“Đi gọi người vào cho ta.” Trong thời gian Mặc Tử hồi tưởng lại mọi chuyện, Cầu Tam nương đã mặc quần áo thỏa đáng.

Mặc Tử xốc mành lên, đợi Cầu Tam nương đi ra gian nhà ngoài ngồi xuống, lúc này mới đi về hướng cửa hành lang, không cao không thấp gọi, “An mụ mụ, cô nương cho mời.”

Chỉ thấy An mụ mụ xuyên qua sân nhỏ, cười đến nỗi ánh mắt híp lại thành một đường thẳng.

Mặc Tử xem ở trong mắt, thầm nghĩ, cười đi, cười đi, để xem cuối cùng ai mới là người cười.

“An mụ mụ muốn uống trà gì?” Trên mặt nàng thản nhiên hiện lên vẻ tươi cười, “Ta pha cho ngài.”

“Mặc Tử, không nhọc đến ngươi. Ta đến chính là để truyền lời nói của phu nhân, xong sẽ lập tức rời đi.” Đại khái là ở trong viện của Cầu Tam nương, chỉ có nha đầu này là khéo léo đúng mực. An mụ nhẹ nhàng chậc lưỡi, “Miệng ngọt như vậy, chả trách khiến cho người ta yêu thích.”

Mặc Tử không tiếp tục hỏi nữa, giúp đỡ vén mành lên, “An mụ mụ, bên trong mời.” Mặc Tử dù không thích cũng tỏ vẻ hoà nhã, bằng không nàng sao có thể nghe ngóng được tin tức?

“Tam cô nương hảo.” Thân thể An mụ mụ khom xuống cúi chào, nhẹ nhàng ngửi thấy mùi huân hương trong phòng, trộm nhìn cách bài trí ở trên giường, lặng lẽ ghi nhớ vào trong đầu.

Cầu Tam nương hơi dừng chén trà trong tay lại, ừ một tiếng, hỏi: “Không cần đa lễ. Mẫu thân bảo ngươi tới truyền cái gì?”

“Cô nương không ngờ lại có thể nghe thấy được?” An mụ mụ làm ra vẻ tự tát, “Xem giọng nói của ta đã làm kinh động đến giấc ngủ của cô nương rồi.”

“Kinh động thì cũng đã rồi, muốn tát cũng nên để cho bọn nha hoàn của ta đến đánh, chính ngươi có thể đánh mình đau sao?” Cầu Tam nương tuy là đứng hàng thứ ba, bên trên còn hai tỷ tỷ nhưng nàng vẫn là Tam tiểu thư hàng thật giá thật của Cầu gia.

An mụ này mặc dù có chỗ dựa là phu nhân nhưng vẫn hiểu được thân phận chủ tớ, trong lòng rủa thầm, ngoài miệng lại liên tục nhận sai, đem mục đích đến nói ra, “Đêm nay, phu nhân ở Hồng Xuân các mở yến tiệc chiêu đãi khách quý, mời cô nương trang điểm đẹp một chút để tham dự.”

“Khách quý từ nơi nào đến?” Cầu Tam nương miễn cưỡng hỏi, sắc mặt lại như không cần biết đáp án.

“Chính là Vệ thị tiểu thiếp của Kính Vương gia, tình cảm với phu nhân nhà chúng ta vô cùng sâu nặng. Mẹ đẻ của nàng vừa mất, cho nên đặc biệt trở về đưa tiễn một đoạn đường. Cũng bởi vì phu nhân thường xuyên ở trong thư khen các cô nương phủ ta cả tính tình lẫn tướng mạo đều là trăm dặm mới có được một, muốn mượn cơ hội này, gặp mặt một lần.” An mụ mụ cẩn thận chọn lời.

“Một người cao quý như vậy, nói gặp là có thể, đúng là phúc khí của chúng ta.” Người trong Kính vương phủ? Chẳng lẽ thực sự có tốt chuyện như vậy sao?

Mặc Tử mắt xem mũi, mũi nhìn tim.

“Đó là tự nhiên. Tam Cô nương là đại tiểu thư của Cầu phủ ta, tướng mạo như tiên trên trời, tính tình càng không phải nói, nhất định có thể làm cho khách quý yêu mến. Vị kia tuy nói là tiểu thiếp, nhưng cùng Kính vương phi thân thiết như tỷ muội, trước sau thường đi theo hầu hạ, cũng quen biết không ít phu nhân cao quý.” An mụ mụ kể rành rọt trước sau không khác biệt lắm, “Tam Cô nương, thời gian cũng không sớm, ngài mau đi chuẩn bị. Lão nô còn phải trở về chỗ phu nhân.”

“Mặc Tử, thay ta tiễn người.” Chén trà vẫn chưa uống một ngụm, Cầu Tam nương nghiêng đầu nhìn Mặc Tử.

“An mụ mụ, ta đưa ngài đi ra ngoài.” Mặc Tử sao lại không biết Cầu Tam nương là muốn để cho chính mình tìm cách thăm hỏi.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng khách.

“An mụ mụ, cái này ngài nhận lấy.” Mặc Tử từ trong tay áo lấy ra ba lượng bạc, “Vất vả ngài phải chờ lâu, trong lòng cô nương cũng băn khoăn.”

An mụ giả ý đưa đẩy, cuối cùng vẫn là cười cười thu vào trong túi hương, “Cái khác không nói nhưng Tam Cô nương đối với đầy tớ chúng ta thật đúng là quan tâm hết sức.”

Ai không muốn hát hí khúc? Mặc Tử lạnh nhạt xem ở trong mắt, “Nghe ý tứ của mụ mụ, dường như là phu nhân kia muốn từ trong Cầu phủ ta chọn ra một vị tiểu thư?”

“Đúng vậy, cũng không biết ai có phúc khí này?” An mụ mụ vừa thấy tiền liền sáng mắt, hơn nữa cũng không phải chuyện gì không thể nói. Các phòng khác đều đã biết rõ ràng.

“Là giúp ai làm mai?”

“Còn có thể giúp ai? Đương nhiên là thiếu gia của Kính vương phủ. Cho nên ta mới nói là phúc khí.” An mụ mụ chỉ xem tiền tài trước mắt không để ý đến người.

Mặc Tử lại dúi thêm năm lượng bạc, “Vị ấy là?”

Lúc này, An mụ mụ cũng không đẩy lại nữa, trực tiếp thu vào, “Mặc Tử, nếu đổi lại là người khác trong viện này có cho bạc, ta cũng sẽ không hé ra nửa lời.”

“Mụ mụ, thiện tâm thiện báo. Cô nương nhà ta nếu như được gả đi hoàn hảo, tất nhiên không thể thiếu hồng bao của ngài.” Mặc Tử nghĩ rằng, yêu tiền liền yêu tiền đi, cũng không đáng xấu hổ.

“Tam gia.” An mụ nhìn về phía Lục Cúc, đè thấp thanh âm nói.

“Là con trai thiếp thân?” Mặc Tử hỏi câu cuối cùng.

“Từ trong bụng Kính vương phi sinh ra, làm sao có thể là con thiếp?” An mụ nói xong, đi ra cửa sân.

“An mụ tạm biệt, Mặc Tử không tiễn thêm được nữa.” Mặc Tử đứng im một chỗ, duyên dáng yêu kiều.

An mụ đi ra phía sau cửa lớn, quay đầu lại còn có chút ảo não, “Nha đầu này cũng là một người có tài.” Chỉ nhờ vào cái miệng, mà khi tính toán ở trước mặt phu nhân nhất định một chữ cũng không nói lại bị nàng tìm hiểu được bằng hết.

Lại nói sau khi Mặc Tử trở về phòng, thấy Cầu Tam nương đang ngồi ở trước bàn mở ra một quyển bảng chữ mẫu.

“Thế nào?” Cầu Tam nương hỏi.

“Vệ thị kia chính là đến xem mặt, thay tam thiếu gia nhà mình chọn ra một người.” Mặc Tử tiến lên, vén áo nâng cổ tay bắt đầu mài mực.

“Là con thiếp?” Cầu Tam nương cũng hỏi.

“Cô nương, ta cũng đã hỏi như vậy, là con chính phi.” Mặc Tử đem bút lông đã chấm đầy mực, dâng qua.

“Con chính phi?” Cầu Tam nương cười lạnh lùng, chữ dưới ngòi bút mạnh mẽ, thiếu vẻ mềm mại của nữ tử, “Tam thiếu gia con chính phi của Kính vương phủ vì sao phải cưới tiểu thư thương gia, còn phải xa xôi chạy đến phủ chúng ta tuyển người? Hơn nửa nếu không phải người này có vấn đề thì chính là này phủ này có vấn đề.”

Từ xưa đến nay, thương gia đều tiện(bỉ ổi). Cho dù thuộc hàng giàu nhất trong thiên hạ, trong nhà nếu như không có một người làm quan, vẫn là địa vị thấp kém một bậc.

Bộ tộc Cầu thị, có ba đời từng làm quan lục phẩm, đến tổ tông của Cầu Tam nương, triều đình hủy bỏ chế độ chức quan truyền theo đời, liền không thấy một người làm quan nữa. Cầu tứ gia, Cầu ngũ gia đều là người ăn chơi trác táng, đọc sách thi cử khó như lên trời.

Hai người này có bảo vệ được cho gia nghiệp trăm năm của Cầu thị hay không, không phải chuyện Mặc Tử quan tâm. Cầu Tam nương là nữ tử, trước sau gì cũng phải xuất giá. Gả đi ra ngoài, theo họ nhà khác chính là người nhà khác. Mà Mặc Tử tính toán tạm thời đi theo Cầu Tam nương, đương nhiên Cầu Tam nương tốt đẹp cũng chính là nàng được yên ổn.

“Kính vương phủ cũng không phải môn hộ bình thường, nếu bỏ công sức ra hỏi thăm, chắc chắn sẽ có dấu vết.” Mặc Tử cũng không vội.

Cầu Tam nương luyện chữ chưa bao giờ hơn nửa trang giấy, liền buông bút, nhíu mi vẫy vẫy ống tay áo, “Nghe lời nói của ngươi, thay bộ quần áo này, ngồi một chút liền cảm thấy nóng bức ngột ngạt.”

“Cô nương muốn đến chỗ Cửu cô nương hay không? Trước đó vài ngày nàng có nhắc tới trâm gỗ Tử Điệp của cô nương? Vừa hay ta mới khắc thêm một cây, đưa tặng nàng.” Cửu cô nương năm vừa mới mười tuổi, là khuê nữ ruột thịt của phu nhân.

Mặc Tử thông minh, Cầu Tam nương cũng là hiểu lòng người, lập tức liền hé miệng cười, “Lấy đến đến đây cho ta xem.”

Mặc Tử ra khỏi phòng, chưa đến nửa khắc đã trở lại, đem cây trâm mới làm đặt ở trên bàn.

Cầu Tam nương tinh tế xem, không khỏi tán thưởng, “Con bướm này sinh động như muốn bay lên vậy. Nhìn tay nghề của ngươi, càng ngày càng tiến bộ, không uổng phí ta dốc lòng cứu ngươi.”

Mặc Tử cúi mi, cười nhợt nhạt, không hiện ra nửa điểm kiêu căng.

Trước khi xuyên qua, nàng là kỹ sư đóng thuyền của bộ đội hải quân, thiết kế các loại chiến hạm cùng tàu ngầm. Có điều là hôm nay ở trong Cầu phủ cũng không dùng được. Về phần tay nghề thợ mộc, hẳn là học được sau khi xuyên về thời đại này. Còn việc học từ ai, học đến cảnh giới nào, nàng hoàn toàn không nhớ rõ. Chính là tay trái cầm lấy công cụ điêu khắc, liền không chịu yên. Tay phải của nàng cũng giống như nữ tử bình thường —— gõ bàn tính, là khi học trung theo mẹ là kế toán học cũng có thể tính toán sơ sơ.

Bởi vậy, Mặc Tử không phải thuận tay trái, cũng không phải chỉ dùng được tay phải, mà cả hai tay đắc lực linh hoạt giống nhau.

Cầu Tam nương tự nhận là cứu một người nhưng thực ra là cứu một đôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play