óc chưa đủ, có đôi khi phải dựa vào trực giác.

“Mắt trái tai, mắt phải tài. Sao có thể là điềm xấu được, rõ ràng là may mắn.” Sầm Nhị Lang ngẩn ra, lập tức nói ngược lại, xong lại khuyên giải, “Cha, người đừng lo lắng quá. Chuyện này chúng ta đã làm hai năm, đến nay vẫn chưa xảy ra sự cố gì. Hơn nữa, bởi vì một chuyến cuối cùng cho nên đều tìm khách hàng quen biết lâu năm, tuyệt đối có thể tin tưởng.”

“Ta tự tay viết danh sách, sao lại không biết? Có điều —— tối hôm qua ngủ không an ổn, mộng cũng không tốt, lúc này trong lòng lại bồn chồn. Không được, đợi Mặc ca đến đây, ta phải nói với hắn, tốt nhất chọn ngày khác xuất phát.” Sầm Hoan từ tiểu nhị chạy bàn lên làm chưởng sự như ngày hôm nay, vận khí và cố gắng mỗi thứ chiếm một nửa.

“Cha, tuyệt đối đừng nói. Hôn sự của chủ nhân đã định rồi, phu gia tương lai chính là thế tử của Kính Vương phủ. Một bên là chuột, một bên là mèo, sao có thể chấp nhận được nghề nghiệp này? Không phải người đã nói, đừng nhìn chuyện làm ăn này kiếm được nhiều bạc, thật ra chính là dùng mạng nhỏ mà đánh cuộc sao?” Sầm Nhị Lang hình dung Cầu Tam nương và Tiêu Tam công tử là mèo chuột, đương nhiên là nói đến chuyện buôn lậu hàng hóa mà thôi.

Sầm Hoan vuốt vuốt râu, ngẫm lại cũng đúng, nếu Cầu Tam nương đem nghề nghiệp này về nhà phu quân, ngày nào đó để cho Kính Vương phủ phát hiện ra, có thể vì đại nghĩa diệt thân hay không? Dù sao tội buôn lậu hàng hóa, nghiêm trọng nhất là mất đầu. Nhưng hắn cũng không lập tức đồng ý với con trai, chắp tay sau lưng, lo sợ bất an đi qua cửa phòng. Cầu Tam nương mà phát giận tất nhiên hắn phải chịu trách nhiệm, nhưng liên quan đến sống chết của con trai, cho dù là thần phật hắn cũng dám đắc tội. May mà, tính tình của Cầu Tam nương không dễ thay đổi, Mặc Tử cũng rất trầm ổn, đều là người có thể tin cậy. Hắn nghĩ như vậy, cảm thấy bình tĩnh hơn. Chờ lát nữa gặp Mặc Tử, nói nỗi lo với nàng, nghe chút ý tứ của nàng.

Mặc Tử đã đến Vọng Thu lâu, có điều nàng còn chưa kịp đi tìm cha con Sầm thị, đã bị người ta nửa đường nhảy ra ngăn cản.

“Mấy vị đúng là chưa tới phút cuối chưa chịu thôi. Ta đã nói với các vị rồi đúng không? Chủ nhân của ta là thương nhân đứng đắn, không hề liên quan gì đến mục đích các vị tìm đến đây, vài vị vất vả dây dưa cũng không có kết quả gì đâu.” Nhìn ba người trước mắt, trước ánh mắt sắc bén nhìn thấu lòng người của vị Nhị Lang kia, nàng không lắm tự nhiên mà ho khan một tiếng. Không ổn không ổn, nàng đã ném lời nói hôm nay đến đây nghe câu trả lời của bọn họ lên chín tầng mây. Sớm biết như thế, đã vào bằng của sau của Vọng Thu lâu.

“Tiểu ca muốn đi xa sao?” Trọng An cười cười, nhìn thứ có vẻ giống như tay nải trên lưng Mặc Tử.

Cả ba lần gặp gỡ, quần áo trên người tiểu ca này đều là màu xanh không cũ không mới, vải vóc bình thường. Trọng An nghĩ một kẻ được chủ nhân tín nhiệm như tiểu ca này đáng lẽ phải ăn mặc có thể diện hơn những tôi tớ bình thường khác, trừ phi là hắn không muốn thu hút sự chú ý của người khác, cố ý khiến bản thân tầm thường. Lời nói cử chỉ rõ ràng cơ trí ung dung, có giáo dưỡng cẩn thận, còn giống như thư sinh đọc qua sách thánh hiền. Một người như vậy lại thật sự là buôn lậu? Hắn liếc mắt nhìn Nhị Lang một cái, không biết vị này có bằng chứng hay không. Nhưng ánh mắt Nhị Lang lợi hại như ưng, rất ít khi nhìn nhầm, khiến cho hắn không thể không tin.

Nhưng nói đến cũng kỳ lạ, đặt Mặc ca diện mạo xấu xí này cùng một chỗ với Nhị Lang, trong lòng hắn lại có cảm giác hai người lực lượng ngang nhau. Điều này mà để Thạch Lỗi biết, chỉ sợ sẽ chửi má nó. Hậu duệ quý tộc thiên kiêu cùng sai vặt phố phường lại đặt ngang hàng với nhau, là cảm giác của hắn sai lầm sao?

“Tiểu ca…” Thấy người không đáp, Trọng An hỏi lại một lần.

Mặc Tử do dự một chút.

Chỉ một chút như vậy, trong mắt Nhị Lang lại lóe ra tinh quang, “Đi chỗ nào?”

Chẳng những Trọng An, ngay cả hán tử thô lỗ như Thạch Lỗi cũng cảm thấy kinh ngạc. Tuy rằng bọn họ cùng vị tiểu ca này đã gặp mặt vài lần nhưng đối với nhau vẫn là người xa lạ. Hỏi đối phương đi chỗ nào trực tiếp như vậy, đúng là vô cùng đường đột.

“Ta đi chỗ nào, vì sao phải nói cho các ngươi?” Quả nhiên, biểu hiện của Mặc Tử lộ vẻ cười nhạo.

“Ngươi không chịu nói, chắc hẳn là đi xem hàng lậu?” Nhị Lang không chú ý tới hai người bên cạnh đang kinh ngạc, cũng xem nhẹ chế nhạo của đối phương, giống như tự mình lẩm bẩm.

“Ta theo lệnh của chủ nhân…” Đi chỗ nào đây? Mặc Tử tùy tiện bịa ra một nơi, “Đi Vân Châu thu sổ sách kiểm kê hàng hóa.”

“Đi thu sổ sách, là tìm nhà nào?” Nhị Lang không dễ dàng tin nàng, khóe miệng hơi hơi cong lên, con mồi sắp rơi vào bẫy.

“Đi…” Mặc Tử đột nhiên nheo mắt lại, “Các hạ hỏi tỉ mỉ như vậy làm gì, cho dù nói ra, ngươi biết sao?”

“Cái đó rất dễ, Vân Châu ta quen biết rất nhiều, theo nhà mà ngươi nói, chỉ cần hỏi một câu là có thể biết ngươi có thu sổ sách ở đó không.” Nói dối, có thể là với người khác, nhưng ở trước mặt hắn thì không dễ.

“…” Sắc mặt Mặc Tử lạnh lùng, kẻ này sao lại khó chơi như vậy, hắn nghĩ nếu hắn nói tra xét, nàng sẽ sợ phải không?

“Tên.” Nam tử kia vẫn không từ bỏ.

“…” Mặc Tử từng mắt nhìn hắn, hắn muốn tra, nàng sẽ báo một danh sách thật dài để hắn từ từ tra!

“Trước khi nói dối, tốt nhất phải hiểu điều này —— chạy trời không khỏi nắng. Cho dù ngươi chạy trốn được, chủ nhân của ngươi cũng không thoát.” Cốc —— cốc —— ngón tay nam tử gõ lên mép bàn, cuộc đối thoại này ở trong lòng bàn tay hắn.

Tay kia, rất lớn, rất có lực. Không phải tay cầm bút, mà là tay nắm kiếm.

Chủ nhân của nàng? Cầu Tam nương không chạy thoát? Tuy rằng nàng nhất thời bất cẩn để hắn áp bức đến không nói được lời nào, có điều lấy Cầu Tam nương để uy hiếp nàng, là sai lầm của hắn. Có lẽ lấy đám người Bạch Hà còn có thể khiến nàng khó xử. Buôn lậu hàng hóa là chủ ý của Cầu Tam nương, nếu nàng dám làm, tất nhiên là phải dám chịu.

“Ngươi xem trọng ta rồi. Trước khi trung tâm vì chủ nhân, ta cũng phải lo cho bản thân mình trước.” Nghiêng mặt kéo miệng, Mặc Tử làm ra điệu bộ của lão đầu khi hát hí khúc.

“Đúng thế. Nếu ngươi đồng ý giúp ta, hai trăm lượng bạc này sẽ vào túi tiền của ngươi, mà không phải túi tiền của chủ nhân ngươi. Ta chỉ muốn tên một nơi hoặc tên một người, đơn giản như vậy thôi.” Nhị Lang đột nhiên mỉm cười.

Cạm bẫy, con mồi đã rơi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play