Chương 66: Tình yêu chân thành (13)

"Ăn cơm!" Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô gái trước mặt không thương tiếc thân thể của mình thì trong lòng Giản Mạc liền nổi lên ngọn lửa giận dữ không tên, không thể nào làm dịu nổi bầu không khí, vì thế mà trong giọng nói cũng mang theo uy nghiêm.

Giản Mạc rất ít khi như vậy, cho dù trong lòng rất bài xích cha mình nhưng thường được nhìn những lúc khí thế của ông, huống chi ở trong một môi trường như vậy thì đã dưỡng thành thói quen, nhất là hai năm qua. Từ lúc trở thành thanh tra cấp cao thì đã thu liễm khí thế lại, nhưng cho dù có thu liễm thế nào thì thỉnh thoảng vẫn bộc lộ uy nghiêm ra ngoài khiến cho người của tổ trọng án e sợ. Hôm nay nói chuyện như vậy với Mộc Hi Lương là do bị hành động của nàng chọc giận, lại thêm chuyện Mộc Hi Lương thay đổi cách xưng hô càng khiến cho sự tức giận của Giản Mạc tăng cao.

"Ha~, Madam, tôi không ăn thì cô có thể cưỡng ép tôi sao? Huống chi, Madam là gì của tôi? Dựa vào cái gì mà quản tôi? Nếu tôi từ chối, Madam định làm gì tôi hả? À, tôi quên mất, thuật cận chiến của Madam là số một số hai trong đồn cảnh sát này, nếu dùng võ lực với tôi thì đúng là tôi sẽ không phản kháng được." Mộc Hi Lương cười lạnh một tiếng, chút mừng rỡ vì Giản Mạc tìm đến đã không còn, tranh cãi là chuyện mà Mộc Hi Lương ghét nhất, nhất là người này còn là người mà nàng đặt trên đầu trái tim.

Thế nhưng thời thế tạo anh hùng, hôm nay nảy sinh tranh cãi, Mộc Hi Lương nếu không cứng rắn thì ngược lại sẽ bị người ta cho rằng nàng dễ bị ức hiếp.

Giản Mạc ý thức được ngữ khí của mình thì liền bắt đầu có chút bực bội, rõ ràng là đến đây để hóa giải bầu không khí của hai người, nhưng bây giờ thì bị mình làm hỏng rồi.

Thế nhưng Giản Mạc cũng có kiêu ngạo của mình, cho dù biết lời nói của mình chọc giận Mộc Hi Lương nhưng cũng không muốn cúi đầu, huống chi biết được trước kia Mộc Hi Lương không thương tiếc sức khỏe thì càng khiến Giản Mạc không thể dễ dàng tha thứ. Đối với sự tức giận khó hiểu này, Giản Mạc cũng ý thức được là vì sao, đây hẳn là nổi nóng vì không thích người mình yêu hành hạ thân thể đi.

Nụ cười nhạt của Mộc Hi Lương lúc này càng khiến cho Giản Mạc không biết nên trả lời thế nào, mà có lẽ là không trả lời được. Nói, thì sợ một hồi nữa lại nổi giận, không nói, thì sẽ là cái gai trong lòng.

Madam là gì của tôi, dựa vào cái gì để quản tôi? Những lời này cứ quanh quẩn trong đầu Giản Mạc, cơn nóng giận cũng dịu xuống, có chút tự giễu. Hai người không có quan hệ gì cả, hành động xen vào việc của người khác như thế này không biết có bị Mộc Hi Lương chán ghét hay không.

Muốn hạ thấp tư thái của mình một chút, muốn xung động bày tỏ với cô gái trước mặt, thế nhưng phải cắn răng nhịn xuống.

Bây giờ còn chưa phải lúc....

Giản Mạc không nói tiếng nào, chỉ mở cửa phòng làm việc của Mộc Hi Lương, dừng lại một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, mang theo mấy phần gượng gạo, cuối cùng đến đầu cũng không quay lại mà rời đi.

Mộc Hi Lương nhìn thấy Giản Mạc đi rồi thì liền dỡ xuống bản mặt lạnh lùng, đáy mắt hiện lên một chút tính toán, hai phần đắc ý, ba phần quyến rũ, bốn phần nôn nóng.

Tiểu Mạc a~, lúc nào thì cậu mới chịu vào lưới vậy? Thật có chút chờ không kịp nha.

Trước khi Giản Mạc đến phòng làm việc của Mộc Hi Lương thì nàng đã bắt đầu tính toán, nếu không dạy dỗ một chút thì làm sao đầu gỗ chịu thông suốt mọi chuyện, không kích thích một chút thì đầu gỗ sao có thể xung động?

Thấy Giản Mạc nổi giận, đây cũng được coi là một dấu hiệu tốt, không biết Giản Mạc còn có thể kiên trì bao lâu nữa đây, aiz...

Nhìn cơm trưa trên bàn, Mộc Hi Lương hài lòng chuẩn bị động đũa, ai nói đầu gỗ thì không hiểu phong tình, không biết quan tâm? Mặc dù Tiểu Mạc có chút không hiểu phong tình nhưng mà ở phương diện quan tâm người khác thì vẫn đáng được khen ngợi.

Ừm, sao lại cảm thấy cơm trưa hôm nay ngon hơn mọi ngày vậy nhỉ, ngon hơn nhiều luôn đấy?

Mộc Hi Lương chậm chạp xử lí phần cơm trưa trên bàn, khóe miệng thỉnh thoảng cong lên, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng.

*****

Giản Mạc thì không được ung dung tự tại như Mộc Hi Lương, vác một bụng lửa giận đi về phòng làm việc, đi qua chỗ nào thì chỗ đó liền đóng băng. Một mỹ nhân mang theo bộ mặt lạnh lùng, các sư huynh sư mội đi ngang qua đều chào hỏi theo thói quen nhưng không nhận được phản ứng của Giản Mạc thì nhanh chóng bỏ chạy, trong lòng thì thầm không biết tổ trọng án gặp phải vụ án khó nhằn gì mà ngay cả thủ lĩnh cũng một thân hàn khí như vậy. Đi đến chỗ nào thì chỗ đó như có gió lạnh thổi qua, rõ ràng trời đang nóng muốn chết mà có cảm giác như muốn đông cứng.

Trở lại phòng làm việc của mình, Giản Mạc mắt lạnh nhìn hồ sơ trên bàn, chỉ cảm thấy cực kì chướng mắt. Đây là lần đầu tiên Giản Mạc không muốn làm việc, lần đầu tiên chán ghét một vụ án nào đến vậy, lần đầu tiên vì vụ án mà ưu phiền, hoặc nói vụ án này như một ngòi nổ, trực tiếp châm ngòi cho cơn giận của Giản Mạc.

Lý trí, lý trí! Tỉnh táo, tỉnh táo lại, không ngừng gia tăng lòng phòng ngự, để cho mình bình tĩnh lại. Rõ ràng trước đây không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, thế nhưng bây giờ lại nháo thành thế này! Giản Mạc có chút nhức đầu.

Nhức đầu với thái độ của Mộc Hi Lương, càng nhức đầu hơn là không biết lúc nãy cãi vả như vậy rồi Hi Lương có ném cơm mình mang đến không, sẽ bụng đói làm việc hay ăn no rồi mới tiếp tục công tác?

Chẳng qua Giản Mạc chính là Giản Mạc, là một người tỉnh táo cố chấp, không bao giờ qua loa với công việc. Sau khi hít thở sâu vài cái thì tạm bỏ qua chuyện của mình và Mộc Hi Lương. Lắc lắc đầu, vứt những hình ảnh cứ lượn lờ trong đầu ra ngoài, duy trì đầu óc thanh tỉnh tiếp tục làm việc.

Hạ Ngữ Mạch qua đời khi đang tiến hành hoạt động tuyên truyền, ở hiện trường có nhiều người hâm mộ vậy, nhiều diễn viên như vậy, cũng có rất nhiều nhân viên hậu trường, rốt cuộc người nào sẽ là hung thủ? Mục đích sát hại Hạ Ngữ Mạch là gì?

Còn nữa, ly cafe mà trợ lý pha cho Hạ Ngữ Mạch bị hạ độc khi nào? Hạ độc bằng cách nào? Lúc ấy có gặp người nào hay không? Hay là, độc này là do trợ lý bỏ vào? Chỉ có một mình cô ta là người có thể đến gần ly cafe này.

Giản Mạc lật xem nhìn tài liệu trên bàn, tìm được lời khai của trợ lý, bên trong được miêu tả như sau:

"Tôi cùng Hạ tiểu thư đến nơi mà của ban tổ chức chuẩn bị. Bởi vì Hạ tiểu thư có thói quen đến chỗ làm việc sớm một chút nên trước đó đã nói chuyện này người của ban tổ chức, cho nên ban tổ chức liền dành cho Hạ tiểu thư một phòng nghỉ riêng. Hôm nay theo thói quen qua đón Hạ tiểu thư đến chỗ làm, sau đó Hạ tiểu thư đến phòng nghỉ ăn điểm tâm, trong lúc đó không hề rời khỏi phòng nghỉ, tôi cũng chờ ở bên ngoài. Bởi vì Hạ tiểu thư thích an tĩnh một mình nên tôi ở ngoài chờ rất lâu mới thấy Hạ tiểu thư đi ra. Mãi đến trước lúc bắt đầu hoạt động khoảng một tiếng đồng hồ thì Hạ tiểu thư theo thói quen bảo tôi đi pha cafe cho cô ấy. Làm nghệ sĩ, thời gian ngủ mỗi ngày ít đến đáng thương, vì giữ cho tinh thần tỉnh táo mà Hạ tiểu thư luôn uống cafe trước mỗi hoạt động."

Lúc Giản Mạc đọc đến đây thì dừng lại một chút, trầm tư suy nghĩ, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn. Uống cafe là thói quen của Hạ Ngữ Mạch, hơn nữa đều là trước mỗi hoạt động, đây là thói quen không thay đổi, nếu hung thủ muốn ra tay thì tất nhiên sẽ chọn thời điểm này sao? Nhìn dáng vẻ này, có lẽ hung thủ rất am hiểu thói quen của Hạ Ngữ Mạch.

Nhìn lại bản ghi chép lời khai của trợ lý, Giản Mạc phát hiện một chuyện cực kì thú vị, chả trách hai người này có thể duy trì bí mật của mình ở trong cái nơi hỗn loạn này.

Dựa theo tính cách của Hạ Ngữ Mạch, Giản Mạc có thể khẳng định trước khi Hạ Ngữ Mạch đến phòng nghỉ thì Thần Tử Tiêu đã mang bữa sáng đến đợi ở đó, mà lúc để trợ lý đi pha cafe thì Thần Tử Tiêu thừa dịp đó mà rời khỏi phòng nghỉ, như vậy hai người có thể hạ thấp độ mạo hiểm của mình.

Lẽ nào trong một tiếng đồng hồ đó có người khác đi vào?

Hai người này, rõ ràng yêu nhau sâu đậm như vậy, thế nhưng hết lần này đến lần khác chỉ có thể che giấu, không thể không nói Giản Mạc rất đồng tình với họ. Cho dù hai cô gái này yêu nhau trong bóng tối nhưng bọn họ rất dũng cảm. Ẩn mình trong tối mới là chuyện có lợi nhất, không phải sao?

Đối với người khác, tình yêu như vậy, cho dù không bị phát hiện nhưng có vì tiền đồ của mình thì khi tình nồng đậm cũng muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này với người khác, muốn có được chúc phúc.

Giản Mạc tiếp tục đọc, nội dung sau đó cũng không có gì đặc biệt.

Lúc trợ lý mang cafe về thì không xảy ra chuyện gì khác, Hạ Ngữ Mạch một mình nghỉ ngơi trong phòng, sau đó để thợ trang điểm bổ trang, mãi cho đến khi bắt đầu hoạt động thì Hạ Ngữ Mạch chỉ ở một mình.

Giản Mạc cau mày, vấn đề nằm ở chỗ nào? Lúc trợ lý bưng cafe về chẳng lẽ không gặp người nào khác sao? Như vậy nên giải thích chuyện ly cafe bị hạ độc thế nào đây? Là bị hạ độc trước hay sau? Trong phòng nghỉ chỉ có một mình Hạ Ngữ Mạch, như vậy thì làm sao có thể?

Chuyện ở giới giải trí rất phức tạp, có vài người vì muốn nổi tiếng mà quan hệ với đạo diễn, cũng có thể giơ chân đạp bạn tốt của mình xuống, vậy vụ án này thì sao? Sát hại Hạ Ngữ Mạch là vì mục đích gì? Vì tiền? Vì địa vị? Hay là những thứ khác?

Thả bản ghi chép lời khai của trợ lý lên bàn, đọc bản ghi chép của những người khác. Tô Thiển Miên? Trong này có ghi sau khi cô ta chào hỏi Thần Tử Tiêu thì liền thấy trợ lý mang cafe vào phòng nghỉ của Hạ Ngữ Mạch, sau đó thì tự mình an tĩnh ngồi một chỗ chờ đội trang điểm.

Giản Mạc lật nhìn ảnh chân dung của Tô Thiển Miên, mắt lạnh lóe sáng, là cô ta? Là cô gái diễn vai Mạch Tư, người đã khóc nức nở ở phòng nghỉ chung?

Trên phim hai người này không có cảnh diễn chung, chẳng lẽ ở ngoài đời là bạn tốt sao? Lắc đầu phủ nhận, nếu họ là bạn tốt thì tại sao Thần Tử Tiêu không hề nhắc đến.

Hóa ra cùng chung một công ty quản lí, lúc Giản Mạc đọc đến đây thì có chút nghi hoặc. Chẳng qua dựa theo tính tình lạnh lùng của Hạ Ngữ Mạch thì có thể sẽ không có giao lưu gì với người cùng công ty, huống chi thời gian của minh tinh là để bôn ba làm việc. Chẳng lẽ chỉ vì chung một công ty mà khiến cho cô ta đổng cảm với người không có chút quan hệ nào với mình sao? Hay là nói, tất cả những thứ này đều là vì Tô Thiển Miên muốn lên trang bìa? Giản Mạc nghĩ đến đây thì cảm thấy chuyện ở giới giải trí đúng là không bình thường chút nào.

Không xảy ra mới là không bình thường? Giống như người nào đó vậy, tốc độ thay đổi sắc mặt khiến cho lòng Giản Mạc như bị nhéo đau. Đột nhiên tỉnh ngộ, cô ấy không thay đổi sắc mặt thì mới không bình thường. Đây là cái suy nghĩ quỷ quái gì vậy trời!

Nhớ đến gương mặt của người nào đó, Giản Mạc vốn đang tập trung làm việc liền cảm thấy trong lòng nặng nề. Không lo suy nghĩ chuyện chính mà cứ nhớ đến cái cô ngạo kiều đó làm gì chứ! Đáng hận!

Giản Mạc phát hiện chỉ cần mình nghĩ đến chuyện của Mộc Hi Lương thì cả người liền không còn điềm tĩnh nữa, Madam Giản luôn tỉnh táo bây giờ đối mặt với bác sĩ Pháp y tài giỏi Mộc Hi Lương, hoàn toàn là thất bại a~.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play