*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng, cậu bé đứng trước cửa nhà Hàn Hữu, mặt mày nhăn nhó, xoắn xuýt suốt năm phút đồng hồ.
Mãi đến khi nghe thấy dưới lầu hình như có người sắp đi lên, cậu mới đưa tay định gõ cửa.
Chỉ là, bàn tay nhỏ bé vừa mới chạm vào cánh cửa cũ kĩ, còn hơi tróc sơn kia, chưa kịp làm gì cửa đã ‘kẹt’ một tiếng, mở ra.
Chuyện gì thế này, cửa không khóa?
Cái chú Hàn Hữu này, cũng thật tùy ý quá.
Gặp tình huống thế này, thì gõ cửa, đợi ai đó trả lời rồi mới vào, hay cứ thế đầy cửa đi vào luôn?
Cánh tay nhỏ của Mạc Vũ Lý dừng lại giữa chừng, có hơi rối rắm.
Một lúc lâu sau, Mạc Vũ Lý cảm thấy mình dù gì cũng là một ngôi sao nhí nổi tiếng thế giới, cần phải làm một cậu bé ngoan ngoãn lễ phép. Vì thế, cậu nhẹ nhàng gõ gõ vào cánh cửa gỗ cũ kĩ phía trước.
Kết quả, cậu gõ liền mấy lần, sắp gõ sập cả cửa đến nơi rồi, mà bên trong vẫn không có ai trả lời.
Bạn nhỏ Mạc Vũ Lý mất hết kiên nhẫn, khuôn mặt nhỏ nhản tinh xảo vừa nhăn vừa nhíu, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Nhưng mà, vừa bước vào nhìn thấy tình hình bên trong, Mạc Vũ Lý đã sợ run cả người.
Căn phòng này rộng khoảng hai cái phòng khách hơn sáu mươi mét vuông hợp lại, cách bày biện theo lối cũ, nhưng sửa sang lại rất đẹp, có hơi thở của một nhà nghệ thuật gia giàu có.
Phòng khách và ban công thông với nhau, trên ban công trồng một ít hoa cỏ, ánh nắng chiếu xuống thoạt nhìn rất sinh động, tràn đầy sức sống.
Nhưng, có một nam một nữ ngồi trên sofa cực kỳ không hợp với căn phòng tràn đầy hơi thở của nghệ thuật này.
Người phụ nữ kia rất già, rất xấu.
Lúc này đang ngồi trên đùi của người đàn ông, ưỡn ngực lên, dùng bộ phận mà tự mình cho là đẹp nhất cọ xát vào người đàn ông.
Đây đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là, không biết vì sao, Mạc Vũ Lý nhìn thấy người phụ nữ này, dưới đáy lòng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.
Cái sợ hãi đó giống như từ lúc sinh ra đã có, khắc sâu vào xương tủy cậu vậy.
Cậu vẫn luôn thông minh lanh lợi, không tự giác mà lùi lại một bước, vậy mà không biết nên nói gì.
Người phụ nữ này không phải là ai khác chính là Hoàng Bảo Mai hành hạ Nhị Bảo bảy năm trước.
Cô ta năm ngoái vô tình gặp được Hàn Hữu bị khí chất nghệ thuật trên người anh ta thu hút, một lòng một dạ muốn gả cho anh ta.
Nhưng, hơn một năm, Hàn Hữu đối xử với cô ta lúc xa lúc gần, không chịu tiếp nhận cô ta.
Cô ta tạo ra rất nhiều cơ hội, nhưng đến môi của Hàn Hữu cô ta cũng không hôn được.
Hôm nay, không dễ dàng gì mà Hàn Hữu bị cảm cúm, lại nhớ về một số chuyện đau lòng, cảm xúc giảm mạnh.
Cô ta cuối cùng cũng có cơ hội tiếp cận anh ta, nắm tay, hôn môi, sau đó thuận lợi đoạt lấy anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT