Chưởng Sự

Quyển 2 - Chương 55: Hắn là người ấy (tứ)


3 năm

trướctiếp

Mỗi lần Kim Ngân nói đệ nhất quan tốt, thì đều tràn ngập ý trào phúng.

Mặc Tử không phải không hiểu, có điều nàng là kẻ đi thuyền, da rất dầy, chỉ mỉm cười giả ngu, “Hắn tự mình tới lấy sao?”

Cây quạt trong tay Kim Ngân không đong đưa nữa, lộ ra một chút hứng thú, con ngươi xinh đẹp lóe sáng trong cặp mắt hồ ly, “Lần này Mặc ca đến, thu được tin tức. Trong lòng có đáp án, còn hỏi ta làm gì?”

“Nếu Kim đại thiếu không chịu trả lời, lúc trước khi ta ở ngoài cửa hàng hỏi chưởng quầy, ngươi cần gì phải cố ý mời ta vào đây?” Mặc Tử trả lời lại một cách mỉa mai.

Kim Ngân chậc chậc hai tiếng, “Mặc ca miệng lưỡi bén nhọn, tại hạ vô cùng bội phục. Không sai, là ta sợ chưởng quầy ăn nói vụng về, nhỡ đâu đắc tội khách quý, ta tất nhiên phải ra mặt tiếp đãi. Cũng tốt, trước mặt người thông minh, ta không vòng vo nữa, người nọ quả thật tự mình tới lấy. Ta ra giá hai mươi lăm vạn lượng muốn mua lại, ngươi đoán kết quả thế nào?”

Mặc Tử cười, “Tất nhiên là không bán. Nếu đã bán, làm sao trong lòng Kim đại thiếu lại khó chịu như thế, khiến cho cây quạt cũng sắp bị quạt rách rồi.” Nhưng, vì sao hắn không bán? Đệ nhất tham quan vừa được đại xá thoát tội, hẳn rất cần tiền mới đúng? ít nhất, có thể tu sửa lại phủ kia sống cho tốt.

“Mặc ca thật tinh mắt.” Kim Ngân ngẩn ra. Hắn trước giờ luôn mang khuôn mặt giả dối tươi cười, người khác có lẽ sẽ cảm thấy hắn không quá chân thành, nhưng tuyệt đối không nhìn ra được cảm xúc thật sự của hắn, thế mà lại bị nữ tử trước mắt xem thấu.

“Đâu có.” Nếu đã gặp được Kim Ngân, thì tất nhiên phải hỏi thăm một số chuyện, bởi vì nàng thật sự tò mò, “Chuyện làm ăn của Kim đại thiếu quả thật là đem đến không ít thông tin hữu ích, lúc trước vừa nghe danh hiệu đã đoán được là ai, còn biết người nọ được đưa vào hoàng cung.”

“Cho dù tin tức của ta có linh thông, cũng không nhanh bằng Mặc ca. Vốn tưởng hắn phải chết là không thể nghi ngờ, nhưng hắn lại bình yên vô sự toàn thân trở ra. Ngày đó Mặc ca nói với ta, ngươi cứu người là do tâm ý, mà người này, mệnh không nên tuyệt. Quả thật hắn đã được nhờ cát ngôn của Mặc ca.” Như vậy vẫn không chết, chẳng lẽ hắn lại định tạo nên một cơn sóng thần nữa?

“Không phải mượn cát ngôn của ta, mà là có một số người trời sinh đã may mắn.” Chia cho nàng một chút là tốt rồi, “Kim đại thiếu, ta kiến thức nông cạn, lại không đi được nhiều nơi, còn phải thỉnh giáo nhiều.”

“Mặc ca cần gì khiêm tốn như thế? Có gì cứ nói đừng ngại.” Hạt châu nếu đã mang đi rồi, thì coi như không liên quan gì đến tiền trang của hắn nữa. Nhưng khi hắn mời nàng vào trong, nàng vẫn không từ chối, thì ra nàng cũng có những suy tính của riêng mình.

“Người nọ là Tể tướng Nam Đức, có thể làm đến chức vị dưới một người trên vạn người, chắc hẳn tuổi tác phải rất lớn rồi, tầm bốn mươi năm mươi tuổi chẳng hạn?” Xác suất trùng tên họ cho dù chỉ một phần vạn, nhưng không phải không có khả năng.

“Mặc ca, ngươi cứu hắn, chẳng lẽ lại không biết chút chuyện gì của hắn?” Ồ, xem ra lúc trước nàng và Nguyên Trừng không có một chút tình cảm nam nữ nào, không phải lời nói dối.

“Ta và hắn chỉ là bèo nước gặp gỡ, chỉ biết quan chức trước kia của hắn, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả.” Chắc hẳn là như thế, có thể lên được vị trí cao như vậy, không già thì thật khó tin. Cho nên, khi nàng nói chuyện với hắn, cho rằng đối phương là một trưởng giả học thức uyên bác.

“Người nọ mười lăm tuổi là thần đồng nổi danh kinh động Hoàng đế Nam Đức, đặc biệt cho phép tham gia thi tuyển dù chưa đủ tuổi, một bài luận khiến toàn bộ chủ khảo cuộc thi chấn động, chấm điểm đứng đầu bảng. Trên đại điện, kì tài được hoàng thượng ngợi khen, khâm điểm là Trạng Nguyên thiếu niên, nhậm chức quan ngũ phẩm bên trong Thư Tỉnh xá, sau đó mỗi năm thăng chức một lần, hai mươi tuổi trở thành phó xá Thượng Thư. Hai mươi mốt tuổi, Thượng Thư lệnh cáo lão, bách quan toàn triều thôi thúc hắn tiếp nhận chức vụ, từ đó về sau chính vụ triều đình đều qua tay hắn. Hai mươi ba tuổi, thiên tử phong hắn là thái phó, quan cư nhất phẩm, đứng hàng tam sư. Hai mươi bốn tuổi, lão hoàng đế băng hà, thái tử kế vị, trong triều hướng gió thay đổi, hắn bị Ngô thái sư và bè phái làm khó dễ, ký một lá thư buộc hắn tội tám năm tham lam. Một đêm hắn từ chỗ cao nhất ngã xuống, gia sản toàn bộ sung công, trở thành dân thường, lưu đày ngàn dặm đến Nam Thử.” Kim Ngân nói giản lược.

Cuộc đời phong ba chập chùng của một người, người khác dùng mấy câu đã nói xong. Mặc Tử thổn thức một hồi, tiếp thu những tin tức kinh người: thần đồng, Trạng Nguyên thiếu niên. Thượng Thư gì đó? Nàng không hiểu lắm quan chức, có điều ngũ phẩm hình như đã là quan rất lớn đối với một thiếu niên mười lăm tuổi. Còn một năm thăng chức một lần. Tốc độ này, chẳng khác gì hỏa tiễn. Có điều, thanh quan của Nam Đức không có nhiều, từ trên xuống dưới đều là tầng tầng tham quan. Hơn nữa, lão hoàng đế cũng không phải kẻ thông minh. Cho dù Nguyên Trừng thật sự là thần đồng, mà không có thiên thời địa lợi nhân hoà, hai mươi tư tuổi chưa chắc đã có thể đứng đầu bách quan.

“Như thế ——” Còn có một nghi vấn nhỏ, do dự một chút, cảm thấy Kim đại thiếu này cũng là người phi thường, không có tư tưởng hạn hẹp, “Nghe nói, người nọ và Thái Hậu có gì đó?” Lúc ấy, người họ Nguyên kia nhắc đến chuyện từng giúp Thái Hậu nữ phẫn nam trang, hình như có chút hoài niệm. Chính bởi vì điểm này, mới khiến nàng nhầm lẫn nghiêm trọng.

Kim Ngân đột nhiên cười ha ha, “Mặc ca, ngươi cho rằng người nọ và Thái Hậu có tình cảm ái muội sao? Ngày ấy ta hỏi ngươi, người nọ có phải người trong lòng của ngươi? Ngươi nói, nữ nhân giúp nam nhân, chẳng lẽ nhất định là có ý với hắn. Ta còn tưởng Mặc ca rộng rãi, so với nữ tử đương thời coi như hiếm có. Không ngờ Mặc ca chỉ rộng rãi với mình, đối với người khác vẫn có ý kiến thế tục.”

Mặc Tử biết mình nhầm lẫn nên vô cùng thành thật nhận sai, “Kim đại thiếu nói đúng, là ta nông cạn. Ngươi không cần để ý câu hỏi này, là ta từ đầu không biết rõ ràng.”

Kim Ngân thấy Mặc Tử thẳng thắn nhận sai, trong lòng âm thầm khen ngợi, “Tại hạ chỉ nói giỡn mà thôi, bởi vì không biết tuổi của người nọ, khó trách Mặc ca hiểu lầm. Nam Đức Thái Hậu đã qua năm mươi tuổi, nghe nói lại là người hoạt bát, dân gian có lời đồn Thái Hậu từng nữ phẫn nam trang đi du lịch, cùng người kia xưng hô mẹ con. Đáng tiếc, rốt cuộc so không thể so với thân sinh. Vì củng cố quyền to vững chắc cho nhi tử, ngày xưa thân tình lôi kéo, hôm nay lại rút đao đâm sau lưng. Ngô thái Sư viết thư trình tấu vu tội tham ô, nghe nói vô cùng kiên quyết. Như không phải có chỗ dựa là Thái Hậu, với quyền thế như mặt trời ban trưa của người nọ, ai dám viết tấu hắn đây?”

Đảng phái tranh chấp phần lớn đều đại diện cho những thế lực bất đồng bên trong hoàng tộc, chỉ cần học qua lịch sử, ít nhiều đều hiểu một chút. Tuy rằng Mặc Tử sinh ra trong thời buổi kỹ thuật, nhưng thường thức cơ bản vẫn có.

“Không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn.” Nàng nói nhỏ.

Kim Ngân dựng thẳng lỗ tai, khép mạnh cây quạt, vỗ vào lòng bàn tay, “Mặc ca nói hay lắm. Chung lợi ích là bạn, tranh lợi ích là địch. Giống như tại hạ và Mặc ca, có thể nói là bạn.”

Ngay từ đầu Mặc Tử đã gặp phải nhân vật lợi hại như Cầu Tam nương, cho nên không dám khinh thường thương nhân của thời đại này, lập tức trả lời, “Kim đại thiếu quá để mắt ta rồi. Ta chẳng qua là thay người ta làm việc, nào có tư cách làm bạn với ông chủ lớn như ngươi. Bây giờ, vật đã quy chủ, ta còn có thể cùng ngươi cộng lợi gì đây?”

“Lời ấy sai rồi.” Cây quạt vàng lóng lánh lại bắt đầu lay động, ngón tay thon dài đeo đầy bảo thạch trong suốt mà rực rỡ, “Mặc ca có ơn cứu mạng với người nọ, chỉ cần ngươi mở miệng, hắn chắc chắn sẽ trả nhân tình. Hơn nữa, theo như lời Mặc ca, hắn vừa thoát đại nạn, mặc dù còn mạng sống, nhưng cũng cần bạc kề bên. Hiện tại bạc so với một hạt châu có thể xem không thể dùng tốt hơn nhiều. Chuyện đẹp cả đôi đường, mọi người đều vui vẻ.”

“Ta chưa từng muốn người nọ báo đáp cái gì.” Chẳng qua chỉ là nghe cách nói năng của người nọ không tầm thường, cảm giác rất hợp ý, lại thương cho cảnh ngộ của hắn mà thôi, “Hơn nữa, vì sao ngươi ta đều gọi người nọ là hắn?” Rõ ràng đều biết tên của hắn, nhưng nàng thấy Kim Ngân không nói tên, cũng không nói.

“Bởi vì, nói ra tên của hắn, tâm tình của ta sẽ không tốt.” Cái tên đáng ghét, “Mặc ca, ngươi cảm thấy ta và hắn, bộ dạng của ai tốt hơn?”

Má ơi, một đại nam nhân lại so sánh diện mạo với một nam nhân khác? Mặc Tử xem thường thiếu chút xoay người bước đi không trở lại, nàng không muốn trả lời vấn đề nhàm chán lại ngu ngốc này. Nhưng, ánh mắt đưa đến của Kim đại thiếu, không phải thứ người ta có thể bỏ qua.

Mặc Tử cười gượng, “Chuyện này  —— “

“Người nào?” Cười đến chói mắt.

“Ta không thể nói rõ ràng được, hai người các ngươi đều là kẻ trăm dặm mới tìm được một, không, là nhân vật kiệt xuất ngàn dặm mới có.” Nếu như nhất định phải chọn một, nàng sẽ chọn màu trắng.

“Mặc ca.” Con ngươi màu xanh của Kim Ngân hơi híp lại, “Ngươi có biết, ngươi nói như vậy, chính là cảm thấy người nọ đẹp hơn ta.”

Hả? Không phải nàng nói hai người đều rất được sao?

“Chỉ cần có đôi mắt, lần đầu tiên nhìn thấy ta và hắn, đều nói bộ dạng của ta đẹp hơn. Người nọ, nhiều lắm chỉ là nhã nhặn, hoặc là giả bộ nhã nhặn.” Quan điểm thay đổi chính là lần nhìn thứ hai, “Ngươi nói chúng ta giống nhau, chẳng phải là nói ta không bằng hắn?”

Mặc Tử từ cười gượng biến thành cười khổ, “Kim đại thiếu, ta tuyệt không có ý này. Thật ra ngươi và người nọ, hoàn toàn không giống nhau. Vẻ ngoài của ngươi đẹp đẽ quý giá, người nọ lại vô cùng mộc mạc, căn bản không thể nào so sánh. Giống như minh châu và ngọc khiết, đều đẹp.”

Nàng nói lời thật lòng. Nam tử một thân hồng mai hắc bào, một món trang sức cũng không mang, mới nhìn chỉ cảm thấy nhã nhặn nho nhã, nhưng mà quang hoa từ bên trong phát ra, dần dần hấp dẫn ánh mắt người khác. Người như vậy, cho dù những thứ khác có rực rỡ tinh mỹ đến đâu cũng không lấn át được hắn. Mà Kim Ngân, bản thân hắn đã quá mức chói mắt, lại hay dùng các loại phụ tùng lấp lánh, mượn phú quý bức người thối lui, nhưng hắn vẫn thật đẹp, kết quả là những vật ngoài thân này làm nền cho hắn. Hai người hoàn toàn tương phản như vậy, lại thần kỳ khiến nàng cảm thấy, đứng cùng một chỗ sẽ vô cùng hài hòa.

“Ta quên mất Mặc ca rất biết ăn nói.” Cách nói này, hắn có thể nhận, “Tiếp tục chuyện vừa rồi đi.”

Mặc Tử nhíu mi, nàng vốn tưởng kẻ này còn muốn tự kỷ thêm lúc nữa, có điều đã chuyển hướng đề tài, cũng rất tốt.

“Kim đại thiếu, chuyện đó hình như không cần nhắc lại nữa, ta thật sự bất lực.” Nàng không muốn tiếp cận người nọ. Nói trắng ra chính là người của hai thế giới. Một lần sóng động, mới cùng xuất hiện. Hiện tại, nên đi con đường của mình, “Hơn nữa, ngươi đã quên chính mình từng nói, người nọ cũng không phải kẻ thích báo ơn, cho hắn một giọt nước, là có thể đòi lại cả cơn sóng. Ngươi muốn ta đi đòi nhân tình, chẳng lẽ không phải tự tìm mất mặt?”

Bách Lượng, Thiên Lượng, ánh mắt đảo nhanh như chớp, ở giữa Mặc Tử và công tử  nhà hắn xem diễn, bộ dáng say sưa.

Xem ai sẽ hơn một bậc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp