Sau đó quả nhiên kết quả xét nghiệm cho thấy Mạc Vũ Lý chính là đứa nhỏ của Mộ Dung Lãnh Hàng.

Bọn họ cứ như vậy thuận lợi đi theo Mộ Dung Lãnh Hàng đến Châu Âu, ở trong biệt thự mà Mộ Dung Lãnh Hàng cố ý chuẩn bị cho bọn họ mà sống những ngày tháng xa hoa nhất.

Tuy rằng đến bây giờ cô ta vẫn không thể xác định bố ruột của Mạc Vũ Lý là ai, nhưng mà có một chuyện Mạc Tình có thể xác định, chính là Mạc Vũ Lý là đứa con mà cô ta hoài thai bảy tháng sinh ra.

Lúc ấy siêu âm hiển thị cô ta mang thai ba, bác sĩ còn hoài nghi con của cô ta là dị dạng thân thể gắn liền với nhau, nhưng không ngờ lúc sinh ra lại chỉ có một mình đứa trẻ Mạc Vũ Lý này, nghe anh trai nói hai người con còn lại cũng là con trai, có điều chưa kịp sinh ra thì đã chết non mất.

Bởi vậy, Mạc Hân Hy muốn cướp đi con trai của cô ta thì chỉ có mơ tưởng mà thôi.

Nhưng Mạc Chí Viễn đứng bên cạnh đột nhiên lại giữ chặt cô ta: “Tình Tình, em cần gì phải chấp nhặt với con nhà quê ở nông thôn này, Vũ Lý chính là con của em, đây là sự thật không thể nghi ngờ. Mạc Hân Hy muốn em đi làm xét nghiệm thân nhân là em phải đi sao? Dựa vào cái gì chúng ta lại phải phối hợp với cô ta?”

Mạc Hân Hy thẳng tắp nhìn thẳng vào Mạc Chí Viễn: “Các người không dám sao?”

Mạc Tình nổi giận đẩy cô một cái: “Mạc Hân Hy, Vũ Lý chính là đứa con sinh ra từ trong bụng tôi, tôi mắc gì không dám đây?”

Sau khi nói xong, cô ta liền xoay người chuẩn bị quay về phòng bệnh gọi Mạc Vũ Lý dậy, định đi làm xét nghiệm thân nhân để vả mặt Mạc Hân Hy.

Chỉ là thân hình cao lớn của Lục Khải Vũ vẫn đứng ở cửa, chặn mất đường đi của cô ta.

Hơn nữa các vệ sĩ mà bọn họ mang đến cũng bị Lục Khải Vũ đuổi ra ngoài.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Khải Vũ, Mạc Tình không khỏi nuốt nước bọt.

“Anh, anh là ai? Vì sao lại ngăn trở đường của tôi?”

Con ngươi lạnh như băng của Lục Khải Vũ nhìn quét qua cô ta một cái, sau đó chỉ vào Mạc Hân Hy: “Cô vừa mới đẩy cô ấy à?”

Mạc Tình sửng lại một chút, nhưng sự tự tin cùng cao ngạo tích lũy từ nhỏ đến lớn đã xâm nhập vào xương tủy cô ta, cô ta liền ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, cô ta là em họ tôi lại nói chuyện mất dạy, tôi đấy cô ta một cái thì đã làm sao? Lúc nhỏ mỗi ngày tôi đều đánh cô ta kìa!”

Con ngươi sâu thẳm mê người của Lục Khải Vũ hiện ra một tia tức giận, khí thế quanh người nháy mắt trở nên lạnh như băng.

“Tuy rằng tôi rất ít đánh phụ nữ, nhưng ở trong một vài tình huống lại dễ dàng không khống chế được cảm xúc. Nếu không muốn bị đánh thì tốt nhất cô hãy cút ngay đi”

“Cút? Anh muốn tôi cút đi? Anh là ai chứ, chỉ có mỗi cái mã trông đẹp trai thôi mà? Anh có biết tôi là ai không mà dám bảo tôi cút?’ Mấy năm nay sống cuộc sống an nhàn ở Châu Âu làm cho Mạc Tình quên mất thân phận của chính mình, cho rằng chính mình thật sự là người của nhà họ Mộ Dung nên trở nên kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi.

Đôi mắt lạnh lùng của Lục Khải Vũ trầm xuống, Lục Khải Dã đang đứng phía sau anh liếc mắt một cái nhìn ra đây là điềm báo anh trai đang ở trong cơn thịnh nộ sắp bùng nổ. Anh ta vội tiến lên kéo cánh tay của Mạc Tình lai.

“Mạc Vũ Lý là con của tôi, sao cô lại không nói cho tôi biết?”

Anh ta vừa mới đi làm thủ tục nằm viện giúp Mạc Vũ Lý, bởi vậy vẫn chưa biết anh trai và chị dâu đã nhận ra thân phận của Mạc Vũ Lý, lúc này cậu chủ thứ hai nhà họ Lục vẫn tưởng răng chính là con của mình, trong lòng vẫn còn rất mâu thuẫn và buồn rầu.

Nghe xong lời Lục Khải Dã nói, Mạc Tình cùng Mạc Chí Viễn đồng thời lắp bắp kinh hãi, hai người nhìn nhìn bốn phía như thể kẻ trộm.

“Lục Khải Dã, anh, anh nói bậy bạ gì đó?” Tuy rằng không thừa nhận nhưng lời nói của Mạc Tình cũng không mạnh mẽ quyết liệt cho lắm.

Bởi vì cô ta quả thật không biết bố ruột của con mình là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play