Chương 14: Án cắt chi (14)
Hai người ở trong phòng làm việc của Mộc Hi Lương thảo luận về vết thương của nạn nhân, sau đó lại nói đến một chút chuyện sinh hoạt, khiến cho bầu không khí ngột ngạt ban đầu dần theo câu chuyện mà hòa hoãn lại.
Mà Giản Mạc vốn luôn bối rối mỗi khi đối diện với Mộc Hi Lương cũng từ trong cuộc trò chuyện này mà xóa tan sự lúng túng đang nảy mầm trong lòng.
Nếu Giản Mạc tinh tế chú ý đến Mộc Hi Lương thì sẽ phát hiện, đôi mắt mang theo ý lạnh của Mộc Hi Lương đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Lúc nói tới vấn đề chuyên ngành thì Mộc Hi Lương sẽ nghiêm túc phân tích. Nói đến vài chuyện nho nhỏ trong cuộc sống thì Mộc Hi Lương sẽ xụ mặt kể ra một vài chi tiết nhỏ nhặt, mà những chi tiết nhỏ đó lại khiến cho Giản Mạc phát hiện ra một mặt đáng yêu khác của bác sĩ Mộc.
Thời gian trôi theo cuộc nói chuyện của hai người, mà lần trò chuyện này khiến cho sự hợp tác sau này của cả hai, hoặc là mối quan hệ của cả hai thân thiết hơn rất nhiều.
"Madam!"
"Xảy ra chuyện gì?" Giản Mạc còn đang ngồi nói chuyện trong phòng làm việc của Mộc Hi Lương thì Lương Diệc gọi điện nói có người mất tích, cô lập tức rời khỏi phòng làm việc.
"Người mất tích tên Tô Tiểu Duy, người báo án là chị của cô ấy."
"Mất tích khi nào? Tô Tiểu Duy? Tên nghe có chút quen tai, đã nghe qua ở nơi nào rồi sao?"
"Hai ngày trước, chúng ta đã gặp người mất tích." Lúc mới nhận được báo án, Lương Diệc cũng cảm thấy cô gái báo án kia rất quen mắt, nhưng nhớ không ra, mãi đến khi thấy ảnh của cô em gái thì Lương Diệc mới nhớ ra lần đến phòng khám của Lý Hạo, lúc ở bên ngoài đã gặp qua cô gái này, khi đó cô đang dẫn em gái đến gặp bác sĩ tâm lý.
"Ừ?"
"Là hai người lần trước chúng ta nhìn thấy ở phòng khám của Lý Hạo."
Nghe Lương Diệc nói vậy, Giản Mạc nhớ lại dáng dấp của cô bé lần trước, bề ngoài thanh tú khả ái, khi đó còn có một cô gái thành thục đang nói chuyện với Lý Hạo. Trong tài liệu Mộc Hi Lương lấy được ở chỗ Lý Hạo cũng có ghi chép về bệnh nhân này. Bên trong giới thiệu rất đơn giản: Tô Tiểu Duy, sinh viên đại học năm tư, dưới tình huống không tự nguyện đã bị bạn trai dùng phương thức kịch liệt cưỡng ép cô, sau khi về nhà thì bắt đầu không muốn giao lưu với người khác, cho đến khi chị gái phát hiện ra rồi dẫn đến bác sĩ tâm lý.
"Hai ngày nay có đến phòng khám không?"
"Không có, căn cứ theo lời khai của Tô tiểu thư, vốn dĩ hôm mất tích đó có lịch hẹn với phòng khám, nhưng ngày đó cô ấy có chuyên đột xuất nên bảo em gái mình đi trước. Lúc xong việc đến đón thì nghe y tá nói em gái của cô ấy căn bản không có đến đây, gọi điện cho Tô Tiểu Duy thì không có người nghe máy, gọi điện thoại về nhà thì không có người nhận. Sau đó vội vàng về nhà, chờ cho đến giờ vẫn không có tin tức nên mới báo cảnh sát."
"Madam, hai ngày trước em theo dõi ở bên ngoài phòng khám cũng không nhìn thấy cô gái này." Nếu mất tích trên đường đến phòng khám, phản ứng đầu tiên của Lương Diệc là mất tích như thế nào? Phản ứng thứ hai chính là có liên quan đến Lý Hạo không? Nhưng mà mình theo dõi Lý Hạo nhiều ngày như vậy, thời gian ban ngày Lý Hạo rời đi lâu nhất cũng là đến quán bar, những lúc còn lại thì không có gì đáng nghi.
"Sẽ là lúc hắn đến quán bar sao?" Ở báo cáo trước Lương Diệc cũng đã nói, đối với cuộc sống quá mức quy luật của Lý Hạo, Giản Mạc cũng rất nghi ngờ. Một người khi sinh hoạt có quy luật thì thường xuyên lưu lại một chút đầu mối nhỏ.
Nhìn vào mối quan hệ của hai nạn nhân trước với Lý Hạo, lần mất tích này, khiến cho Giản Mạc không thể không đem sự nghi ngờ phong tỏa trên người Lý Hạo.
"Em đi tìm băng ghi hình ở quán bar."
Lần mất tích này khiến cho Giản Mạc và tổ viên tổ trọng án khẩn trương hơn. Hai vụ mất tích trước, bởi vì Cảnh Mạch Ngôn không có người thân nên không có ai báo án, còn vụ mất tích của Hạ Vũ, bởi vì người mẹ cho rằng con gái đi mấy ngày sẽ về nên cũng không báo án, như vụ án lần này thì sao?
Lần Tô Tiểu Duy mất tích này là vì né tránh trị liệu tâm lý hay là vì nhân tố khác?
Bây giờ còn chưa phát hiện thi thể, nói rõ Tô Tiểu Duy vẫn còn an toàn, vấn đề khó giải thích nhất chính là rốt cuộc ai là kẻ gây án?
"Lương Diệc, đem tất cả băng ghi hình lại đây, bất kể là bên trong hay bên ngoài phòng khám của Lý Hạo, bất kể là quán bar Kì Hạ dưới cờ tập đoàn Bắc Âu hay là chỗ ở của Lý Hạo, chúng ta phải xem qua toàn bộ, chẳng lẽ tên hung thủ này có thuật ẩn thân ư!"
"Dạ, em lập tức đi ngay."
"Còn nữa, tiếp tục theo dõi." Có thể tránh thoát khỏi tầm mắt của Lương Diệc, xem ra đúng là không đơn giản.
Vụ án đến thì liền liều mạng, ngay cả cơm cũng không ăn, sau khi quay lại phòng làm việc thì Giản Mạc mới phát hiện mình còn chưa ăn cơm trưa. Nhìn đồng hồ một chút, đã là hai giờ chiều, xem ra bây giờ xuống căn tin của đồn cảnh sát ăn trưa là quá muộn rồi.
Cầm cái ly trên bàn tự rót một ít nước nóng, Giản Mạc liếc nhìn bụng của mình, nước nóng trước mặt sẽ là cơm trưa của mình sao?
"Cốc cốc"
"Mời vào." Nói xong, Giản Mạc liền ngửi thấy mùi thức ăn, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt đen xì của Mộc Hi Lương, cái cô này, ai thiếu nợ tiền của cô ấy à?
Rõ ràng khi nãy mình ở phòng làm việc của cô ấy, mặt mày của Mộc Hi Lương cũng không có tệ như vậy? Tại sao lại thay đổi sắc mặt rồi? Được rồi, đối với chuyện Mộc Hi Lương dễ thay đổi sắc mặt, Giản Mạc cảm thấy mình hẳn nên làm quen đi, dẫu sao xác suất gặp được cô ấy ở trong Cục còn cao hơn cả gặp cấp trên nữa mà.
"Giản Mạc thật đúng là vì nhân dân quên mình, quả nhiên là phúc phần của nhân dân Hương Cảng, hình tượng học tập của cảnh sát Hương Cảng." Mộc Hi Lương mở miệng chính là một phen giễu cợt Giản Mạc.
"Này! Cái cô này lại nổi điên gì nữa đây?" Tính khí của Giản Mạc cũng chẳng tốt lành gì, vốn dĩ cơ hội hai người xuất hiện cùng lúc không nhiều, ít nhất ngoại trừ chuyện công việc thì cô rất ít khi tiếp xúc với nhân viên pháp y, nhưng từ sau khi Mộc Hi Lương đến, Giản Mạc cảm thấy mình có thể đi mua vé số kiếm tiền. Huống chi, lúc nãy hai người ở trong phòng làm việc nói chuyên cũng không tệ, Giản Mạc còn cho rằng sau này hai người giao lưu sẽ dễ dàng hơn một chút cơ.
"Tôi nói không đúng à? Làm cảnh sát thật đúng là keo kiệt a~. Hẳn là Giản Mạc còn chưa ăn trưa đúng không? À, không phải, cơm trưa của cô là ly nước nóng trong tay đó chứ?" Mộc Hi Lương cũng không biết tính khí của mình làm sao vậy, nhưng chỉ cần biết cô gái trước mặt không chịu chăm sóc bản thân thì trong lòng liền tức giận. Sách lược ý tưởng vốn đang định thay đổi cũng vì hành động của Giản Mạc mà thất bại hết.
"Hừ! Tôi thích vậy, giảm cân!" Mặc dù ngửi được mùi cơm trong tay Mộc Hi Lương, bụng cũng đã réo nhưng Giản Mạc không muốn mình bị bêu xấu trước mặt Mộc Hi Lương.
Lời này thật không giống với tính tình của Giản Mạc chút nào, đây chính là bắt đầu thay đổi rồi?
"A~, xem ra bản lĩnh của Madam Giản khi bị đói cũng không tệ." Mạnh miệng phản bác? Chẳng qua đã lâu rồi mình không được nhìn thấy vẻ mặt này của Giản Mạc, thật sự rất đáng yêu.
"Bác sĩ Mộc, nếu cô đến đây để châm chọc hoặc đả kích tôi thì tôi nghĩ là không cần đâu." Nhớ đến lời nói hơi tức giận lúc nãy của mình, Giản Mạc cũng cảm thấy lời này không giống với lời mình có thể nói ra khỏi miệng.
"Sao vậy, tôi có thể có lòng tốt mang đồ ăn đến cho nữ vương phán án của tôi không. Nể mặt chứ?" Mộc Hi Lương giơ túi thức ăn trong tay, hỏi.
Giản Mạc liếc mắt một cái, mình nói không có sai mà, cái cô này đúng là kì lạ, đến tặng đồ ăn cho mình thì trước tiên phải châm chọc mình mới chịu sao? Đây là trước khi ăn ngọt phải bị đánh hả?
"Nể mặt a~, có đồ ăn, sao tôi có thể cự tuyệt chứ? Huống chi tôi còn đang rất đói."
Mộc Hi Lương thấy Giản Mạc thẳng thắn thừa nhận như vậy thì kinh ngạc một chút, vốn dĩ lấy mức độ hiểu biết của mình đối với Giản Mạc, hẳn là cô ấy sẽ mạnh miệng từ chối mới đúng. Không ngờ phản ứng lần này lại nằm ngoài dự đoán.
"Bác sĩ Mộc, ngồi đi, tôi biết cô cũng chưa ăn. Chẳng qua vẫn cảm ơn cô." Mặc dù không hiểu hành vi của Mộc Hi Lương nhưng Giản Mạc vẫn có thể cảm thụ sự quan tâm của Mộc Hi Lương từ trong hành động của nàng. Nhìn thấy trong tay Mộc Hi Lương có hai phần cơm thì Giản Mạc liền đoán Mộc Hi Lương vẫn chưa ăn trưa.
Mộc Hi Lương cũng không khách khí, kéo ghế ngồi xuống, lấy ra hai phần cơm, đưa cho Giản Mạc một phần, một phần khác để lại cho mình.
"Sao bác sĩ Mộc lại biết khẩu vị của tôi." Giản Mạc mở hộp cơm, thức ăn bên trong đúng là thứ mình thích, hơn nữa trong đó còn không có hành tỏi. Trong này có một món phải cho thêm hành tỏi thì mới ngon, mình rất thích ăn nhưng cực kì ghét mùi vị của tỏi, cho nên mỗi lần ăn đều phải bảo ông chủ bỏ tỏi ra, hoặc là mình tự gắp ra.
"Đoán." Làm sao Mộc Hi Lương có thể nói bữa cơm này là do mình tự nấu, khẩu vị của người này cũng chưa từng thay đổi.
"Hey! Tôi nói này, sao cứ thích trưng cái vẻ mặt khó chịu đó với tôi vậy?" Thật ra nghĩ kĩ một chút, Mộc Hi Lương cũng không tệ lắm, ngoại trừ chuyện hay bày sắc mặt với mình ra.
"Vấn đề này Giản Mạc không cảm thấy là tôi nên hỏi cô mới đúng sao?" Mộc Hi Lương đặt đũa xuống, chăm chú nhìn Giản Mạc, đây là lần đầu tiên hai người đi sâu thảo luận vấn đề này.
Tầm mắt trên đỉnh đầu khiến Giản Mạc không thể không ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Mộc Hi Lương thì Giản Mạc nhớ lại những hành động của mình. Đúng vậy, từ lần đầu hai người gặp mặt thì đều là mình trưng cái mặt thối với người ta, chột dạ nhìn Mộc Hi Lương, lại vùi đầu ăn phần cơm của mình, lúc ăn thì lại tự hỏi bản thân, tại sao mình lại có cảm giác chột dạ kia vậy?
Mộc Hi Lương cũng không phải muốn biết câu trả lời của Giản Mạc, chỉ hỏi chơi vậy thôi, thấy người này vùi đầu ăn thì cũng không nói gì thêm. Dẫu sao mình vẫn rất hiểu cô gái này, trong công việc thì nghiêm túc cẩn thận, năng lực làm việc rất mạnh, nhưng trong cuộc sống thì dây thần kinh hơi bị thô.
"Madam, đồ chị cần đây." Lúc Giản Mạc và Mộc Hi Lương im lặng ăn cơm trưa thì Lương Diệc gõ cửa đi vào, trong tay là đồ vật mà Giản Mạc cần.
"Bác sĩ Mộc cũng ở đây à? Không quấy rầy hai người ăn cơm nữa." Lúc Lương Diệc nhìn thấy Mộc Hi Lương thì liền lên tiếng chào hỏi, đem đồ để lên bàn làm việc của Giản Mạc rồi đi ra ngoài.
Từ lúc nào mà quan hệ của lão đại và bác sĩ Mộc lại tốt như vậy? Bác sĩ Mộc còn đặc biệt đem cơm cho lão đại? Thật là kì quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play