Chương 75: Tình yêu chân thành (22)

Ngày hôm sau, lúc Giản Mạc đến tổ trọng án thì trên mặt luôn nở nụ cười, ấm áp như ánh mặt trời, rực rỡ như hoa. Tối hôm qua hai người cũng không tiến thêm một bước nào nữa, chỉ một lần lại một lần đắm mình trong những nụ hôn không thể thỏa mãn, giống như vĩnh viễn vẫn không đủ, mà người đầu hàng trước tiên lại là Mộc Hi Lương thường ngày hay bày ra đủ cử chỉ câu dẫn.
Giản Mạc là bị Mộc Hi Lương trong lúc thở hổn hển đạp ra khỏi cửa, nào có chuyện vừa mới bày tỏ rồi ở chung một chỗ thì đã không ngừng hôn đi hôn lại khiến người ta thở không nổi như vậy cơ chứ? Bình thường nhìn Giản Mạc rất nghiêm trang, nhưng hóa ra là một tên háo sắc ngầm! Cho dù nàng cũng rất hưởng thụ những nụ hôn này, cũng rất thoải mái, nhưng cũng không thể nhiều như vậy a. Quan trọng nhất là dựa vào cái gì mà nàng luôn ở thế bị động như vậy chứ.
Đám người tổ trọng án nhìn Giản Mạc đi vào phòng làm việc nhỏ thì liền ném ra những ánh mắt bát quái. Giản Mạc bây giờ có thể dùng câu phơi phới như tắm gió xuân để hình dung, khóe miệng cong cong, hai gò má sáng sủa rạo rực, sóng mắt lưu chuyển, hoàn toàn khác xa với Madam thường ngày lạnh lùng, không chút biểu tình.
Vụ án có tiến triển mới? Gặp chuyện tốt? Trúng số? Madam của chúng ta đang yêu? Bốn người tám con mắt không ngừng trao đổi, hiển nhiên, hai giả thiết đầu tiên có thể lược bỏ, vụ án có tiến triển thì cũng không khiến Madam lộ ra nét mặt tươi cười như vậy được. Tuyệt đối không có khả năng này, mỗi lần phá án thì Giản Mạc đều luôn trưng một nét mặt như nhau. Trúng số? Chuyện này còn hoàn toàn không thể nữa, Giản Mạc sẽ mua vé số sao? Chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người cô.
Đám người đều nhất trí cho rằng khả năng đang yêu là khả thi nhất, chẳng qua lại khiến họ thêm nghi ngờ là người nào có thể hẹn hò được với Madam, người cô thích là ai? Sao bọn họ đều chưa thấy qua? Madam cũng giấu kĩ quá đi.
"Đến phòng họp." Giọng nói lạnh tanh của Giản Mạc truyền đến khiến cho đám người rùng mình một cái, nhanh tay thu thập tài liệu rồi chạy vào phòng họp.
Dựa theo những gợi ý của Mộc Hi Lương, Giản Mạc liền chú ý đến việc phân tích tính cách của Tô Thiển Miên trước và sau khi ra mắt.
"Như vậy, đọc xong tài liệu về Tô Thiển Miên, mọi người có phát hiện gì không?"
"Tô Thiển Miên này đúng là tính tình quá mức không bình thường rồi." Tư Hàn nhìn tài liệu một hồi, nói.
Phần tài liệu này, nhóm người Lương Diệc cũng không biết Giản Mạc lấy được từ lúc nào, chẳng qua bên trong phân tích cặn kẽ từng đặc điểm tính cách của Tô Thiển Miên, đồng thời cũng phân tích thái độ của cô ta sau khi Hạ Ngữ Mạch qua đời. Hai loại tính cách đối lập nhau hoàn toàn cùng xuất hiện trên một người thật sự khiến cho người ta hoài nghi.
"Theo phân tích tâm lý, cái này gọi là đa nhân cách."
"Chẳng trách."
"Đúng rồi, hôm qua tôi phát hiện được một chuyện, thật sự là quá trùng hợp." Lương Diệc cầm tài liệu trong tay chia cho mọi người.
"Trong này là lịch trình tham dự hoạt động của Hạ Ngữ Mạch mà tôi thu thập được, so sánh với lịch trình của Tô Thiển Miên thì có rất nhiều lịch trình của hai người họ có địa điểm tổ chức giống nhau. Chuyện này thì có thể coi là trùng hợp, nhưng chuyện tiếp theo thì không đơn giản như vậy."
"Mọi người nhìn trang thứ hai đi, mỗi một địa điểm tổ chức hoạt động đều có máy pha cafe tự động, mà cách những máy cafe này không xa đều có một chậu cây, càng trùng hợp hơn là cứ sau khi kết thúc mỗi một hoạt động được vài ngày thì chậu cây kia liền bị quản lí vứt bỏ, nguyên nhân rất đơn giản, là vì cây cảnh đó bị héo chết. Mọi người nói xem, chuyện này là trùng hợp hay cố ý."
Lương Diệc vừa nói, mọi người cũng lật đến trang thứ hai, đọc nội dung bên trên, đôi mắt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt của Giản Mạc liền trầm xuống, ngưng mi suy nghĩ chuyện gì đó.
"Tô Thiển Miên này đích thực là có vấn đề, khẳng định chuyện này không thể là trùng hợp." Đại Vĩ buông tài liệu xuống, nghiêm túc nói.
"Nói thừa, nhìn thôi cũng đủ biết Tô Thiển Miên có vấn đề rồi." Tiêu Tiêu chính là muốn đi ngược lại Đại Vĩ, ra sức đả kích.
"Madam, xem ra cô ta giấu chúng ta không ít chuyện." Đọc xong tài liệu mà Lương Diệc đưa, Tư Hàn khép lại, nhẹ nhàng nói, tuy giọng nói không lớn nhưng tràn đầy khẳng định.
"Không sai, Madam, chúng ta có nên đi tìm Tô Thiển Miên thêm lần nữa không?" Đại Vĩ tích cực hỏi.
"Nếu cô ta là hung thủ thì sao chứ? Trên tay chúng ta không có chứng cứ, cô ta hành động cũng quá cẩn thận đi. Hơn nữa tại sao cô ta lại giết Hạ Ngữ Mạch?"
Tiêu Tiêu vừa nói vậy thì tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của mọi người liền ảm đạm đi. Đúng vậy, nếu một chút khó khăn này cũng phải tốn công tranh đấu thì sau này gặp vụ án khó khăn hơn thì nên làm gì? Kết hợp tất cả tài liệu hiện có, luôn cảm thấy có chuyện gì đó mà vẫn chưa điều tra được.
"Phàm là nơi đã đi qua thì sẽ lưu lại dấu vết, nếu đúng là Tô Thiển Miên làm, lẽ nào nhiều địa điểm tổ chức hoạt động như vậy lại không có nơi nào trang bị camera sao?"
Nhắc nhở của Giản Mạc khiến Lương Diệc nhớ ra lúc điều tra thì có thấy vài địa điểm tổ chức hoạt động có lắp camera theo dõi trên hành lang.
Lương Diệc nói những điều này ra, mọi người nhìn thấy xuất hiện phương hướng mới thì liền chia nhau ra đi đến từng nơi để lấy băng ghi hình.
Sau khi có hướng đi mới thì hiệu suất làm việc cũng thần tốc trở lại. Nhanh chóng hành động, còn chưa đến giờ cơm trưa thì mọi người đang tục tục mang theo băng ghi hình quay lại tổ trọng án.
Sau khi mang băng ghi hình về thì mọi người vây quanh trong phòng phân tích để xem video. Xem từng băng hình một, dù đã thu nhỏ phạm vi thời gian nhưng cũng khiến đám người này mất hết sức.
Băng ghi hình nào cũng xem vài lần, hơn nữa cái nào cũng dài, một buổi sáng cứ thế mà trôi qua.
"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi rồi đi ăn cơm trước đi. Chiều nay chúng ta lại xem tiếp." Giản Mạc thấy đã qua thời gian cơm trưa một lúc rồi mà công việc xem video thu hình cũng không có tiến triển gì thì liền vỗ vỗ tay tỏ ý mọi người đi ăn trưa, đến chiều lại tiếp tục nghiên cứu.
Mọi người đồng loạt ném đến một ánh mắt tò mò, đây là Madam sao? Tại sao lại cảm thấy xa lạ như thế chứ?
"Xem ra tôi không ngăn được sự nhiệt tình làm việc của mấy cô cậu rồi, vậy thì cho phép mọi người tiếp tục tăng ca, mọi người thấy thế nào?" Giản Mạc làm sao lại không đoán được suy nghĩ của bọn họ chứ, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười đểu cáng, chống lại ánh mắt giảo hoạt của nhóm người Lương Diệc.
"Bọn em lập tức đi ăm cơm, Madam cũng nhanh đi ăn đi, nhất định là bác sĩ Mộc đang đợi chị đó." Trong một lần tình cờ Tư Hàn nhìn thấy Mộc Hi Lương đi ra từ phòng làm việc của Giản Mạc, khi đó là đang trong thời gian nghỉ trưa, về sau cũng vài lần nhìn thấy Giản Mạc đi ra từ phòng làm việc của Mộc Hi Lương, cho nên liền có suy đoán này.
Vội vàng tán thành với lời của Tư Hàn, đám người mau chóng lắc mình rời khỏi phòng phân tích, tốc độ nhanh đến nỗi Giản Mạc có chút không hiểu, mình cũng không phải là chó sói, có cần phải tỏ vẻ sợ sệt như thế không, thật là.....
Chẳng qua cũng không để tâm đến đánh giá của bọn họ, nhấc chân đi đến phòng làm việc của Mộc Hi Lương.
Lúc đến nơi thì thấy Mộc Hi Lương đang chỉnh sửa các loại tài liệu, Giản Mạc có chút xấu hổ, thật ra thì Hi Lương cũng là một người cuồng công việc, nhìn đống tài liệu chất thành núi trên bàn đi, chắc chắn là người rất liều mạng với chức nghiệp rồi. Bây giờ nhớ lại mỗi lần Mộc Hi Lương gọi điện thúc giục cô đến ăn cơm, dáng vẻ giống như đã làm xong việc từ lâu rồi. Lần này, Giản Mạc chẳng qua chỉ đến sớm một chút thôi nhưng không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy.
"Đến rồi? Cậu ngồi chờ một chút nha, mình sắp xong rồi." Ngẩng đầu nhìn Giản Mạc vừa đi vào, nói.
Người phụ nữ lúc nghiêm túc là đẹp nhất, lời này không sai tí nào, Giản Mạc rất nghe lời Mộc Hi Lương, kéo cái ghế trước bàn làm việc của nàng rồi ngồi xuống. Sau đó Giản Mạc cũng không rảnh rỗi, lẳng lặng ngồi một bên nhìn Mộc Hi Lương đang làm việc.
Tĩnh lặng ngồi một bên chờ người mình thích hóa ra là chuyện hạnh phúc đến vậy, trước đây Giản Mạc chưa từng nếm trải cảm giác như vậy, hôm nay đột nhiên lại rất yêu thích cảm giác này.
Tầm mắt vốn đang nhìn bóng dáng Mộc Hi Lương làm việc đột nhiên dời đến đôi môi anh đào non mềm kia. Giản Mạc đột ngột cảm thấy đôi môi anh đào bóng loáng quyến rũ kia là đang câu dẫn mình.
Đôi mắt không thèm nháy lấy một cái nhìn chằm chằm đôi môi kia, kí ức ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu Giản Mạc, mùi vị mê hồn đó, hương thơm quanh quẩn nơi chóp mũi, xúc cảm thơm tho mềm mại bên môi, khiến cho Giản Mạc không thể quên được.
Dần dần, Giản Mạc phát hiện đôi môi kia đang vểnh lên, nhẹ nhàng rung động thì cô liền cau mày bất mãn, dời ánh mắt lên thì chống lại đôi con người cười như không cười, bên trong còn hiển lộ vài phần yêu mị.
Giản Mạc lúng túng dời tầm nhìn, để lỡ mất tình ý dạt dào trong đôi mắt của Mộc Hi Lương.
"Tiểu Mạc là muốn ăn món khai vị trước sao?" Mộc Hi Lương khẽ hé đôi môi đỏ mọng, vòng qua bàn làm việc, đi đến trước người Giản Mạc, đối điện với đôi mắt đầy lúng túng của cô.
Hửm? Món khai vị? Nghi ngờ không hiểu chống lại đôi mắt của Mộc Hi Lương, bên trong ngoại trừ nhu tình thì còn ẩn hiện vài phần mị hoặc không nói nên lời.
Mộc Hi Lương cong môi bày ra nụ cười lẳng lơ, cũng biết giả ngốc quá nhỉ.
Một tay vươn lên che lại tầm nhìn của Giản Mạc, một tay khác chậm rãi phác họa hình dáng đôi môi của cô.
"Cậu...." Ngay lúc Giản Mạc muốn mở miệng hỏi gì đó thì khoang mũi bị mùi hương quen thuộc tập kích, trên môi cảm nhận được xúc cảm mềm mại mà mình luôn mong muốn.
Xúc cảm quen thuộc, mùi hương quen huộc, người mình yêu thích, Giản Mạc ôm Mộc Hi Lương vào lòng, để toàn bộ cơ thể của nàng đè lên người mình, đổi chủ thành khách.
Mộc Hi Lương vốn chỉ định hôn nhẹ một cái thì đột nhiên mất thăng bằng, ngã ngồi lên đùi Giản Mạc, bởi vì giật mình mà đôi môi anh đào vừa hé ra kia đã bị Giản Mạc bắt được, một trận cộng vũ.
Chờ đến khi hơi thở bất ổn thì hai người mới chậm rãi tách nhau ra thở hổn hển, Mộc Hi Lương nhẹ nhàng nói bên tai Giản Mạc: "Món khai vị như thế này, Giản Mạc có thích không?"
Thích, vô cùng thích, Giản Mạc nhìn chằm chằm bờ môi kiều diễm ướt át trước mặt, hai mắt sáng rực.
"Ngốc ~, chúng ta ăn cơm thôi." Lại thêm một lần nữa thì có lẽ bữa trưa này không cần ăn nữa rồi, Mộc Hi Lương kéo Giản Mạc đứng dậy, chỉnh sửa quần áo một chút, kéo Giản Mạc đến phòng nghỉ của nàng.
Bên trong phòng nghỉ đã dọn sẵn bữa trưa hôm nay, Mộc Hi Lương sợ hôm nay mình bận bịu nhiều việc nên đã sớm dọn xong đồ ăn lên bàn.
Nhờ món khai vị lúc nãy mà Giản Mạc cảm thấy bữa trưa hôm nay vừa thơm vừa ngọt, niềm hạnh phúc nho nhỏ không ngừng toát ra từ nội tâm.
Sau khi ăn trưa xong thì liền bắt đầu làm việc, Giản Mạc quay lại phòng phân tích, tiếp tục xem băng ghi hình, cuối cùng nhận được một thông tin khiến cô không kịp ứng phó.
Vốn cho rằng trong đống video này có thể tìm ra bằng chứng Tô Thiển Miên hạ độc nhưng không ngờ rằng những thứ này vừa vặn lại là thứ chứng minh Tô Thiển Miên không phải là hung thủ giết người.
Trong đoạn video đều thấy được bóng dáng của Tô Thiển Miên, nhưng mà cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi. Mà sau lưng Tô Thiển Miên luôn có một người lặng lẽ đi theo.
Sau khi Tô Thiển Miên đi rồi thì người trong video lén lút cầm một bình chất lỏng dạng phun sương phun thứ gì đó lên mấy chậu cây, sau đó, lúc Tô Thiển Miên trở về thì vô tình gặp Lý Tú An đang đi pha cafe cho Hạ Ngữ Mạch. Tạm dừng video ở chỗ này, Giản Mạc tiếp tục xem những băng ghi hình khác. Sau đó nhóm người Lương Diệc cũng quay lại phòng phân tích, Giản Mạc để bọn họ xem video mà mình phát hiện rồi lại xem những video khác, tất cả đã chứng minh phán đoán trước đó của bọ họ đã sai rồi.
Sau khi xem xong tất cả băng ghi hình, tình huống đại khái hoàn toàn nhất trí với những lập luận trước đây, đúng là cố ý mưu sát, hơn nữa thời gian chuẩn bị cũng đủ dài.
"Người này không phải là Tuần Thấm Y, trợ lí của Tô Thiển Miên sao?" Tiêu Tiêu luôn cảm thấy người kia có chút quen mắt, rõ ràng là đã gặp ở đâu rồi.
-------------
Sao tui cảm thấy tác giả miêu tả Madam cứ như một con cún vậy nhỉ, cứ thấy môi của người ta là như cún thấy xương vậy, chực chờ đớp đớp và đớp thôi=)).

Môt chương nữa thôi là kết án rồi, tui ghét mấy chương kết án này lắm, chương nào chương nấy dài dã man =.=.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play