Trọng An thấy Tán Tiến đi lại đứng bên cạnh Mặc Tử, cao lớn mạnh mẽ, rất uy vũ, hỏi: “Mặc ca, vị này thật lạ mặt.”

Tán Tiến ưỡn ngực một cái, bụng hơi thu lại, đắc ý nói: “Mặc ca là chủ —— “

Mặc Tử đâu chịu để cho Trọng An biết nàng thu nhận một người như vậy, lập tức cướp lời, “Hắn tên là Tán Tiến, là hộ viện của Vọng Thu lâu.”

“Nhìn phong thái bây giờ của Mặc ca, có lẽ là đã được thăng chức.” Trọng An rất để ý đến Mặc Tử, “Chủ nhân của ngươi quả là kẻ biết dùng người, nói như vậy cũng là kẻ có khả năng, Trọng mỗ thật muốn gặp gỡ hắn.”

“Chủ nhân của ta thường đi lại nhiều nơi, không thích nhàn rỗi ở một chỗ. Nếu Trọng An tiên sinh muốn gặp, chỉ sợ đến vào những ngày ngài ấy không ở nhà. Tất cả tùy duyên thôi.” Mặc Tử nói chuyện rất có kỹ xảo.

Trọng An chỉ thuận miệng nói nói, cho nên bị thoái thác cũng không quá để ý. Ngược lại nghĩ đến nàng quả thật không thể vào Vô Ưu các, cho nên không hề miễn cưỡng, “Mặc ca ở nơi nào? Ngày khác có lời mời, ta cũng có nơi để đưa thiệp.”

Mặc Tử nghe ra Trọng An dường như thật tình muốn mời, cho nên nói, “Trọng An tiên sinh, Vọng Thu lâu của chủ nhân ta ít ngày nữa sẽ khai trương, đến lúc đó nếu ngươi đến tham dự, chúng ta tự nhiên có thể gặp.” Mặc Tử vội vàng quảng cáo.

“Ồ, Vọng Thu lâu muốn mở ở trên kinh thành sao? Ta nhất định sẽ đến.” Lời này của Trọng An cũng không phải đáp ứng bừa, “Ngày nào, ở nơi nào?”

“Cũng không xa lắm, ở phía tây phố Đồng Vũ. Khoảng một tháng sau sẽ khai trương. Trọng An tiên sinh nhất định mang bằng hữu đến cổ vũ.” Về phần vị thiếu tướng quân kia, không dẫn theo cũng không sao. Mặc Tử thầm nghĩ.

“Nhất định, nhất định. Quả nhiên ánh mắt tốt, mở trên Ngọc Hòa phường, tài nguyên cuồn cuộn. Hơn nữa Vô Ưu ở đông, Vọng Thu ở tây, chẳng lẽ không phải hai bên đều có mỹ nhân sao? Thật là thú vị.” Trọng An ở thời điểm không chấp hành nhiệm vụ bí mật, cũng giống như đa số văn sĩ, yêu phong nhã thích chưng diện, ở trong hương nồng dịu dàng ngâm ra thơ hay.

Trọng An dứt lời, chắp tay, muốn cáo từ.

“Trọng An tiên sinh.” Có chuyện, đặt dưới đầu lưỡi, từ lúc nhìn thấy hắn, Mặc Tử đã muốn hỏi.

“Mặc ca, có chuyện gì?” Trọng An trở lại.

“…” Đệ nhất tham quan hiện nay sống hay chết? ” Đêm nay… chơi vui vẻ.” Nghẹn nửa ngày, vẫn không nói ra được.

Nguyên Trừng là Trọng An áp giải đến kinh thành, mà Trọng An lại là người của triều đình, hẳn là biết Nguyên Trừng hiện tại thế nào. Nhưng, nàng hỏi, chỉ sợ cũng như không hỏi, Trọng An sẽ không nói cho nàng. Mấy người bọn họ hành động bí mật như vậy, ngay cả quan phủ địa phương cũng không dám kinh động, phải làm bạn với người buôn lậu. Khi đó, Kim đại thiếu nói, phải áp tải khắp đường phố thị chúng rồi mới đưa đến Ngọ môn chém đầu. Nhưng ngẫm lại, hắn nói hoàng đế giết người không cần gióng trống khua chiêng càng đúng hơn. Chỉ là nàng cảm thấy một người như vậy, sẽ không biến mất không một chút âm thanh.

Trọng An đột nhiên cười, “Mặc ca muốn hỏi tình trạng của người đó sao?”

Cho dù thích cười đùa thế nào, thì người này vẫn rất thông minh.

Hai tròng mắt Mặc Tử sáng ngời, lẳng lặng chờ Trọng An nói tiếp.

“Ta chỉ biết là, khi hắn được đưa vào, vẫn còn sống. Hơn nữa, nhờ vào hai trăm lượng bạc của ngươi, mời được đại phu, uống thuốc vào, tắm rửa thay quần áo, đã hoàn toàn khôi phục lại tướng mạo khiến người ta chán ghét lúc trước. Còn hiện tại như thế nào, ta không phải không muốn nói, mà là quả thật không biết.” Trọng An nói xong, phe phẩy cây quạt, bước đi, bởi vì cách cửa lớn không xa, hắn không ngồi kiệu mà đi theo bức tường rồi chuyển tiến cửa Vô Ưu các.

Tuy rằng từ chỗ Kim Ngân đã biết được đệ nhất tham quan vào hoàng cung, có điều giờ phút này nghe được tin tức kể lại chính xác, Mặc Tử vẫn hành lễ, mặc kệ Trọng An đã đi xa có nghe thấy hay không, “Cảm tạ tiên sinh.”

Tán Tiến thấy Mặc Tử hành lễ, cũng vội vàng học theo nàng chắp tay khom người.

Hai người lên ngựa tiếp tục đi về phía, bởi vì sắc trời đã có chút tối, cho nên thúc ngựa nhanh hơn.

“Lúc nãy có thấy chuyện gì vui không?” Mặc Tử nhớ tới liền hỏi.

“Ta còn tưởng rằng là lễ hội ca múa gì đó, người vây kín vòng trong vòng ngoài. Đến nơi mới biết là dán bảng vàng. Ta không biết chữ, nghe thấy có người đọc biên cảnh hỗn loạn, bách tính Đại Chu giúp đỡ dân chạy nạn của Ngọc Lăng, cần người tài chí sĩ lực trong thiên hạ, qua cửa ải khó khăn. Nay hoàng ân mênh mông, đại xá thiên hạ, kẻ mắc tội chết miễn tử, phạm tội nặng được giảm nhẹ…” Tán Tiến không biết chữ, nhưng tư chất thông minh, trí nhớ phi phàm, nghe qua một lần, cho dù không hiểu, cũng có thể đọc lại.

“Tán Tiến, vừa rồi ngươi nói hoàng ân mênh mông, đại xá thiên hạ, kẻ mắc tội chết được miễn tử?” Mặc Tử đột nhiên ghìm lại dây cương, con ngựa dưới thân khẽ hí một tiếng mà dừng lại.

“Đúng vậy.” Tán Tiến không biết vì sao Mặc Tử lại dừng ngựa, cũng dừng lại.

Mặc Tử cất tiếng cười, trong lòng thống khoái. Quả nhiên mạng của đệ nhất tham quan không nên tuyệt, chỉ cần hắn không chết, có thể lấy được Thủy Tịnh châu. Cho dù nàng nghèo rớt mồng tơi, nhưng cuối cùng không phí công đi cứu người này. Sau này, nàng không cần lo lắng chuyện có nên làm hay không. Đã hết sức mình, còn mệnh thì nhìn ông trời.

“Tán Tiến, hôm nay thật là nhiều chuyện tốt.” Hai chân hơi kẹp, con ngựa lại lần nữa chạy đi.

Tán Tiến hơi nhíu mi, không nghĩ ra là chuyện tốt gì, còn là rất nhiều chuyện? Nhưng từ khi hắn coi Mặc Tử là chủ nhân của mình, đã hạ quyết tâm nàng nói cái gì là cái đó. Lắc lắc đầu, nghẹn ở trong lòng, một câu cũng không nói.

“Ta biết ngươi muốn hỏi, có điều chuyện này ta thật sự không biết nói thế nào, đợi sau này sẽ giải thích cho ngươi.” Mặc Tử sợ nói quá nhiều, khả năng cao sẽ cắn phải lưỡi mình.

Tán Tiến khẽ than một tiếng, bội phục nói: “Mặc ca, ngươi biết ta nghĩ cái gì, nhưng ta lại không biết ngươi nghĩ chuyện gì.”

Cũng không thể nói tâm tư hắn đơn giản, để hắn tưởng rằng nói hắn ngốc, bị đả kích, Mặc Tử chỉ đáp lại, “Ngươi mới theo ta không lâu cho nên nhiều chuyện không hiểu, đợi sau này, chỉ cần một ánh mắt một động tác của ta, ngươi sẽ rõ ràng.” Ở trên tivi thường diễn như vậy.

Tán Tiến nghe cảm thấy rất đúng, vội vàng gật đầu, vẻ mặt giống như quyết tâm rằng ta sẽ tiếp tục cố gắng.

Đến bên ngoài phủ, trước tiên Mặc Tử đi đến chỗ khe nứt trên bức tường xem Cầu Tam nương có bỏ giấy gì vào hay không, kết quả không thu hoạch được gì, rồi mới dặn dò Tán Tiến nói lại với Sầm Nhị hôm nay không có chuyện gì.

Thay đổi quần áo, rửa mặt chải đầu, hết gần nửa canh giờ, Mặc Tử lại học tiếng mèo kêu, gọi Tiểu Y đi ra.

“Cô nương, ý ta là nãi nãi, tại sao hôm nay không vào trong viện?” Tiểu Y đã ôm nàng qua tường, vào bên trong, Mặc Tử mới hỏi.

“Không biết. Chỉ đến xem một tòa nhà mà Điền Đại nhìn trúng, vừa tiến vào, nhìn quanh một lượt, hoa viên đẹp đẽ, giá bảy trăm lượng, tiểu thư lập tức mua xuống, sau đó giao cho Điền đại tìm Sầm Nhị thương lượng mua vật dụng trong nhà, rồi nhanh chóng trở về phủ.” Tiểu Y nhớ lại, “Có lẽ là thầy bói nói gì đó không tốt, làm tiểu thư mất hứng. Sau khi trở về vẫn nhốt mình trong thư phòng, ai cũng không cho vào, nói muốn chép kinh.”

Có thể làm cho Tiểu Y nói nhiều như vậy, hôm nay Cầu Tam nương quả thực khác thường.

“Tiểu Y, có thể dẫn ta đến bên ngoài Mặc Tri cư không? Ta không thể trở về với hai tay trống trơn được, Hồng Mai nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái.” Ban đầu Cầu Tam nương bảo nàng đi tìm sách.

Tiểu Y đã nắm rõ địa hình trong phủ này, nàng gật gật đầu, liền dẫn Mặc Tử đến dưới chân tường xa hơn.

Mặc Tử vừa rơi xuống đất, liền biết là rừng trúc bên ngoài Mặc Tri cư. Đang muốn đi ra, Tiểu Y lại giữ chặt nàng, đưa cho nàng thứ gì đó. Mở ra xem, hóa ra là bản đồ của Kính Phương viện, vẽ vô cùng tỉ mỉ và tường tận. Những căn nhà khu vườn kia, có thể sánh với tiêu chuẩn của tranh chữ trong những gia đình quyền quý, là nét vẽ của Cầu Tam nương.

Mắt thấy sắp đến thời gian lên đèn, nàng không thể trì hoãn nữa, xem bản đồ, dựa vào chú thích ở bên trên, chọn những đường nhỏ không có người, vội vàng chạy trở về, rốt cục trước khi mặt trời lặn, đứng ở cửa thư phòng của Kính Phương viện, xoay người thở dốc.

Đã bao nhiêu lâu rồi nàng không như chạy cự li dài như vậy? Lúc trước mang mười kg, chạy mười km, là bài tập khiến nàng đau đầu nhất. Chạy ngắn, vật lộn, chướng ngại, mai phục tại chỗ, nàng đều đạt tiêu chuẩn. Chỉ có có sức chịu đựng của chân là điểm yếu nhất. Nếu không phải có sở trường chế tạo riêng, có lẽ nàng đã sớm bị đá ra khỏi quân ngũ.

Nâng tay áo lau mồ hôi, phát hiện trước thư phòng một mảnh im ắng, bốn phía không có người, cũng không có đèn. Nàng vẫn luôn cho rằng, một nơi như Kính Vương phủ, thư phòng hẳn là sẽ có người chuyên coi giữ. Ai ngờ, tiến lên đẩy cửa, không cần dùng sức cửa đã mở toang. Yên tĩnh không một chút âm thanh, chỉ có một gian phòng lớn xếp hơn mười giá sách.

Mặc Tử không biết, gian thư phòng này trong Kính Vương phủ cũng gần như trang trí. Bình thường trong nhà ai mượn sách, xem xong sẽ trả lại chỗ cũ. Không có vật gì quan trọng, tự nhiên cũng không có người trông coi. Mười ngày nửa tháng, quản sự gọi đám nha đầu đến quét tước một hồi. Đã là sách xem xong mang đến nơi này, tự nhiên là do đầy tớ mang đến. Mà sách, đối với với đại đa số người ở xã hội này là xa xỉ phẩm, đương nhiên càng ít đầy tớ biết đọc.

Sắc trời trở nên tối hẳn, cũng may trong ngăn tủ có ngọn nến và gậy đánh lửa, Mặc Tử thắp sáng một cây, cắm trên khay đồng, đưa đến gần giá chọn sách. Thái độ của nàng rất chăm chú bởi vì Hồng Mai có biết chữ. Nha hoàn từ trên xuống dưới trong Vương phủ nhất định không có nhiều người biết chữ, nhưng Hồng Mai là nha đầu được lão thái thái yêu thích nhất, tự nhiên đặc biệt hơn một điểm —— biết chữ.

Nhưng đến khi nàng lấy ngọn nến chiếu lên giá sách, chỉ biết há hốc mồm. Sách không được phân loại, hơn phân nửa là đám tôi tớ không biết chữ khi đem trả tiện tay dựng bừa sách lên giá. Mà sách ở đây, phần lớn là sách buộc chỉ, chỉ có mặt trên của sách viết tên, bên gáy sách không có chữ. Sách không được phân loại, không có tên ở gáy, cho dù là tìm một quyết tứ thư ngũ kinh bình thường nhất cũng vô vọng.

Cầu Tam nương muốn nàng tìm, một quyển là Kinh Thi, một quyển là Xuân Thu, rất phổ thông, nhưng Mặc Tử nhìn mười chồng giá sách này, vô cùng bất đắc dĩ và đau đầu. Nàng không thể trở về tay không khi nói cả ngày hôm nay ở đây tìm sách được.

Nhưng Mặc Tử quyết tâm phải tìm bằng được. Đem toàn bộ ngọn nến trong phòng lấy ra thắp sáng, chiếu khắp thư phòng, tay áo vén lên, bắt đầu từ hàng thứ nhất, tìm.

Không biết tìm bao lâu, trước mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng. Ngay sau đó, ầm ầm, trên bầu trời liên tục vang lên tiếng sấm.

Mặc Tử đang cúi đầu tìm kiếm lập tức ngẩng đầu, mở cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy một mảnh tối đen. Không có gió, thời tiết oi bức. Có lẽ sắp mưa.

Vừa nghĩ xong, tiếng mưa rơi đã vang lên, tí tách tí tách.

Ùng ục ùng ục, tiếng sấm trong bụng cũng vang lên.

Cũng may còn có túi bánh Bạch Hà xếp vào cho nàng, cắn nửa miếng trong miệng, nửa cái vẫn ở bên ngoài, tiếp tục vùi đầu tìm kiếm.

“Thời tiết kiểu gì mà nói mưa là mưa xuống được?” Ở bên ngoài có người lớn tiếng kêu, “Nhị gia, mau tránh tạm vào thư phòng. Ồ, đốt lửa. Đã trễ thế này, còn có ai đang ở bên trong?”

Cạch cạnh, hai cánh cửa đột nhiên tách ra, một người nhanh chóng tiến vào.

Tia chớp đánh xuống, chiếu Mặc Tử sáng trắng một mảnh.

Hình tượng như vậy khó có thể khiến người ta bỏ qua: ngậm nửa miếng bánh, nghiêng đầu, mắt trợn tròn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play