Cậu không muốn trở về, không nghĩ đến việc chịu thêm những chuyện huấn luyện ma quỷ đó nữa.
Nhưng mà, bây giờ cậu có thể đi đâu chứ?
Một mình Mạc Vũ Lý đi trên đường chính, đèn đường chiếu xuống màu vàng nhạt, bóng người nhỏ nhắn của cậu nhìn có chút cô đơn vắng vẻ.
Chỉ là cậu rất nhanh đã quyết định đi tìm Khúc Lăng Cường, tạm thời để cho Khúc Lăng Cường thu nhận cậu.
Ở trong thành phố này, cậu cũng chỉ biết Khúc Lăng Cường và mẹ của Lục Minh Húc. Trong điện thoại cá nhân của cậu cũng chỉ có số hai người bọn họ.
Chỉ là không thể đi đến nhà của Lục Minh Húc được, mấy thằng nhóc kia bắt nạt cậu đến nghiện rồi. Đi đến đó, nói không chừng mạng nhỏ này của cậu cũng không giữ nổi. .
Ngôn Tình NgượcSau khi quyết được, cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Khúc Lăng Cường.
Đợi gần cả nữa ngày mới nhận máy.
“Chú Khúc, cháu là Mạc Vũ Lý, tối hôm nay cháu không có chỗ ở, chú cho cháu ở nhờ một đêm nhé!” Giọng cậu có chút đáng thương cũng có chút tủi thân.
Đầu dây điện thoại bên kia, ở trong khu chung cư xa hoa cao cấp Ánh Trăng, Khúc Lăng Cường nhìn Đào Lệ Mẫn ôm chân mình mãi không chịu buông, anh ta khẽ nhíu mày: “Cháu không phải ở tại nhà họ Hoàng à? Làm sao mà không có chỗ ở? Hoàng Ánh Tuyết đâu? Không có ở nhà hả?”
Đúng vậy, gần đây công ty thời trang Nguyệt Tú đang có những mẫu thu đông tới cần đưa ra thị trường, cho nên đến bây giờ anh ta vẫn phải ở công ty để làm thêm giờ, mới vừa đi tới cửa khu phố, Đào Lệ mẫn lại đột nhiên từ ở đâu chui ra, ôm lấy chân anh nói gì cũng không chịu buông tay.
“Anh Khúc, thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều không phải là thật, em sai rồi, năm đó em không nên cùng anh chia tay. Thật sự, tất cả mọi thứ đều do em sai. Anh tha thứ cho em đi mà!
Tóc Đào Lệ Mẫn xõa tung, bật khóc nước mắt nước mũi tùm lum, giống như là đang thật sự biết hối lỗi vậy.
Từ đầu dây điện thoại, Mạc Vũ Lý có thể đem lời cô ta nghe rõ ràng: “Chú đang ở cạnh ai sao?”
Nghe giọng nói, chắc là bạn gái cũ Đào Lệ Mãn của chú ấy.
“Chuyện này…” Khúc Lăng Cường không biết nên giải thích như thế nào. Lúc anh cúi đầu, Đào Lệ Mẫn đã hôn mê.
“Tốt lắm, chú không cần giải thích, cháu không quan trọng, chung sống với ông nội Hoàng là chuyện lớn mà” Cậu biết mình đang làm khó Khúc Lăng Cường nên quyết đoán cúp điện thoại.
Tích cách của Khúc Lăng Cường không quá quyết đoán, cậu đi theo.
chú ấy không phải là lúc nào cũng hạnh phúc.
Nhưng mà sau khi cúp điện thoại, cậu lại cảm thấy hơi khó.
Muốn né tránh mẹ với cậu thì đi đến chỗ ông nội Hoàng cũng sẽ rất nhanh bị phát hiện.
Mặt cậu đầy phiền não, cậu ngồi trên ghế dài của một công viên nhỏ.
Lớn như vậy, đèn trong thành phố sáng chói nhưng lại không có chỗ cho cậu dừng chân.
Mạc quê mùa thì như thế nào, siêu sao toàn cầu thì như thế nào.
Điều này đều không phải là những thứ cậu mong muốn, thứ mà cậu mong muốn chỉ là cuộc sống giống như Lục Minh Húc bọn họ vậy, không buồn không lo đi học, ngây thơ hồn nhiên. Có anh chị em giúp đỡ lẫn nhau, có bố mẹ yêu thương nuông chiều.
Chỉ có một ngôi nhà nhỏ không sang trọng nhưng rất ấm áp mà thôi.
Biệt thự ở Châu u mặc dù rất lớn, rất sang trọng nhưng lại không có hơi thở của nhà.
Cả ngày mẹ và cậu đều bận rộn ở bên ngoài, bận bịu đầu tư, bận bịu làm ăn, bận bịu làm sao mới được nhà họ Mộ Dung cho phép.