Lời này của Tam nương quả thật chính là chưa đánh đã khai, thừa nhận nàng biết rõ mọi chuyện, còn giúp Hoắc Bát che giấu.

Mặc Tử nhân cơ hội lấy ra vật chứng, “Vô Ưu cô nương, cũng không phải là ta cố ý tìm phiền toái. Trên tay ta tấm danh thiếp của Vân Báo Từ Cửu, hắn hẹn ta tối nay dự tiệc ở Vô Ưu các. Ai ngờ hắn không tới, Hoắc Bát lại đến đây. Nước trà mặc dù là Hoắc Bát kê đơn, nhưng hiển nhiên Tam nương cũng biết rõ mọi chuyện. Ba người chúng ta một lòng đến kết giao bằng hữu mới đến, lại bị Hoắc Bát mang nhiều thủ hạ vây công như vậy. Nếu ta không mời ngươi ra mặt, ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng phải là oan uổng? Vô Ưu các của ngươi mở cửa buôn bán, người tới đều là khách, không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Phải biết hôm nay khách nghèo hèn, nhưng ngày khác có thể là quý nhân. Vô Ưu cô nương vừa nhìn đã biết phong thái bất phàm, người khác có thể không rõ, nhưng ngươi hẳn phải hiểu đạo lý này mới phải.”

Vô Ưu nói không ra lời, bởi vì những điều đối phương nói đều có đạo lý, nàng muốn bác bỏ, chẳng lẽ lại tự biến mình trở nên thiếu độ lượng không hiểu biết hay sao? Hơn nữa, người như nàng, có thể gây dựng Vô Ưu các như ngày hôm nay, quả thật phải thông tình đạt lý, không thể so sánh với nữ tử bình thường. Nghe cách nói năng của Mặc Tử thẳng thắn lại nhã nhặn, tâm tình miệt thị cũng được thu lại.

“Vị này tiểu ca xưng hô thế nào?” Bước đầu tiên của thành tâm, chính là hỏi tên tuổi.

“Tại hạ gọi là Mặc ca.” Nói xong, liếc mắt nhìn về phía vị đại nhân nào đó đang xem diễn, ý cười càng sâu.

“Mặc ca, việc tối nay, quả thật ta không biết. Có lẽ có người cầm lông gà lại tưởng là lệnh tiễn, tự cho rằng có thể làm chủ Vô Ưu các này.” Vô Ưu lạnh lùng liếc nhìn Tam nương, người sau chột dạ cúi đầu, “Chuyện trong nước trà có pha thuốc mê, ta sẽ cho người điều tra. Nếu như thật sự là người của Vô Ưu các làm, mặc kệ là bị uy hiếp hay là sai sử, không nói hai lời, sẽ bỏ một ngàn lượng ngân phiếu phụng bồi Mặc ca, xem như lễ xin lỗi.”

Những người trước nay Mặc Tử gặp, nam tử lợi hại nối liền không dứt, nữ tử lại phần lớn chỉ nội đấu sau nhà, ngoại trừ Cầu Tam nương, chưa gặp nữ tử nào không thua kém nam tử. Vô Ưu này, là người thứ hai.

Nàng lập tức ôm quyền, “Vô Ưu cô nương thật sự là người thống khoái, tại hạ bội phục. Nếu có thể điều tra thị phi đúng sai, tại hạ vô cùng cảm kích. Về phần một ngàn lượng bạc, ta sẽ không nhận. Người sau màn là ai, cô nương cùng với ta đại khái đều đã biết. Oan có đầu nợ có chủ, cô nương chịu ra mặt giúp ta, ta tự nhiên không thể để cho thanh danh của Vô Ưu các bị phá hư.”

Một ngàn lượng và tâm tư một người, bên nào nặng bên nào nhẹ?

Vô Ưu nghe Mặc Tử nói thế, càng cảm thấy người này không phải vật trong ao, tuy rằng ăn mặc bình thường, lại có trí tuệ đại lượng, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Mặc ca cũng là người rộng rãi, Vô Ưu xin cảm tạ. Ngươi hào phóng, ta cũng không thể keo kiệt. Từ Cửu mà ngươi nói đến, đang ngay tại nơi này. Có điều, ta đoán rằng hắn không biết việc làm của Bát ca mình, nếu không nhất quyết sẽ không để mọi chuyện loạn đến mức này.”

Mặc Tử nhìn theo hướng tay Vô Ưu chỉ vào một nam tử trẻ tuổi cách mình không xa.

“Đây, vị đại ca mặt đen như đáy nồi này chính là Từ Cửu nổi danh của Báo bang, Cửu gia. Tuy rằng ta có thể xử trí thủ hạ của mình, có điều chuyện Hoắc lão bát mạo danh Cửu gia hãm hại ngươi không thuộc phạm vi ta quản lý. Ngươi tìm hắn khiếu nại đi.” Vô Ưu đem trách nhiệm đều phân chia rõ ràng, “Đợi thẩm tra xong, còn mời Mặc ca lại đến một lần nữa, ta sẽ đem rượu và thức ăn ngon chiêu đãi. Nữ tử trong Vô Ưu các, tùy ngươi chọn một, tuyệt không nói hai lời.”

Nàng vừa dứt lời, ở phía dưới có người lớn tiếng nói, “Mạc Sầu cô nương cũng được sao?”

Sóng mắt Vô Ưu lưu chuyển dâng lên phong tình, không ít nam nhân nhìn nàng đăm đăm.

“Không sai, Mạc Sầu cũng là cô nương của Vô Ưu các, nếu như Mặc ca chọn nàng, ta cũng thay nàng đồng ý.” Một khi lão bản đã lên tiếng cho dù là đệ nhất hoa khôi, cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Đám nam nhân ở bên dưới thở dài đầy hâm mộ.

Mặc Tử thoáng do dự nên đáp lại thịnh tình này như thế nào, vừa định mở miệng nhiệt tình tiếp đón, lại bị vẻ mặt muốn phì cười của Nguyên Trừng làm cho nghẹn lại. Nếu nàng giả bộ thành kẻ háo sắc, chỉ sợ rằng người này sẽ không kìm chế được mà bật cười ở đây mất.

Lại nói, hắn có tướng mạo ôn nhuận như ngọc, biểu tình lúc này lại không hề ôn hòa chút nào, rất là đáng đánh.

“Từ Cửu, ngươi nên giúp ta giải quyết chuyện tình của Mặc ca cho êm đẹp, nếu không sau này ngươi cũng đừng tới Vô Ưu các của ta mời khách ăn cơm nữa.” Đôi mắt đẹp của Vô Ưu trừng lên, cho dù là trừng, cũng làm cho nam nhân ngây người.

Vô Ưu nói xong, lại dịu dàng cúi đầu với Nguyên Trừng, giọng điệu nũng nịu, “Hôm nay có vinh hanh được gặp gỡ đại nhân, mong rằng sau này đại nhân sẽ thường xuyên đến nơi này. Vô Ưu có chuyện quan trọng, không thể không cáo lui trước.”

Nguyên Trừng vẫn ngồi trên tay vịn, mắt cũng không nhìn Vô Ưu, “Vô Ưu mụ mụ không cần để tâm, Nguyên mỗ vừa tìm được việc vui, đang vô cùng hứng thú.”

Vô Ưu giật mình, cho rằng người này hoàn toàn không có hứng thú gì với mỹ nữ, trong bữa tiệc chỉ nói chuyện với đám người Từ Cửu, rượu và thức ăn cũng rất ít chạm, lúc này lại nói tìm được việc vui. Chẳng lẽ cũng giống đám nam nhân tục tằn khó dằn nổi kia, thích xem đánh nhau cãi nhau? Nhìn có vẻ cao cao tại thượng, bản chất lại không tốt lắm? Nghĩ đến đây khiến nàng có chút thất vọng, không nói gì nữa, xoay người đi vào nội lâu.

Khi Vô Ưu nói chuyện với Nguyên Trừng, giọng nói rất nhỏ, Mặc Tử chỉ có thể nhìn thấy thái độ của Vô Ưu từ thưởng thức trở nên lạnh lùng, cảm thấy chắc hẳn Nguyên Trừng đã nói gì đó đắc tội với lão bản nương xinh đẹp. Đồng thời, nàng phát hiện không thấy Tam nương đâu, có lẽ đã bị Vô Ưu gọi ra hỏi ngọn nguồn.

Lại nhìn nam tử hoa phục kia, mặt hơi đen nhưng tuấn tú, khuôn mặt chính trực, đôi mắt sáng ngời hữu thần, vầng trán cao, chiều cao và thân hình rắn chắc tương tự như Tán Tiên, có điều sự sành sỏi và hương vị nam nhân thì vượt trội hơn. Áo mãng bào xanh, thắt lưng bạch ngọc, khiến người ta chú ý là chiếc vòng bạch kim trên tay hắn, rộng bằng hai đốt ngón tay, trên có điêu khắc biểu tượng của Báo bang, tinh mỹ lại không mất vẻ cứng rắn, lỗ mãng lại sinh ra chút ngông cuồng.

Mặc Tử vẫn không nói gì, Từ Cửu mở miệng, dồn khí mà vang tiếng, “Bát ca ta vẫn còn hôn mê?”

Tán Tiến đá đá Hoắc Bát, trả lời thay Mặc Tử, “Sao có thể hôn mê được? Ta mới chỉ đánh hắn một quyền, đá hắn một cước, sử dụng kiếm gõ vào huyệt Kiên Tỉnh. Bởi vì Mặc ca nói không thể đả thương mạng người, ta cũng không biết dùng bao nhiều sức lực mới tốt, cũng may mà trước đó có đám người để luyện tập, nếu không có lẽ hắn đã trực tiếp bị đánh chết rồi. Nhưng hôn mê lâu như vậy, có phải là ta xuống tay quá nặng hay không? Mặc ca, làm sao bây giờ? Có phải gây ra phiền toái rồi? Lại nói cái tên vương bát đản này, thật sự là quá yếu. Ta thấy hắn để râu, còn cho rằng hắn lợi hại giống như cha ta.”

Từ Cửu nghe hắn nói cảm thấy rối loạn, hét lớn một tiếng, “Quy củ của Báo bang chúng ta, huynh đệ như tay chân, đả thương huynh đệ ta giống như đánh gãy tay chân ta. Không cần biết đúng sai thế nào, ngươi đã đánh Bát ca ta bất tỉnh, ta không thể không tìm ngươi đánh một trận. Hoặc là, ngươi tự đánh một quyền, tự đá một cước, tự chọc một kiếm, ta có thể bỏ qua.”

Ha? Đây là quy củ kiểu gì? Để cho Tán Tiến tự mình đánh chính mình, Từ Cửu có thể bỏ qua, nàng còn chưa muốn bỏ qua đâu. Dựa vào cái gì? Bên này của nàng mới là người bị hại.

Lúc này, có một nữ tử trung niên tiến đến, nói nhỏ với Từ Cửu vài câu.

Từ Cửu gật gật đầu, cao giọng nói, “Mặc ca, nhiều người đang nhìn như vậy, giải quyết không tốt sẽ đắc tội với Vô Ưu mụ mụ. Không bằng các ngươi vào trong phòng ngồi, chúng ta vừa uống rượu vừa thương lượng ngày tỷ thí.”

Mặc Tử không giận mà còn cười, Từ Cửu này là thật sự ngay thẳng, hay là sợ Vô Ưu không cho hắn đến? Có điều, hắn nói cũng đúng, trước mặt nhiều người như vậy không tiện nói chuyện. Vừa rồi, cần thanh thế của quần chúng để ép Vô Ưu mụ mụ ra mặt. Hiện tại, đã đến giai đoạn bí mật hòa giải.

Nàng thẳng thắn đáp ứng, dẫn tới một câu Mặc ca sảng khoái của Từ Cửu.

Khi sắp sửa bước vào trong căn phòng của đám người Từ Cửu, nghe được có người ở sau lưng nói với nàng, “Mặc ca, nếu ngươi cần Nguyên mỗ tương trợ, chỉ cần nói một tiếng, kỳ hạn một tháng vẫn còn.”

Mặc Tử dừng bước, cảm giác Nguyên Trừng cũng ngừng, nàng quay đầu cười thản nhiên với hắn, “Vì sao Nguyên đại nhân lại nói lời này? Đại nhân và ta chỉ là bèo nước gặp gỡ, sao dày mặt đến nỗi muốn xin đại nhân giúp đỡ? Đại nhân có tâm xem diễn, ta diễn một trò hay cho đại nhân xem là được rồi.”

Nguyên Trừng nhìn nụ cười của nàng, hắn cười càng thêm xán lạn, “Nếu Mặc ca đã nói như vậy, Nguyên mỗ sẽ đứng ngoài cuộc.”

“Đại nhân, kính mời xem xét.” Hừ hừ.

Chợt nghe Từ Cửu mời Mặc ca vào.

Mặc Tử, Nguyên Trừng một trước một sau đi vào, dường như không có liên can gì đến nhau, mỗi người ngồi một phía.

Cửa đóng lại, Mặc Tử đánh giá nam tử thứ ba trong bữa tiệc. Người này tuổi chừng bốn mươi có hơn, thân thể to béo, lông mày một bên cụt mất phần đuôi, từ khi xuất hiện, vẫn luôn im lặng, vẻ mặt giống như có rất nhiều tâm sự. Mỹ nhân ở bên, cũng không có tâm tình vui vẻ.

Một phòng sáu vị mỹ nhân, hai người ngồi trong góc, không có việc gì, hai người ngồi bên cạnh đại béo, im lặng, hai người ở phía sau Từ Cửu ôm bầu rượu nắm chén rượu, đúng như hình tượng bình hoa.

“Mặc ca, ta biết quy củ của Báo bang có chút vô lý, chỉ là chúng ta là người giang hồ, coi trọng nhất nghĩa khí. Bát ca ta mượn danh nghĩa của ta mời ngươi tới nơi này, không nhầm thì chính là vì một ngàn năm trăm lượng của nhà họ Lâm. Ta vốn thấy Mặc ca nói rất có lý, đã phái người đi tìm Lâm Đại lang, sẽ không tìm Lâm Trân nương đòi nợ. Có điều chủ ý của ca ca ta là ở sắc đẹp của Lâm Trân nương, muốn nạp nàng làm thiếp, nay sự không thành, cho nên lòng dạ có chút hẹp hòi. Nếu không phải vì nữ nhân, hắn cũng không đến mức sử dụng kế thấp hèn như thế. Chén rượu này, coi như ta thay Bát ca xin lỗi ba vị.” Ngón tay khẽ ngoắc, mỹ nhân đã đi lên rót rượu.

“Chuyện này không phải Cửu gia sai, không cần Cửu gia hạ mình xin lỗi.” Thái độ với Vô Ưu là mềm mỏng, nhưng đối với Từ Cửu là một mực cứng rắn, “Ý của Cửu gia, một khi uống chén rượu này, ngươi cũng sẽ không tìm mấy người chúng ta gây phiền toái, có phải hay không?”

“Mặc ca, nếu ta không thay Bát ca xả giận, sẽ không biết ăn nói thế nào với Bang chủ và những huynh đệ khác.” Đã nói, huynh đệ như tay chân, đạo lý quăng sang một bên.

“Xin hỏi Cửu gia, nếu muốn hết giận phải làm đến trình độ như thế nào?” Mặc Tử nói theo cách lý giải của mình, “Chặt một cái cánh tay, chém một chân, hay là chọc một cái lỗ ở trên người?”

“Chỉ cần huynh đệ này chịu dàn xếp ổn thỏa, thì đây đúng là phương pháp đẹp cả đôi đường.” Từ Cửu, Từ lưu manh, thật sự là người giang hồ làm chuyện giang hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play