“Vậy nàng về cung nghỉ ngơi trước đi.” hoàng đế nhàn nhạt nói một câu, cung nhân lập tức thu dọn bàn cờ.
Lê Thanh Yên nắm chặt khăn tay trong tà áo, khẽ nói:
“Hoàng thượng... tối nay đến cung của thiếp được không? Thần thiếp mới học làm bánh, muốn tự tay làm cho hoàng thượng nếm thử”
Hoàng đế khẽ thở dài:
“Hôm nay không được. Trẫm ở đây phê duyệt tấu chương.” ý của ngài là, không đến cung của nàng, cũng không đến cung của ai khác.
Lệ Thanh Yên trong mắt có chút chua xót, thấp thoáng tia thất vọng, cũng như chút tự giễu, xoay người rời đi.
Thời điểm ra ngoài, thấy thân ảnh hắc bào phong hoa tuyệt đại.
Triệu Minh thấy nàng, chỉ nhàn nhạt nói:
“Quý phi nương nương.”
“Thái tử vào đi. Hoàng thượng đang đợi ngươi!”
Triệu Minh chỉ gật nhẹ đầu, sau đó lạnh lùng bước qua nàng. Trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm của hắn.
Lệ Thanh Yên nhìn cánh cửa Long Thần Điện từ từ khép lại, vịn tay cung nữ bên cạnh rời đi.
Về đến cung của mình, Lệ Thanh Yên ngồi lặng lẽ trước bàn trang điểm. Trong gương đồng phản chiếu hình bóng xinh đẹp mị hoặc của nàng.
Lệ Thanh Yên nói với cung nữ hầu hạ:
“Thiển Nhi, bản cung xinh đẹp không?”
Cung ngữ tên Thiển Nhi hơi ngây người trước câu hỏi của nàng, mất mấy giây mới lấy lại tinh thần, thành thực nói:
“Nương nương đương nhiên xinh đẹp, khí chất như lan. Phóng mắt khắp hậu cung này, chỉ có nương nương là người cao quý nhất.” Cho dù gần đây, Hiền phi Đặng Vân Trâm bắt được tâm của hoàng thượng nhưng với thân phận thấp hèn thì làm sao có thể đấu với vị Quý Phi có gia đình mẹ đẻ là Lệ Thừa Tướng uy vọng trong triều?
“Phải không? Vậy mà hoàng thượng luôn lạnh nhạt bản cung.” Nàng khẽ cười tự giễu.
“Nương nương...”
“Ngươi không cần nói nữa.” Lệ Thanh Yên nhắm mắt, lúc lần nữa mở mắt ưu thương kia đã biến mất.
Nàng hiểu rõ hơn ai hết, trong lòng hoàng thượng chỉ tồn tại hình bóng một người. Mà nàng ta đã chết từ tám năm trước rồi.
Nam Cung Mẫn Nghi - thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lúc bấy giờ – hoàng hậu duy nhất của Triệu Thánh Tông - mẫu hậu của thái tử Triệu Minh đã chết từ tám năm trước!
Tám năm, hoàng thượng cũng chưa từng một lần quên nàng ta! Thậm chí còn chiếu cáo thiên hạ cả đời không lập ai làm hậu nữa.
Mà nàng, cũng mãi mãi là Quý phi nương nương của thiên triều. Tuy không thể có được vị trí hoàng hậu, nhưng hiện giờ nàng lại là nữ nhân có phân vị cao nhất hậu cung.
Nàng nên vui mừng, không phải sao? Lệ Thanh Yên khẽ vén tóc mai, nàng vẫn còn trẻ, không nên lo lắng mấy chuyện đó nữa.
"Thiển nhi, ngươi phái người thông báo cho những quan từ tam phẩm trở lên biết nửa tháng sau phải để nữ nhi của mình tham gia vòng thi tuyển tú. Kêu các nàng tập luyện cho tốt” Lệ Thanh Yên nhớ đến việc hoàng đế giao, nghiêm mặt nói.
“Nô tỳ tuân mệnh”
“Đi đi!” Lệ Thanh Yên phất tay áo. May mắn hoàng thượng không còn tuyển tú vào cung nữa, nếu không các tú nữ kia trẻ trung xinh đẹp, nàng làm sao mà đấu lại? Hiện giờ trong hậu cung, người nàng kiêng kị nhất chính là Hiền phi Đặng Vân Trâm. Tuy không có gia thế hiển hách chống đỡ nhưng nàng ta rất hiểu tâm tư hoàng thượng, về điểm này Lệ Thanh Yên nàng quả thực không bằng nàng ta. Vả lại, chính vì không có gia thế hiển hách nên việc sủng ái Hiền phi không có gì bất lợi với hoàng thượng.
Hiền Phi... Lệ Thanh Yên siết nhẹ bàn tay...
Nhất định nàng sẽ không để nàng ta đắc ý được lâu.
\*\*\*
“Phụ hoàng, gần đây bên phía Lệ tướng quân có chút động tĩnh.” sau khi giải quyết vấn đề lương thảo cho quân lính biên cương, Triệu Minh mới nói cho hoàng đế việc này.
Hoàng đế trầm mặc:
“Thế nào?”
“ Lệ Thừa tướng qua lại với An quốc công” Triệu Minh nói ngắn gọn, trong đó lại chứa thâm ý.
Sắc mặt hoàng đế khẽ biến, Thừa tướng tay nắm trọng binh, đến giờ hoàng đế cũng không thể làm hắn giao ra binh quyền. An quốc công là một tay cáo già xảo quyệt, mặc dù hoàng đế đã phân tán binh quyền của gã nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời. Hai người này, không phải là có ý đồ của Tư Mã Chiêu đi.
• Chú thích:
Tư Mã Chiêu (chữ Hán: 司馬昭; 211 – 6 tháng 9, 265), biểu tự Tử Thượng (子上), là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Là kẻ có dã tâm muốn mưu phản.
Xem ra Lệ Thừa tướng đúng là không đợi được rồi. Tay nắm trọng binh, nữ nhi lại là phi tử có phân vị cao nhất hậu cung cũng không thể khiến hắn thấy thỏa mãn.
“Thật sự làm càn!” Hoàng đế một chưởng vỗ bàn, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
“Minh nhi. Trẫm giao cho con điều tra rõ chuyện này. Nếu sự tình kia là thật, lập tức bao vây Phủ thừa tướng.” hoàng đế muốn nhìn xem, rốt cuộc Lệ Minh Viêm có bao nhiêu bản lĩnh để muốn cái ngôi vị này.
“Nhi thần tuân mệnh.”
Hoàng đế nhìn đứa con ông yêu thương nhất, năm nay Triệu Minh cũng đã 19 tuổi rồi, nếu Mẫn Nghi còn sống chắc sẽ vui lắm, con của họ đã lớn và ưu tú thế này. Trong triều và quân đội, Thái Tử chính là người thu được nhiều nhân tâm nhất, san sẻ trọng trách cùng hoàng đế không ít.
“Minh nhi. Nửa tháng sau phụ hoàng mở kì thi tuyển chọn tú nữ, con cũng nên chọn một Thái Tử Phi rồi”. Vế cuối hoàng đế cố ý nhấn mạnh, đứa con này của ông thật kì lạ, trong phủ Thái Tử không có lấy một cơ thiếp, vả lại,hiện giờ Lệ Minh Viêm đã có ý mưu phản, hoàng đế càng muốn Triệu Minh có được sự ủng hộ từ các quan viên trong triều. Mà điều này không thiết thực hơn ngoài việc gả nữ nhi của họ cho Thái Tử. Ai cũng biết Thái Tử sau này nếu kế vị thì thiếp thất trong phủ chính là phi tần có phẩm vị cao trong hậu cung.
Con ngươi Triệu Minh thoáng lạnh, hắn xoay nhẹ chiếc nhẫn bằng bảo thạch ở ngón giữa, hồi lâu sau mới gật đầu phun ra một chữ:
“Được!”
Trên xe ngựa về phủ Thái Tử, Triệu Minh nghĩ nghĩ, đột nhiên hạ lệnh ra khỏi thành.
\*\*\*
Phủ Thượng Thư
Hai nha hoàn kia sau khi bị nàng bắt nhổ cả một sân cỏ thì cực kỳ thê thảm. Nguyên bản đôi tay thon dài của các nàng giờ đã sưng phồng lên rất dọa người. Chưa kể cả buổi sáng phải cúi người xuống nhổ cỏ nên lúc đứng dậy cũng thật khó khăn. Các nàng cảm thấy cả người như muốn dập nát luôn rồi.
Trần Hy Hy khẽ hớp một ngụm trà, chống cằm nhìn hai người, cười nói:
“Hôm nay đến đây thôi! Các ngươi nghỉ ngơi đi.”
Hai nàng như được ân sủng, lập tức dập đầu rồi về phòng của mình, nào còn tâm trí giám sát Trần Hy Hy nữa.
Sau khi hai nàng rời đi, Trần Hy Hy liền tìm một bộ y phục tối màu thay. Nàng búi tóc lên cao, thoạt nhìn như một vị công tử. Trần Hy Hy nhìn chính mình trong gương đồng, gương mặt này nhìn giống hệt khuôn mặt nàng kiếp trước ở hiện đại. Chỉ khác một chút là, khuôn mặt này nhìn ốm yếu hơn. Làn da có chút trắng bệnh, duy nhất có đôi mắt tĩnh mịch vẫn lóe tinh quang như trước.
“Tiểu thư đi đâu à?” Vân Anh nhìn thấy nàng hay đổi phục trang, hỏi.
“Ta ra khỏi phủ một chuyến. Vân Anh, em ở lại trông chừng các nàng, nếu ai đến tìm ta thì nói ta không khỏe, không tiếp khách.”
Vân Anh lo lắng cho nàng: "Tiểu thư, người ra ngoài một mình sao?”
“Yên tâm, ta sẽ về sớm.” Trần Hy Hy cười, cho nàng một cái an tâm.
Thực ra Vân Anh chứng kiến sự khác thường của Trần Hy Hy mấy hôm nay, nhưng nàng không tiện hỏi. Vân Anh lắc đầu, dù tiểu thư có thay đổi thế nào thì nàng vẫn sẽ tận tâm hầu hạ người. Bởi vì, chỉ có tiểu thư đối tốt với nàng.
Trần Hy Hy lần đầu chứng kiến sự náo nhiệt của kinh thành cổ đại. Đây là Thành Hòa An của Đại Nam quốc, cũng là thành gần đế đô nhất. Hai bên đường mọc đầy rẫy tửu lâu, hàng quán. Dân chúng tựa hồ rất vui vẻ và mãn nguyện.
Thực ra lần ra khỏi phủ lần này là để làm quen với kiến trúc của thời này. Có thể nói, đây là một đô thị cổ đại khá sầm uất.
“Công tử. Người mua chút gì đi.” một chủ quán thấy nàng mặt mày anh tuấn, trang phục trên người tuy không quá đắt tiền nhưng cũng là hàng tốt, liền mời nàng mua đồ.
Trần Hy Hy nhìn lại, thấy trước mặt là một quầy hàng trang sức, nàng cầm lên khối ngọc bội chạm khắc hình chim ưng, khẽ miết nhẹ rồi thả xuống:
“Thật ngại quá.Ta không mang tiền.”
Chủ quán tựa hồ thất vọng không nhẹ. Kỳ thực, không phải nàng không mang tiền mà nàng còn muốn xem đủ mới mua.
Lúc này, chợt từ đâu vang lên tiếng hét:
“Cướp, cướp kìa. Mau, bắt hắn lại!”
Trần Hy Hy giật mình nhìn lại, thấy một bóng người lao qua phía mình.
“A!” Trần Hy Hy ôm vai, nhìn thân ảnh phía trước. Lập tức đuổi theo.
Thời nào cũng có những kẻ cướp trắng trợn thế này!
Trần Hy Hy vốn có thân thủ tốt nhưng vì thân thể này vốn yếu đuối nên chạy được một quãng liền thở hồng hộc. Mắt thấy tên trộm gần như sắp biến mất ở ngã rẽ, nàng liền tức giận chạy nhanh đến đó.
Song, vừa đến ngã rẽ, một chiếc xe ngựa đột ngột xuất hiện, phút chốc lao nhanh về phía nàng.
Trần Hy Hy không phản ứng kịp, lập tức bị hất sang một bên.
Người đánh xe cũng không cứ thế mà đi, lập tức ghìm cương ngựa, nói:
“Công tử không sao chứ?”
Trần Hy Hy nghiến răng, nếu là kiếp trước thì nàng còn chịu được, nhưng cái thân thể này vốn yếu đuối. A, đau chết người.
“Sao còn không đi?” Bên trong xe ngựa truyền đến một tiếng nói thanh lãnh, tuy âm điệu lạnh lùng nhưng ngữ khí thập phần thản nhiên.
“Chủ công. Đụng phải người.”
“Có chết không?”
“Dạ... không...” Người kia co quắp khoé môi nói.
“Vậy thì liền đi qua!” dừng lại, người kia lại nói: "Để lại mười lạng vàng.”
Trần Hy Hy cố đứng dậy, song còn chưa đứng vững liền cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt từ trong lòng, nội tạng như bị con gì cắn nuốt. Nàng đây là làm sao, chắc chắn không phải là vì cú va chạm kia.
Mắt thấy chiếc xe ngựa lại chuẩn bị đi, Trần Hy Hy không biết lấy sức lực ở đâu, liền giơ tay hất rèm xe ngựa.
“Công tử.” Mã phu trợn mắt kinh hoảng, tựa hồ bị hành động này của nàng dọa sợ.
“Cho ta đến một y quán...” Lời còn chưa nói xong, nàng liền kinh hãi nhìn người trong xe ngựa.
Đây là người sao?
Khuôn mặt nam tử kia như thiên tiên giáng thế, hoàn hảo không tì vết. Trên đời này sao lại có một yêu nghiệt như vậy?
Nhưng... điều khiến nàng ngạc nhiên là nhiệt độ xung quanh hắn sao lại lạnh đến thế?
“Cút!” Người kia phun ra một chữ, tay áo phất lên, lạnh lùng đẩy mạnh nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT