Lục Khải Vũ đi ra ngoài chậm hơn cô một chút, bấy giờ đúng lúc đứng ngay sau lưng cô, thấy cô dường như hơi loạng choạng, vội vàng ôm lấy eo cô.
“Vợ à, em sao vậy? Có phải vết thương lại trở đau hay không?!”
Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ lo âu, bàn tay ôm lấy Mạc Hân Hy cũng hơi run rẩy.
Mạc Hân Hy sững sờ nhìn anh một chút, nhanh chóng đút điện thoại vào trong túi.
“Đâu có, chỉ là tự nhiên đầu hơi choáng thôi. Chồng à, anh đi xuống nhà chơi với bọn nhỏ đi, em về phòng năm nghỉ một chút”
Nói xong, cô đẩy Lục Khải Vũ ra, xoay người định dợm bước về phòng.
Lục Khải Vũ nhạy cảm, anh thấy cô dường như đang ưu tư chuyện gì đó không tốt đẹp lắm, bèn ôm lấy cô lần nữa: “Vợ à, sắc mặt em tệ lắm đấy”
Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn anh một cái, chỉ là, trong ánh mắt ấy lúc bấy giờ nhuốm một chút xa lạ và hờ hững. Cô mấp máy mô lại nhìn sang đám trẻ đang vui vẻ chơi đùa với bảo mẫu Lục ở dưới lầu.
Những lời đã treo ngay khóe miệng, rốt cuộc vẫn không buột miệng thốt ra.
“Em hơi mệt thôi”
Lần này, cô không đẩy anh ra nữa, mà cứ mặc anh đỡ mình vào phòng ngủ chính.
Sau khi đóng cửa, Lục Khải Vũ lập tức ôm cô vào trong lồng ngực mình.
“Vợ à, em đang gạt anh chuyện gì đó.”
Anh nhìn chăm chú người vợ mình đang ôm ấp trong lòng.
Vợ của anh, người anh yêu nhất, người anh quan tâm nhất, nếu ngay cả mấy lời đấy mà anh cũng tin tưởng không nghỉ ngờ, thì người chồng Lục Khải Vũ này cũng không đáng mặt làm chồng chút nào.
Mạc Hân Hy ngẩng phắt đầu lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đau đớn: “Là anh thì đúng hơn! Chồng, có phải anh đang gạt em chuyện gì hay không?”
Nỗi đau hẳn trên gương mặt cô khiến Lục Khải Vũ cũng xót xa theo.
Anh ôm lấy cô: “Vợ à, ý em là gì Mạc Hân Hy dùng hết sức đẩy mạnh anh ra, nước mắt dâng trào như thác dữ: “Lục Khải Vũ, anh kết hôn với em, có thật sự vì yêu em không? Hay chỉ là vì mấy đứa nhỏ mà thôi?”
Bỗng dưng nghe thấy cô nói như thế, Lục Khải Vũ có hơi ngơ ngẩn, cũng dấy lên chút tức giận.
“Vợ, em đang nói cái gì vậy?! Lục Khải Vũ anh cả đời này cũng chỉ có duy nhất một người phụ nữ là em, và cũng chỉ yêu một mình em mà thôi! Khi anh yêu em, hẹn hò với em, anh vốn dĩ không hề biết đến chuyện mấy đứa trẻ mà, em quên rồi ư?”
Mạc Hân Hy đi đến trước giường, đưa lưng về phía anh. Giọng nói nghèn nghẹn, đau đớn: “Vậy còn Mai Huyền My kia thì sao, anh thật sự không yêu cô ta ư?”
Lục Khải Vũ đi tới, xoay người cô lại, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Vào lúc ấy, giọng nói của anh cũng hiện rõ sự tức giận: “Tại sao lại nhắc đến cô ta. Năm ấy đã xảy ra chuyện gì, không phải anh đã kể hết cho em rồi ư?”
Người phụ nữ mà Lục Khải Vũ anh móc tim móc phổi ra để yêu, để bảo vệ, ân cần nâng niu trong tay giờ đây lại hoài nghỉ tình yêu của anh với cô ấy. Chuyện này thực sự khiến Lục Khải Vũ khó lòng mà chấp nhận nổi, lòng anh cực kỳ tổn thương.
Cũng bởi thế, nên anh mới tức giận, rất đỗi tức giận.
Mạc Hân Hy cười lạnh, chẳng sợ sệt mà cũng nhìn thẳng vào anh: “Anh không cần phải tức giận, em vẫn luôn tự biết mình thế nào mà.
Mạc Hân Hy em không đẹp, không dịu hiền, không thân thiện, trừ chuyện sinh được mấy mụn con thì cái gì em cũng không có, em..”
Cô hẵng còn chưa trào phúng chính mình cho hết, mà Lục Khải Vũ đã trực tiếp cúi đầu ngăn đôi môi cô tiếp tục thốt nên lời nào khác.
“Ưm..”
Cô muốn đẩy anh ra.
Nhưng mà, Lục Khải Vũ ôm cô quá chặt, không cho phép cô lùi về phía sau. Nụ hôn của anh rạo rực và mãnh liệt, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Mạc Hân Hy nghĩ đến hình ảnh mình vừa nhìn trong điện thoại, nhất thời tàn nhẫn cắn đầu lưỡi của anh một cái.
Lục Khải Vũ bỗng cảm thấy cực kỳ đau đớn trong phút chốc, trong miệng choán đầy mùi máu tanh, lúc bấy giờ anh mới buông Mạc Hân Hy ra.
“Lục Khải Vũ, anh là đồ khốn”
Mạc Hân Hy lấy di động ra ném thẳng vào người anh.
“Đừng dùng bàn tay đã ôm qua người đàn bà khác ôm tôi, dùng đôi môi hôn lấy hôn để người đàn bà khác để hôn tôi!”
Cô bực bội quát tháo.
Lục Khải Vũ giơ tay, vội đỡ lấy di động cô ném tới. Anh nghỉ hoặc mở di động ra nhìn. Sắc mặt bấy giờ cũng thay đổi.
“Cái này, anh…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT