*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Mối tình đầu của mẹ cháu là Lục Khải Dã, con trai thứ hai của tập đoàn nhà họ Lục”, cuối cùng Hàn Hữu cắn răng nói ra.
“Gì?”, Mạc Vũ Lý đứng không vững, lảo đảo một cái ngã lăn trên mặt đất.
Lực Khải Dã?
Cái tên vừa ngu ngốc vừa thần kinh nhà họ Lục kia, là mối tình đầu của mẹ cậu?
Còn có thể là cha đẻ của cậu?
Mấy, mấy cái đứa nhà họ Lục kia sẽ thành anh em họ của cậu.
Ông trời ơi, thế là giáng một tiếng sét đánh chết hắn rồi.
Mẹ ơi là mẹ, sao gu thẩm mỹ của mẹ kỳ cục quá vậy, vì cái gì không tìm lấy một người bình thường mà yêu đương!
Lục Khải Dã, Lục Khải Dã.
Lục Khải Dã còn chẳng bằng cái chú Hàn Hữu nhu nhược mềm yếu, chẳng có gì nên hồn trước mắt này!
Hiện tại bạn nhỏ Mạc Vũ Lý đã tuyệt vọng đến mức muốn đập đầu vào tường.
Cậu đậm thùm thụp lên mặt đất, khóc bù lu bù loa.
Cậu không muốn, cậu thèm vào muốn cái đồ Lục Khải Dã vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn đấy làm cha của cậu!
Nhìn thấy cậu kích động như thế, Hàn Hữu đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt càng bi thương.
Anh bước tới kéo Mạc Vũ Lý đứng dậy khỏi mặt đất.
“Cho dù Lục Khải Dã mới có thể là cha đẻ của cháu thì cháu cũng không cần phải kích động như vậy!”
Kích động?
Giết tôi? Dựa vào một bà cô già như cô thì cũng tự tin quá rồi!
Hoàng Bảo Mai sợ bị Hàn Hữu phát hiện, cứ thế tóm lấy Mạc Vũ Lý lôi xuống lầu.
Rất nhanh, bọn họ đã đứng trong cái sân dưới tầng một.
“Mày, mày là con của Hàn Hữu?” Hoàng Bảo Mai buông cậu ra, hỏi thẳng.
Mạc Vũ Lý lấy khăn giấy từ trong cặp ra, đưa lên miệng lau lau chùi chùi.
Người đàn bà này vừa già vừa xấu, trang điểm khó coi như vậy, đã thế mùi nước hoa nồng nặc hun chết người.
Thật ghê tởm.
Thấy Mạc Vũ Lý ra vẻ ghét bỏ, Hoàng Bảo Mai nổi điên, đưa tay túm lấy cổ cáo của cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT