Chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua.

Sau khi trở về phủ, Mặc Tử đã nói lại với Cầu Tam nương chuyện mua lại Lâm phủ, Cầu Tam nương chỉ nói một câu: “Một ngàn tám trăm lượng cũng không đắt lắm”, coi như đồng ý rồi.

Tiện đây cũng nói thêm, Tiêu Tam lang và Cầu Tam nương, tạm thời không thành phu thê mà lại thành bạn đánh cờ. Cứ cách hai ngày Tiêu Tam lại đến tìm Cầu Tam nương chơi cờ viết chữ, đến tối muộn mới rời đi, chỉ là chưa từng ở qua đêm.

Không biết là Tiêu Tam thực sự không nghĩ đến chuyện kia, hay là thể hiện phong độ trượng phu, cũng nhắm mắt gật đầu với những lý do trăm ngàn chỗ hở mà Cầu Tam nương đưa ra.

Có điều Mặc Tử nghĩ, Tiêu Tam kia cũng không phải kẻ đầu đất, nếu không đêm qua khi hắn cố ý ở lại đến khuya, mà Cầu Tam nương lại muốn sắp xếp cho hắn ngủ ở phòng khách, hắn đã không được tự nhiên mà nói sẽ đến chỗ của Ti nương. Ai cũng có thể nhận ra hắn cố ý nói cho Cầu Tam nương nghe, nhưng Cầu Tam nương còn cười sai Lục Cúc đem hai cuộn vải lụa đưa cho Thanh Tước, Bạch Hộc, bảo là Tiêu Tam muốn tặng cho Ti nương, còn nói mỗi ngày nàng đều phải vất vả đến hầu hạ mình ăn cơm, muốn thưởng cho nàng.

Lúc đó lại đang là phiên hầu hạ của Lục Cúc và Tiểu Y, hai người đó làm sao có thể ứng phó được với loại trận thế này, ngoại trừ việc làm theo lời Cầu Tam nương, cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác. Bởi vậy mà Tam gia phất tay áo nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Sáng sớm hôm nay, Hồng Mai nghe Lục Cúc nói lại, thì trách các nàng không biết nghĩ cho nãi nãi. Mà ở điểm này, Bạch Hà đứng chung một chiến tuyến với Hồng Mai, chỉ cảm thấy nếu đã kết thành phu thê, thì ở chung nên hòa thuận. Kết quả, hai người vội vã chạy tới phòng Cầu Tam nương, tận tình khuyên bảo.

Khi Mặc Tử bưng khay trà ấm đi vào, nghe Hồng Mai đang thao thao bất tuyệt.

“Nãi nãi, mấy ngày gần đây Tam gia liên tục đến nơi này, chẳng lẽ chỉ là muốn đánh cờ viết chữ thôi sao?” Hồng Mai phụng theo ý của lão Vương phi mà đến, muốn thúc đẩy cho cặp đôi này mau mau sinh được một tiểu thiếu gia. Nhưng vài ngày trôi qua, rõ ràng là không khí giữa hai người tốt vô cùng, rõ ràng bao nhiêu lần có thể thuận nước đẩy thuyền, thế nhưng rốt cuộc vẫn không phát sinh chuyện gì. Khiến cho Hồng Mai vô cùng nóng lòng, nay thân chỗ này, cũng không thể suốt ngày chạy đến chỗ lão thái thái đâm chọc, bởi nếu không chiếm được tín nhiệm của Tam nãi nãi, nàng cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

“Ta thấy phu quân đến đây chỉ để chơi cờ viết chữ. Thế nào, ngươi cảm thấy không phải sao?” Cầu Tam nương cũng giả ngu.

Tuy rằng mấy ngày này đặt ra không ít quy củ, mỗi ngày ba bữa Kim Ti đều phải đến hầu hạ, có điều Cầu Tam nương hoàn toàn không có chút gì gọi là vui vẻ, ngược lại còn hâm mộ Mặc Tử có thể ra khỏi phủ. Tuy rằng nàng là chủ nhân, nhưng muốn bước chân ra khỏi cửa phủ, phải xin phép bà bà trước mười ngày nửa tháng, còn phải nói tỉ mỉ là đi đến chỗ nào, lúc nào sẽ trở về, càng không thể vượt tường đi ra ngoài. Một nha đầu ít khi xuất hiện, sẽ không tạo ra nghi ngờ, nhưng một chủ nhân thỉnh thoảng biến mất, lại không thể nói rõ là đi chỗ nào, nhất định sẽ khiến cả phủ kinh động.

Hồng Mai nghẹn họng không trả lời được.

Cầu Tam nương nói tiếp: “Hoặc là đau lòng thay cho Ti nương, sợ ta khắt khe với nàng, cho nên Tam gia mới chịu khó lui tới. Đêm qua, còn không phải ở trước mặt ta nói đến chỗ Ti nương hay sao?”.

“Đó là bởi vì nãi nãi không chịu để Tam gia qua đêm ở đây, Tam gia tức giận mới nói thế.” Hồng Mai vốn không định nói thẳng ra như vậy, nhưng nghĩ Cầu Tam nương thật sự không hiểu, cho nên mới làm rõ.

“Ngươi không có mặt lúc đó, sao biết hắn nói do tức giận hay là thật lòng? Chuyện Tam gia sủng ái Ti nương không phải chỉ mới một hai ngày, ta vừa vào phủ, cũng hiểu được tuy rằng ta là chính thất, nhưng chưa chắc đã có thể ở lại lâu dài tại Mặc Tri cư này. Muốn bình an vô sự, vẫn nên làm đúng bổn phận thì tốt hơn, tránh đắc tội người ta, cuối cùng chỉ nhận được một tờ hưu thư.” Cầu Tam nương thoáng nhìn Mặc Tử tiến vào, nghĩ Mặc Tử hẳn đã nói với Hồng Mai nàng biết chân tướng việc hai vị thê tử lúc trước bị bỏ, chỉ là Hồng Mai kín miệng, không chịu lộ ra. Nhân chuyện lần này, nàng cũng nói thẳng.

“Nãi nãi, đừng dọa ta nữa. Lão thái thái đã nói, có một có hai, không có ba. Lần này không cần biết thế nào, cũng sẽ không để cho Tam gia hành động tùy tiện nữa. Cho dù không phải vì thanh danh của Kính Vương phủ chúng ta, cũng phải để ý đến Hoàng Thượng ở bên kia. Lão thái gia chinh chiến trên sa trường nhiều năm, công danh hiển hách, rất được Hoàng Thượng coi trọng, bởi vậy mọi chuyện trong phủ đều được Hoàng Thượng nâng đỡ. Nhưng vì hai lần hành động lỗ mãng của Tam gia mà chọc Hoàng Thượng vô cùng tức giận. Thêm một lần nữa, chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình, không chỉ phạt một mình Tam gia, mà ngay cả Đại gia Nhị gia đều phải chịu tội. Ti nương kia được sủng ái, nhưng không biết an phận, si tâm vọng tưởng, cho dù có sinh được một nam một nữ cho Tam gia, lão thái thái cũng tuyệt không nuông chiều. Nãi nãi cứ yên tâm.” Chân tướng chuyện Tam gia bỏ thê tử, thật sự cũng không dễ dàng che dấu.

“Cô nương chúng ta cũng không phải người nhẫn tâm như vậy. Thật ra, nam nhân đều ba vợ bốn nàng hầu, điều này không ngạc nhiên. Chỉ cần tự biết bổn phận là được. Đều là nữ nhân, ai cũng muốn sống những ngày tháng an bình.” Mặc Tử đã mở miệng. Trong lòng nàng rõ ràng, Cầu Tam nương mệt mỏi ứng phó với đề tài này. Sở dĩ hiểu rõ bởi vì trên phương diện này nàng cũng có thái độ tương tự Cầu Tam nương. Vì một người nam nhân mà tranh đấu, thật sự không thú vị.

Hồng Mai thấy Mặc Tử bưng bình trà tiến vào, nghe những lời nàng nói, thầm nghĩ, quả nhiên là tri kỷ theo hầu lâu năm.

“Mặc Tử, ngươi nói không sai. Nãi nãi tất nhiên là người rộng lượng nhân hậu, bởi vậy người khác phải tự biết nặng nhẹ thế nào.” Rốt cục, trong lời nói cũng lộ ra chút khe hở. Nhưng chỉ để lộ một chút như vậy, Hồng Mai đã thu lại, tiến lên đỡ lấy bình trà trong tay Mặc Tử, rót chén trà ấm, hai tay nâng đến trước mặt Cầu Tam nương: “Có điều, xưng hô của ngươi phải sửa lại, tuy rằng các ngươi theo từ nhà mẹ đẻ tới, nhưng dù sao nay nãi nãi cũng đã gả cho người, không thể tiếp tục gọi là cô nương. Nếu gọi như thế trước mặt Vương phi và lão thái thái, họ sẽ cảm thấy kỳ quái.”

Cầu Tam nương nháy mắt mấy cái với Mặc Tử, cố ý hùa theo Hồng Mai, “Nghe thấy chưa, nay ta đã là nãi nãi.”

Mặc Tử nở nụ cười, khẽ cúi người chào Cầu Tam nương, “Nãi nãi, lão nãi nãi, ngài nói phải. Cháu trai của ngài ở đâu thế, ta dẫn nó đi chơi.”

“Ta thích cháu gái hơn. Nãi nãi, để ta dẫn cháu gái ngài đi.” Bạch Hà cũng chen miệng nói đùa, muốn làm dịu đi không khí sáng sớm. Những lời của Hồng Mai cũng là những lời nàng muốn nói, nhưng Bạch Hà hiểu tính tình của Cầu Tam nương, nếu người ta đã nói, không cần nàng dong dài thêm nữa.

Cầu Tam nương buông lược xuống, đứng lên xoay người chống nạnh, “Các ngươi đang nói ta già sao?”

Hồng Mai cũng giống như Mặc Hinh đi theo hầu hạ Cầu Tam nương không bao lâu, chưa từng thấy nha đầu nói với chủ tử như vậy, bởi vì lời nói càn rỡ của Mặc Tử và Bạch Hà mà kinh hãi, thấy Cầu Tam nương tỏ vẻ tức giận, thầm nghĩ quả nhiên. Nhưng, thấy hai nha đầu kia vẫn cười vui vẻ, một chút bộ dáng sợ hãi đều không có. Lời nói sau đó của Cầu Tam nương càng khiến các nàng kinh ngạc.

“Đến, đến, các ngươi mau kéo hai đứa nhỏ này xuống, vừa sáng tinh mơ đã làm cho ta đau đầu.” Cầu Tam nương thế mà lại theo Mặc Tử Bạch Hà đùa giỡn.

Ba người đùa giỡn vui vẻ, khiến Hồng Mai và Mặc Hinh biết được, thì ra chủ tử và nha đầu cũng có ở chung như vậy, thật sự là chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng trải qua. Đặc biệt là Hồng Mai, từ khi vào phủ đã đi theo lão thái thái, tuy rằng cũng có lúc nói vui đùa, nhưng tuyệt đối không thể làm càn. Vui đùa, cũng chỉ có giới hạn. Vui đùa quá, chính là không biết phân biệt lớn nhỏ.

Hiện tại, sự chú ý của Mặc Tử cũng không dành cho vị Tiêu Tam kia. Hắn và Cầu Tam nương đều là người đã trưởng thành, chuyện tình cảm nên xử lý thế nào bọn họ đều có có thể tự mình giải quyết, không cần nàng phải xen vào.

Nói thật, chuyện khiến nàng thấy bận tâm hơn chính là vị cô nương có tên Trân nương lần trước gặp, không biết anh trai và chị dâu của nàng ta có thể làm chuyện gì vô lương tâm hay không. Ngày ấy, chỉ là một người ngoài, nàng thật sự không thể giúp đỡ gì nhiều cho Trân nương. Cũng bởi vậy, mà trong lòng dường như có gì đó vướng bận.

“Mặc Tử.” Sau khi cười xong, Cầu Tam nương phân phó.

“Vâng, cô… nãi nãi. Ồ, không ngờ lại kêu thành cô nãi nãi.” Mặc Tử lại nở nụ cười.

Thật ra nàng không biết, khi nàng thật tình nở nụ cười, cả khuôn mặt trong vắt bừng sáng, vô cùng cuốn hút. Vô luận là Cầu Tam nương, hay là Bạch Hà, đều bất giác cười theo. Nay, ngay cả Hồng Mai và Mặc Hinh đều nở nụ cười.

Nụ cười chính là chìa khóa phá vỡ sự ngăn cách tâm hồn. Nụ cười của Mặc Tử lại vô cùng đặc biệt, dù nàng không phát giác ra, nhưng từ lúc nào đã thay đổi một đám người bên cạnh nàng.

Nếu như, không có Mặc Tử, Cầu Tam nương chỉ là con gái của thương gia bình thường hơi có khả năng. Nếu như, không có Mặc Tử, Bạch Hà chỉ là một nha đầu bình thường biết nấu ăn. Nếu như, không có Mặc Tử, Hồng Mai cũng chỉ là một nha hoàn bình thường mà trưởng bối phái xuống. Nếu như, không có Mặc Tử, Mặc Hinh cũng chỉ là một nha đầu mới lúc nào cũng nơm nớp lo sợ đắc tội chủ nhân. Nhưng giờ khắc này, trong gian phòng này, bởi vì có tiếng cười của Mặc Tử, mà năm người không còn cấp bậc, không còn phiền não, chỉ giống như những thiếu nữ đang ở tuổi hoa mà thôi.

“Nãi nãi, nếu còn tiếp tục cười nữa, mặt trời sẽ lặn xuống núi.” Hôm qua mọi chuyện đã được thương lượng, hiện tại Mặc Tử chỉ muốn lấy cớ cho chính mình danh chính ngôn thuận ra khỏi Mặc Tri cư trước mặt Hồng Mai mà thôi.

“Ngươi đến thư các tìm hai cuốn sách này về cho ta.” Trong Kính Phương viên, ngoại trừ tàng thư các bảo bối của Tiêu Tam lang Tiêu Vịnh, còn có một thư các khác cho mọi người dùng chung.

Lần trước khi Hồng Mai biết Mặc Tử chẳng những biết chữ còn có thể đọc sách đã rất kinh ngạc, còn có cho rằng chuyện đó không đúng, dù sao đây cũng là xã hội mà nữ tử không tài đó là đức. Có điều Cầu Tam nương là một tiểu thư thích đọc sách, cho nên có một nha đầu biết đọc sách cũng không quá ngạc nhiên. Nghĩ kĩ thì Tam gia cũng thích đọc sách, chưa biết chừng có thể vì chuyện này mà hòa hợp với Tam nãi nãi.

“Nãi nãi quả thật là yêu sách, vừa sáng tinh mơ đã sai Mặc Tử ra ngoài tìm sách rồi.” Hồng Mai cười cầm lấy lược chải đầu cho Cầu Tam nương, lại quay sang nói với Mặc Tử, “Nhưng đừng giống như lần trước, đi hơn nửa ngày, còn khiến ta tưởng là ngươi lạc đường, không về được nữa.”

Bạch Hà là “nội ứng”, thấy thế cũng vội vàng nói đỡ lời: “Cái này cũng khó trách. Phủ chúng ta lớn như vậy, cho dù là ta thường xuyên cùng nãi nãi đi lại chung quanh, nhưng để ta một mình đi cũng chưa chắc có thể tìm đúng. Mặc Tử, đến phòng bếp lấy hai chiếc bánh bao, lạc đường cũng không sợ. Nếu sáng ngày mai vẫn chưa thấy ngươi về, ta sẽ bảo nhóm tiểu nha đầu đi tìm.”

“Được rồi, đừng đùa nữa.” Cầu Tam nương lắc lắc đầu, “Ta đã nói qua với bà bà, hôm nay muốn ra bên ngoài phủ làm chút chuyện, không cần quá nhiều người đi theo, Mặc Tử ngươi chậm rãi tìm là được.”

Cầu Tam nương không tận mắt nhìn thấy Vọng Thu lâu tương lai sẽ không yên tâm, qua chỗ của Vương phi nói trước kia có mua một tòa nhà trên kinh thành, trước khi thành hôn, đã sai quản gia đến đây quản lý. Nay nghe nói mọi thứ đã chuẩn bị tốt, cho nên muốn tự mình đi nhìn xem.

Đã sớm biết rằng đồ cưới của con dâu phong phú, cho nên Vương phi cũng không nói gì, chỉ căn dặn trên đường cẩn thận, đi sớm về sớm. Còn ám chỉ hiện tại thân phận của Cầu Tam nương đã khác xưa, những chuyện thế này nếu có thể nên giao cho hạ nhân làm, không nên xuất đầu lộ diện quá nhiều. Bởi vậy phái thêm một đội hộ vệ trong Vương phủ đi theo, vô luận Tam nương chối từ như thế nào cũng không được.

Vì thế khi trở lại trong viện, Cầu Tam vô cùng bực tức. Mặc Tử cũng bất đắc dĩ, đành phải hành động một mình. Chỉ sợ Cầu Tam nương đến nơi chỉ có thể nhìn một chút. Nhưng nhất cử nhất động đều có người theo dõi, không thể xử lý công việc.

Mặc Tử nghĩ thầm, e rằng sau này Cầu Tam nương đều phải chịu gò bó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play