Lại nói, ba người Mặc Tử đi đến bên ngoài khoang thuyền của Cầu Tam nương.
“Bên ngoài có chuyện gì mà náo loạn vậy?” Cầu Tam nương bị đánh thức.
“Cô nương, ta… không biết.” Bởi vì Cầu Tam nương tỉnh sớm, hơn nữa trên thuyền cũng không rộng như trong phòng, Lục Cúc có chút luống cuống tay chân, có thể nghe thấy tiếng chậu đồng loảng xoảng.
“Nha đầu Tiểu Y lại chạy đi đâu rồi? Trên thuyền này nhỏ như vậy, nếu nàng để cho người ta nhìn thấy công phu trèo cây của mình, về sau đến Kính Vương phủ, chẳng phải là thiếu một đôi tai hay sao?” Cầu Tam nương bị đánh thức, hiển nhiên là có chút bực bội rời giường, “Lục Cúc, ngươi đừng gõ chậu nữa, mau ra bên ngoài nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có người cướp thuyền hay là đụng phải đá ngầm?”
Cầu Tam nương chưa thay quần áo, ôm chăn ngồi ở trên giường, hơi híp mắt. Cho đến tận khi nhìn thấy Mặc Tử và Tiểu Y vào sau Bạch Hà, con ngươi mới có chút tỉnh táo.
“Các ngươi bỏ ta và Lục Cúc ở đây, tự mình chạy ra đi xem náo nhiệt đúng không?” Nếu không sao có thể cùng nhau tiến vào khéo như vậy?
“Chẳng qua là thuyền ghé qua một trấn lớn, có điều vẫn kém xa Lạc thành, nào có cái gì náo nhiệt để xem.” Bạch Hà quan tâm Cầu Tam nương, không muốn làm cho nàng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm thảm bên bờ sông.
Nhưng Mặc Tử không có để tâm nhiều như Bạch Hà, hoặc là nàng đã quá hiểu Cầu Tam nương, “Trên bờ đều là dân chạy nạn trốn từ Ngọc Lăng sang, ít nhất có hơn một ngàn người. Nhìn thấy thuyền của chúng ta, bọn nhỏ đuổi theo bán hoa, đổi mấy văn tiền mua bữa cơm.”
Quả nhiên Cầu Tam nương mặt không đổi sắc, miễn cưỡng ồ một tiếng, đợi Bạch Hà lấy hai bộ quần áo đến, liếc mắt nhìn một chút rồi chỉ vào bộ váy áo màu hồng nhạt, thắt lưng xanh ngọc, bên trên thêu hoa xuân rực rỡ.
“Lộc trấn cách Bách Hoa châu của Ngọc Lăng hai ba ngày đi thuyền, đến được nơi này cũng không có gì ngạc nhiên. Đến đây vẫn còn muốn buôn bán hoa, Bách Hoa châu thật sự là nổi tiếng vì hoa.” Cầu Tam nương có lẽ hiểu được gian khổ của việc kinh thương, nhưng cũng không phải người có lòng đồng tình, mọi việc đều đặt lợi ích lên hàng đầu, “Có nhiều dân chạy nạn như vậy, người của quan phủ nhất định sẽ đến đây can thiệp, muối gạo hiển nhiên phải được tăng giá? Đáng tiếc ở trên thuyền này cái gì cũng không làm được, nếu không còn có thể kiếm chút bạc.”
Mặc Tử không thể tin vào lỗ tai mình. Cầu Tam nương vốn muốn đem Vọng Thu lâu mở thành kỹ viện, Mặc Tử có thể chấp nhận, chỉ là cảm thấy ở thời đại này, cô nương đứng đắn kinh doanh nghề nghiệp này tiếng tăm không tốt lắm. Sau đó biết Cầu Tam nương có buôn lậu hàng, cũng giống như buôn lậu ở hiện đại, cũng may không phải hàng hóa như thuốc phiện, nàng cũng không phản đối gì. Nhưng lúc này lại muốn kiếm tiền từ trong chiến tranh, thật sự là nàng không kiên nhẫn nổi. Nhiều người sắp chết đói như vậy, vị đại tiểu thư này còn than thở vì không kiếm được chút bạc, thật sự là ——
“Mặc Tử, ngươi lại trừng mắt nhìn ta. Thế nào, cảm thấy ta tàn nhẫn?” Cầu Tam nương tự mình mặc quần áo, “Ta không kiếm bạc lúc này, người khác cũng sẽ kiếm. Hơn nữa buôn đi bán lại, là chênh lệch giá giữa những những thương nhân với nhau, có cái quan hệ gì với dân chạy nạn?”
“Cô nương, có câu lông dê lấy trên người dê*.”
*Lông dê lấy trên người dê: thành ngữ, cũng giống như câu “ngỗng ông lễ ông” của Việt Nam, thường nói về việc lấy tiền của người đem biếu người.
“Cũng không phải ta trực tiếp rút lông dê.” Cầu Tam nương thấy Mặc Tử muốn tranh luận, lông mày nhếch lên, “Hơn nữa, cho dù không có ai rút, cuộc sống của bọn họ cũng chẳng khá hơn. Thật ra ta có thể quyên góp một chút, có điều ngần ấy có thể cứu được mấy người? Thời đại này, lòng tốt thì được ích lợi gì? Không có quyền không có thế, làm một hai việc tốt là có thể thay đổi vận mệnh của những người nghèo kia sao?”
“Mặc Tử…” Tại sao lại muốn ầm ỹ lên rồi? Trong lòng Bạch Hà thầm kêu không tốt.
“Cái đó cũng chưa chắc. Nếu cô nương cam lòng đem mấy vạn lượng đồ cưới đổi thành tiền, cứu tính mạng của vài ngàn người, còn có thể coi là việc nhỏ sao?” Còn có trang sức mạ vàng trong hộp, mười vạn lượng ngân phiếu và một viên trân châu trị giá hai mươi vạn lượng, có thể nuôi được cả vạn dân chạy nạn, mặt mũi hồng hào, tăng béo lên mấy cân. Có điều lời này Mặc Tử chỉ để ở trong bụng đi. Tuy rằng nàng nhất thời tức giận không giữ được miệng mình, cũng không thể bởi vậy mà làm Cầu Tam nương tức điên lên, như thế chỉ khiến bản thân rơi vào khốn cảnh.
“Hừ hừ ——” Cầu Tam nương cười lạnh một tiếng, “Ngươi có thể hào phóng dâng ra đồ vật của chủ nhân mình, lại quên mất bản thân có bao nhiêu cân lượng. Nếu không có ta, lúc này ngươi cũng theo chân bọn họ, tội nghiệp đuổi theo người tìm mua hoa.”
“Cô nương đừng nóng giận, Mặc Tử chỉ là nhất thời kích động. Ngọc Lăng mất nước, mất nhà, nàng cũng từ Ngọc Lăng trốn tới nơi này, nhìn thấy dân chúng Ngọc Lăng, đương nhiên thương tâm khó chịu.” Bạch Hà thấy tình thế không ổn, lập tức quyết đoán khuyên giải hai bên, “Mặc Tử, ngươi cũng đừng nói loạn. Nạn dân này mặc dù rất đáng thương, ta cũng muốn giúp bọn họ, nhưng chuyện này căn bản không phải chuyện chúng ta có thể quản.”
“Ai nói không quản được?” Cầu Tam nương duỗi tay chỉ vào trước mũi Mặc Tử, tức giận hừ hừ bảy tám cái, “Nàng ta còn định đem đồ cưới của bổn cô nương ra ngoài đổi thành tiền để mua cơm cho người ta đấy. Thực là nha đầu ghê gớm.”
“Cô nương, đó là Mặc Tử nói giỡn với ngài thôi.” Lục Cúc cũng vội vàng khuyên giải, túm lấy tay áo Mặc Tử, cắn răng: “Đúng không, Mặc Tử?”
Mặc Tử cũng không biết mình bị làm sao, từ khi kêu dừng thuyền, đến khi nghe thấy những lời nói lúc nãy của Cầu Tam nương, luôn không duy trì được bình tĩnh. Cho dù biết xúc động là không tốt, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi hoa ở trong khoang thuyền, là không thể ngăn nổi miệng mình. Quả nhiên, họa từ miệng mà ra. Trong lòng nàng có ý muốn rời đi, nhưng cũng không phải dùng phương thức đối kháng là có thể đi được.
“Mặc Tử?” Lục Cúc nóng nảy, thấy nàng sững sờ hồi lâu, mới dùng sức bấm vào cánh tay nàng.
Cũng nhờ Lục Cúc mà Mặc Tử mới đau tỉnh trở lại.
Nàng hạ thấp hai vai, khép hờ mí mắt, “Phải, cô nương, là Mặc Tử nói giỡn mà thôi.”
Nàng chịu thất thế nhưng Cầu Tam nương lại không dễ dàng nguôi giận, cười lạnh nói: “Ngươi nói chuyện vui đùa như vậy, quả thật là sáng sớm tinh mơ đã chọc ta vui vẻ. Như thế này được không? Ngươi đã đau lòng những người Ngọc Lăng này như vậy, thì cũng theo bọn họ đồng cam cộng khổ đi, ba ngày này ngươi không cần ăn cơm nữa.”
Thời điểm Cầu Tam nương tức giận không ra tay đánh người, nhưng không có nghĩa là không trừng phạt. Nàng hiện tại phạt Mặc Tử ba ngày không được ăn cơm.
“Cô nương.” Bạch Hà còn muốn cầu xin thay Mặc Tử.
Mặc Tử lại mở miệng đáp ứng. Lúc này, nếu nàng đã thỏa hiệp, cũng không muốn chọc giận Cầu Tam nương, nhận trừng phạt là để nàng ta bớt tức giận.
“Vậy ngươi đi ra ngoài đi.” Cầu Tam nương cũng quay sang nói với Bạch Hà, Lục Cúc, “Các ngươi cũng đi ra ngoài.” Các nàng là chị em tốt, chỉ có nàng là ác nhân.
Mặc Tử nhếch miệng, hơi khom người, lui ra ngoài.
Chờ ba người đều đi rồi, Cầu Tam nương thấy Tiểu Y vẫn nhìn chằm chằm mình, tức giận hỏi: “Làm sao? Ngươi cũng muốn so ánh mắt giống Mặc Tử phải không? Một đám đều muốn chống lại ta, có phải không?”
“Tiểu thư, chủ ý kiếm tiền kia quả thật là không tốt lắm, nếu người nhìn thấy những người bên ngoài kia, sẽ không nói như vậy.” Chuyện này không liên can gì đến trung thành hay không trung thành, Tiểu Y chỉ nói lên ý nghĩ của mình.
“Ta chỉ thuận miệng nói, cũng không phải thực sự kiếm được chỗ bạc kia. Nếu Mặc Tử nói chuyện giống như ngươi không phải mọi chuyện sẽ khác sao? Vừa rồi nàng trừng mắt nhìn, làm cho ta thực phiền lòng, lại còn không nói thẳng, vòng vo cái gì mà lông dê, lại còn nhắc đồ cưới, đúng là quái gở.”
“Ta thấy tiểu thư và Mặc Tử đấu võ mồm, hình như tiểu thư càng thích thú.” Tiểu Y vẫn luôn đi theo Cầu Tam nương, hiểu rõ một số ham mê ác liệt của nàng.
“Ta không vui, là nàng vui. Phạt ba ngày không ăn cơm, nàng ta còn vui rạo rực đi ra ngoài. Ngươi không nhìn thấy, miệng nàng cong thành như thế này!” Cầu Tam nương diễn tả lại biểu tình của Mặc Tử.
“Đó không phải là vui.” Là không có cách nào chứ? “Chẳng có ai ba ngày không được ăn cơm, còn có thể cao hứng.”
“Ta không cho nàng ăn cơm, nàng không thể ăn đồ ăn sao? Hơn nữa, Bạch Hà, Lục Cúc chắc chắn sẽ vụng trộm đưa thức ăn đến cho nàng?” Căn bản là không đói được.
“Tiểu thư cần gì phải làm khó Mặc Tử?” Cái khác có thể không hỏi, nhưng vấn đề này đã ở trong lòng Tiểu Y thật lâu.
“Lần này là nàng trêu chọc ta trước. Làm gì có tiểu thư nào tốt như ta, để cho nàng tranh luận như thế mà chỉ phạt không được ăn cơm.” Còn chỉ là trên danh nghĩa, “Nàng không tự giác với thân phận nha hoàn của mình, nhưng ta vẫn tự giác với thân phận chủ nhân.”
“Tiểu thư, nếu như Mặc Tử thật sự xuất thân đại phú đại quý thì sao?” Vấn đề này cũng suy nghĩ thật lâu.
“Thì thế nào? Ngươi chưa nghe câu, phượng hoàng gặp rủi ro cũng không bằng gà sao? Nếu đã ký vào khế ước, cho dù trước kia nàng là công chúa, chỉ cần ta không buông tha, trước mặt ta nàng vẫn chỉ là nha đầu, thay ta bưng trà đổ nước.” Thật ra trong lòng Cầu Tam nương hiểu hết.
Không lâu sau, một tiểu nha hoàn của Vệ phu nhân đến gõ cửa, nói thuyền đã vào bến, mời Cầu Tam nương ra ngoài, cùng mọi người cùng lên bờ dùng bữa.
Cầu Tam nương và Tiểu Y ra bên ngoài lan can nhìn thấy mấy chục binh lính xếp thành hàng đứng hai bên thuyền, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chuyện gì?” Cầu Tam nương không thấy nạn dân, chỉ có cảnh tượng bận rộn bình thường ở bến tàu.
“Vừa rồi thuỷ binh lên thuyền muốn kiểm tra, sau đó biết được là thuyền đón dâu của Kính Vương phủ, cho nên biến thành như vậy.” Mặc Tử bị Bạch Hà, Lục Cúc đẩy đến bên người Cầu Tam nương “lấy công chuộc tội”.
Cái khác không nói, nhưng sau khi nàng chống đối lại mà Cầu Tam nương chỉ trừng phạt như thế đúng là thật nhẹ, Mặc Tử âm thầm cảm thấy may mắn lúc trước, gặp phải “ân nhân cứu mạng” không phải là người ngang ngược không hiểu lý lẽ. Có tiền đồ hay không chưa nói đến, nhưng cuộc sống chắc chắn sẽ không dễ dàng và tiêu sái như hiện tại, nhất là trong thế đạo này, mỗi bước đi của nữ tử đều vô cùng khó khăn.
Cầu Tam nương liếc mắt nhìn Mặc Tử một cái, sắc mặt không thay đổi, thản nhiên ồ một tiếng, coi như đáp lại.
Vô luận là Mặc Tử hay Cầu Tam nương, hai người này đều là nhân vật lợi hại trong cư xử, nhìn việc mà không nhìn người. Một việc, đã nói, đã phạt, đã nhận, sau đó hai người vẫn có thể hòa bình sống chung. Phàm là người hào sảng, đều có tính cách này. Đây cũng chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà người ta vẫn nói. Tuy nói tính cách hai người khác xa nhau, nhưng về điểm này lại giống nhau như đúc, so với nữ tử tầm thường hơn mấy lần. Nữ tử như vậy vốn hiếm có, hai người gặp gỡ nhau, khó tránh khỏi đối chọi gay gắt, lại mang theo ý thưởng thức.
“Tam nương, hành trình bị trì hoãn không ít, Nhị Lang cũng bắt đầu oán giận ta rồi.” Vệ phu nhân từ phía sau đi lên.
“Ngọc di, ta không có.” Tiêu Duy nghe không sót một chữ.
“Tóm lại, sau hôm nay, thuyền sẽ không ngừng nữa, ta cũng muốn nhanh chóng trở về kinh thành. Tam nương, còn thiếu cái gì, mau sai bọn nha đầu đi mua, tránh cho sau này không qua thôn trấn nào nữa.” Vệ phu nhân từ ái cười nói.
Vệ Lục nương mặt mũi trắng bệch được nha đầu nâng đỡ đi ra, liếc mắt nhìn Tiêu Duy một cái.
Tay trái Cầu Tam nương lôi kéo Lý thị, tay phải lại dắt Vệ phu nhân, quay đầu nói với Mặc Tử, “Thiếu cái gì ta không biết, mấy nha đầu các ngươi tự mình đi dạo xem, trước khi thuyền xuất phát trở về là được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT