Chương 84: Án mất tích ly kì (08)
"Xin lỗi cái gì? Hửm? Tiểu Mạc trừng phạt như vậy là muốn chiếm tiện nghi của mình đi." Tròng mắt mê ly nhìn Giản Mạc, Mộc Hi Lương cũng không quản tình trạng quần áo xốc xếch của mình mà mềm mại vô lực nằm trong lòng Giản Mạc, bàn tay như có ma lực vuốt ve gò má của cô, cuối cùng còn nắm lấy vành tai cô, giống như đang chọc ghẹo.
Đây là ai đang trừng phạt ai vậy hả?
"Mình.... Mình không.... không có...." Bị Mộc Hi Lương vuốt ve như vậy, Giản Mạc chỉ cảm thấy mỗi một nơi đầu ngón tay Mộc Hi Lương đi qua đều nóng như lửa, vành tai bị đối đãi như thế, cảm giác như có dòng điện chạy qua, lúc nói chuyện cũng không lưu loát mà chỉ lắp bắp được vài chữ.
"Hóa ra Tiểu Mạc không phải muốn chiếm tiện nghi của mình à." Mộc Hi Lương chậm rãi thu lại bàn tay đang vuốt ve vành tai của Giản Mạc, than thở một câu, trong mắt còn lộ ra mất mác.
"A.... Mình.... Không phải.... không phải.... Mình chẳng qua là...." Giản Mạc vươn tay nắm lấy tay Mộc Hi Lương, một tay khác thì ôm chặt thắt lưng của nàng, rất sợ người kia bỏ chạy, chỉ có thể giam nàng trong lồng ngực của mình, quẫn bách mở miệng giải thích.
"Chỉ là muốn chiếm tiện nghi của mình? Hửm?" Hơi nghiêng đầu một chút, đôi môi đỏ mọng kia nhẹ nhàng cắn lên vành tai của Giản Mạc, ánh mắt yêu mị như hồ ly.
"Không phải.... Trừng phạt, đúng! Là trừng phạt!" Né người ra xa một chút, Giản Mạc giải thích, đến cuối cùng vì muốn khẳng định lời của mình mà dùng sức gật đầu một cái.
Nói xong, gật đầu xong, cuối cùng thì Giản Mạc cũng từ trong quẫn bách mà hoàn hồn trở lại, tức giận bản thân lúc đối mặt với Mộc Hi Lương thì không bình tĩnh nổi. Mình là đang trừng phạt, mình làm sai chỗ nào đâu chứ?!
"Trừng phạt a~, Tiểu Mạc thích trừng phạt như vậy sao?" Sóng mắt lưu chuyển, Mộc Hi Lương ngồi thẳng người dậy, mắt đối mắt với Giản Mạc, vươn một tay không bị Giản Mạc nắm, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đã sưng đỏ vì nụ hôn kịch liệt lúc nãy.
"Thích." Tuy lúc đối mặt với chuyện tình cảm thì Giản Mạc hơi chậm chạp, khi đối mặt với Mộc Hi Lương thì hơi sững sờ đần độn một chút, nhưng mà Giản Mạc vẫn là Giản Mạc, không phải là cô gái thích giả vờ thẹn thùng, cũng không có sự dè dặt của tiểu thư khuê tú, thích thì nói thích, trong lòng nghĩ thế nào thì sẽ nói thế đó.
"Mình cũng rất thích Giản Mạc trừng phạt như lúc nãy, nếu không chúng ta trừng phạt thêm một lần nữa đi, cậu thấy thế nào?" Còn chưa chờ Giản Mạc phản ứng lại thì Mộc Hi Lương đã nhân cơ hội hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hình như hai người dị thường yêu thích chuyện hôn môi, chỉ hôn qua một hai lần thì đã quen thuộc, đến lúc này thì cả hai đã điều chỉnh tư thế thoải mái nhất để dễ dàng hôn nhau.
Bầu không khí lại mập mờ lên, ở giữa những tiếng thở gấp gáp là tiếng rên nho nhỏ khó nhịn.
Mộc Hi Lương ngồi ở trên người Giản Mạc, ở phương diện khí thế thì mạnh mẽ hơn Giản Mạc một chút, thế nhưng lại bỏ quên mất phương diện động tác của Giản Mạc.
Tỷ như bàn tay thon dài của Giản Mạc đã dần mất khống chế mà chui vào bên trong áo sơ mi của Mộc Hi Lương. Giản Mạc chỉ cảm thấy mình sờ đến chỗ nào thì chỗ đó đều vô cùng mềm mại, bóng loáng nhẵn nhụi, tựa như đang vuốt ve một khối mĩ ngọc không có chút tì vết vậy.
"Tay của cậu đang làm gì đó?" Thật vất vả mới lấy hơi được, Mộc Hi Lương phát giác khác thường trên người, hai hàng lông mày hình như đang... hờn dỗi?
"Làm chuyện nó yêu thích a~" Thật ra thì Giản Mạc cũng có chút lúng túng, oán trách bàn tay của mình sao lại không biết khống chế mà vô lễ với người ta như vậy, thế nhưng trên mặt lại trưng ra dáng vẻ vô tội, thật đúng là khiến cho người ta giận dỗi mà.
Hừ! Nói không biết ngượng, vậy mà còn giả bộ nghiêm trang, dáng vẻ vô tội! Không biết xấu hổ! Đúng là tên háo sắc ngầm! Trong lòng Mộc Hi Lương thật muốn phỉ nhổ với hành vi của Giản Mạc
"Như vậy thì tốt. Không biết trong nhà Tiểu Mạc có chuẩn bị dao giải phẫu mô hình không nhỉ?" Không đẩy bàn tay của Giản Mạc ra mà híp mắt hỏi một vài vấn đề không liên quan.
"Không có, bác sĩ cần cái đó làm gì? Bây giờ cũng không có thi thể để cho cậu giải phẫu mà?" Không thấy Mộc Hi Lương có khuynh hướng phản đối, bàn tay đang nằm trong áo của Mộc Hi Lương càng lớn mật hơn, tiếp tục lấn sâu. Trên tay cảm nhận được sự mềm mại ấm áp khiến cho Giản Mạc cảm thán làn da bóng loáng của Mộc Hi Lương.
"Thi thể a~, đúng là không có, nhưng mà bây giờ một đại bác sĩ như mình cũng nên hoạt động tay chân một chút, tránh cho một vài người cho rằng tay của mình bị hỏng rồi."
Mộc Hi Lương vừa dứt lời thì liền cảm thấy bàn tay trong áo sơ mi của mình nhanh chóng biến mất, nội tâm đang xao động khó nhịn cũng bình tĩnh lại, nhất thời thở hắt ra một hơi.
"Không phải bác sĩ nhà người ta đều hiền lành hả, sao đến cậu thì trở nên hung tàn như vậy." Giản Mạc sờ sờ mũi, lên giọng tố cáo, hóa ra bạn gái nhà mình còn tiềm ẩn hành vi bạo lực?
"Người ta đối với thi thể cũng ôn nhu như vậy mà." Vô tội giải bày.
Ẩn ý bên trong chính là đối với người sống thì hung tàn!
"......" Rất muốn hung hăn trợn mắt một cái, thế nhưng vì hình tượng nên phải cắn răng nhịn xuống, Giản Mạc chợt thấy dạ dày của mình hơi đau, lại bị cô nàng này đâm cho một dao rồi.
"Được rồi, ngoan~, coi như lần trừng phạt này chấm dứt tại đây nha~, không còn sớm nữa, mình muốn về nhà nghỉ ngơi." Ung dung chỉnh sửa quần áo bị Giản Mạc làm loạn, còn tiếp tục như vậy nữa thì sợ rằng đến chính nàng cũng không nhịn nổi.
"Cậu là bạn gái của mình." Bỗng nhiên không muốn thả người này về nhà nữa.
"Cho nên?" Dừng lại bàn tay đang sửa sang quần áo, hỏi.
"Cho nên ngủ ở đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Nói xong còn gật đầu tượng trưng, trên gương mặt tuấn tú của Giản Mạc lộ ra nụ cười lớn.
Giản Mạc là đang nghĩ đến chuyện trừng phạt, muốn để cho Mộc Hi Lương ở lại nhà cô làm bảo mẫu nấu cơm nha.
Nụ cười kia quá mức rực rỡ, khiến cho Mộc Hi Lương nhất thời đắm mình trong đấy.
"Aiz... Đáng tiếc nha...." Mộc Hi Lương nhanh chóng hồi thần, lắc đầu một cái.
"Sao lại đáng tiếc?" Không hiểu lắm, quả thực là không hiểu, lời này giống như là đang cự tuyệt, nhưng cũng nghe ra ý định muốn ở lại chỗ này.
"Đáng tiếc là nơi này không có quần áo cho mình thay, cho nên vẫn nên về nhà của mình thì hơn." Mộc Hi Lương đã chỉnh sửa quần áo tử tế rồi, đứng dậy khỏi đùi của của Giản Mạc.
"Ngày mai chúng ta có thể qua lấy." Nhanh chóng tiếp lời của Mộc Hi Lương, ngay cả Giản Mạc cũng có chút giật mình với hành động của mình.
"Xem ra Giản Mạc rất không muốn rời khỏi mình nha~ nhớ mình sao?" Khóe miệng cong lên nụ cười quyến rũ.
"Nhớ!"
Giản Mạc là nói thật, từ khoảnh khắc Mộc Hi Lương đứng dậy khỏi người mình thì Giản Mạc liền bắt đầu nhớ nàng, nhớ xúc cảm mềm mại kia, mùi thơm khiến người ta say mê kia, còn có đôi môi đỏ mọng mê người kia.
Luôn cho rằng câu nói một ngày không gặp như cách ba thu có hơi khoa trương, nhưng hôm nay khi phát sinh trên người cô thì Giản Mạc đã tin rồi, chỉ chưa đầy một ngày mà đã có chút không hài lòng.
Rõ ràng... rõ ràng là mới tách ra chưa được mấy giây thôi mà Giản Mạc đã bắt đầu nhớ rồi, nếu dựa theo đúng câu nói kia thì là cách xa bao nhiêu cái xuân hạ thu đông đây?
Lời nói thành thật của Giản Mạc rất vừa lòng Mộc Hi Lương, chỉ thấy chân mày của nàng tràn đầy vui vẻ, trong con ngươi lan tỏa nhu tình ấm áp, khóe môi cong cong.
"Muốn giữ mình ở lại?"
"Ừm. Mình muốn cậu trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cậu có nguyện ý không?"
Bỏ qua rất nhiều ý tưởng trong lòng, Giản Mạc chỉ biết là bây giờ rất muốn bắt sống người con gái trước mặt này, mặc kệ quá khứ, mặc kệ tình địch của cô, Giản Mạc chỉ biết người trong lòng nàng bây giờ chính là Giản Mạc cô! Người có thể hưởng thụ hương thơm trên người nàng cũng là Giản Mạc cô! Có thể quấn quýt trên đôi môi của nàng cũng là Giản Mạc cô! Có thể loạn động thân thể nàng cũng là Giản Mạc cô!
Thời gian chờ đợi luôn lâu dài, trong lòng Giản Mạc rất thấp thỏm, mặc dù biết Mộc Hi Lương nhất định sẽ đáp ứng, dù không biết tại sao nhưng lại có cảm giác rằng Mộc Hi Lương sẽ đồng ý với cô. Nhưng mà vẫn không chịu được mà sợ hãi, trái tim đập thình thịch.
Trái tim đã ngủ yên rất lâu sẽ trở nên âm trầm đáng sợ, giống như ngôi cổ mộ đã chôn sâu dưới đất đã lâu, không nhìn thấy ánh mặt trời.
Nhưng một khí trái tim đó được khai quật lên, giống như măng mọc sau cơn mưa, khiến cho có hơi ấm. Hơn nữa sẽ luôn có một người có thể khiến cõi lòng tịch mịch ấy trở nên ấm áp hơn.
Giống như đã rất lâu, bên trong phòng khách chỉ nghe được tiếng hít thở của hai cô gái, không có bất kì tiếng động nào khác, hai người chỉ lẳng lặng một người đứng, một kẻ ngồi.
Đột nhiên, Mộc Hi Lương động đậy, nhưng không phải là động miệng mà là chậm rãi vươn tay ra trước mặt Giản Mạc.
Có lẽ rất nhiều người sẽ không hiểu ý của Mộc Hi Lương, thế nhưng Giản Mạc hiểu, vốn đang sợ sẽ bị cự tuyệt, ánh mắt đang ảm đạm đột nhiên sáng rực lên, lập tức đứng dậy đi về phòng ngủ, sau đó nhanh chóng đi ra.
Đi đến trước mặt Mộc Hi Lương, đặt một cái chìa khóa vào tay nàng.
"Từ bây giờ, cậu chính là chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này." Nhìn Mộc Hi Lương cất chìa khóa của mình vào túi, Giản Mạc rất cao hứng, nội tâm bình lặng nhiều năm nổi lên từng làn sóng rung động, từng trận từng trận, đó là ấm áp.
Lúc Mộc Hi Lương nhận chìa khóa nhà của Giản Mạc, trong lòng suy nghĩ: Xem đi, chủ nhân của chìa khóa này quả nhiên là nàng.
Không hồi hộp chút nào a~
"Chẳng qua, mình vẫn phải về nhà trước đã." Trên mặt không chút gợn sóng, trong lòng Mộc Hi Lương cười trộm, không biết lát nữa Giản Mạc sẽ có biểu tình gì đây.
"Được, đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về." Giống như nghĩ thông suốt chuyện gì đó, Giản Mạc đứng dậy, nắm lấy tay Mộc Hi Lương.
"Hả?" Phản ứng của Giản Mạc thật đúng như dự đoán của Mộc Hi Lương, nhưng mà cùng nhau trở về là sao?
"Đúng vậy, cùng nhau về nhà thu dọn đồ đạc, đem đồ của cậu dọn đến đây a."
Đúng là chờ không nổi mà, mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy người yêu nằm trong vòng tay của mình, an tĩnh như vậy. Giản Mạc bắt đầu mơ tưởng đến cuộc sống sau này, cuộc sống như vậy tốt đẹp biết bao nhiêu a~
"Không nhìn ra nha~"
"Cái gì?"
"Hóa ra Tiểu Mạc gấp gáp như vậy, có phải là đã có ý định từ lâu rồi không? Hử?"
"..... Không phải." Không được tự nhiên mà nghiêng đầu không nhìn Mộc Hi Lương, mới không phải là ý định từ lâu nha, chẳng qua đúng là lúc vừa bắt đầu thì đã có nghĩ đến một chút.
Vuốt vuốt mái tóc của Giản Mạc, Madam không được tự nhiên quả thật rất đáng yêu a~. Mộc Hi Lương thật muốn hung hăn hôn một cái.
------------
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ.... mấy người nói đây không phải H sao....
Cái gì cái gì, H gì gì đó không có nhanh như vậy đâu....
Editor cũng bon chen: Ui chao, H hụt kìa, sao tui lại cảm thấy vui mới chết chứ =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play