“Cô chưa biết đâu, Hân Hy đã từng nói rằng khi vừa mới sinh ra, Nhị Bảo vô cùng khỏe mạnh, hoạt bát và đáng yêu nhất, còn có đôi mắt đào hoa đẹp nhất. Cậu bé ấy là đứa trẻ có hy vọng sống lớn nhất trong thai sinh chín này. Nhưng, sau khi bị mua đi, cậu ấy đã phải chịu đựng người ta tra tấn và ngược đãi cuối cùng là chết một cách bi thảm!”

Lời nói vừa rồi của anh ấy cũng làm cho Mạc Hân Hy càng căng thẳng, cô bất chợt mở to mắt ra: “Lý Duy Lộc, anh im đi, Nhị Bảo chưa chết, nó vẫn còn sống, em có thể cảm nhận được”

Lý Duy Lộc nhìn thấy vẻ mặt như sắp giết người của cô thì cũng bị hù vội vàng ngậm miệng lại.

Anh ấy biết răng với tư cách là một người mẹ, vừa mới gặp được kẻ thù của mình, nhưng vẫn chưa báo thù được cho con mình, chắc hẳn lúc này trong lòng của cô đang rất đau buồn, xót xa và phẫn nộ.

“Hân Hy, em yên tâm đi, sau khi trở về, anh sẽ phái người theo dõi Hoàng Bảo Mai sát sao! Mối hận của Nhị Bảo, người làm chú là anh sẽ trả thù cho bọn chúng”

Mạc Hân Hy không nói gì, mà chỉ nhắm mắt lại, hình như là cô đang rất mệt mỏi.

Tới bây giờ Tô Cẩm mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy cũng không có buồn phiền gì, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Mạc Hân Hy, cô ấy cảm thấy cũng đau lòng nên nắm chặt tay Mạc Hân Hy nói.

“Chị Hân Hy, đừng khổ sở nữa. Chị hãy nghĩ về mấy đứa nhỏ Long Bách đi, bọn chúng dễ thương và hiểu chuyện như vậy, vì tụi nhỏ mà chị phải tỉnh táo lại”

“Trên người em còn có vết thương. Trước hết là em phải dưỡng thương cho tốt cái đã”

Mạc Hân Hy biết Tô Cẩm đang quan tâm tới mình, bởi vậy, cô càng phải cố gắng chịu đựng nỗi đau trong lòng mình, mở mắt ra, vỗ nhẹ vào tay Tô Cẩm: “Tô Cẩm, đừng lo lắng, chị không sao đâu”

So với bên Mạc Hân Hy mạnh mẽ chấn động, thì không khí trong khuôn viên trường tiểu học lại tràn ngập vui vẻ.

Sáng sớm, Mạc Vũ Lý đã ăn mặc như một quý ông nhỏ, xuất hiện trên bục giảng của lớp ba.

Vì muốn để tạo ấn tượng tốt với các cô em gái nhỏ xinh đẹp, sáng nay cậu còn cố ý bôi keo xịt tóc, chải đâu tóc vô cùng gọn gàng, sáng láng.

Sự xuất hiện của cậu đã gây ra khá nhiều chấn động trong lớp ba.

”Oa! Người này là ai vậy?”

“Đúng rồi á, quần áo của anh ấy thật là mốt!”

“Đúng vậy, cậu ấy giống như một ngôi sao lớn vậy áI”

“Làm gì mà kêu giống, cậu ấy với Hồ ly Huyễn Sắc chính là giống nhau như đúc đó, có được không?”

“Đúng vậy, cậu ấy thực sự giống hệt Mạc Vũ Lý. Chẳng lẽ Mạc Vũ Lý đến trong lớp chúng ta đi học thật hả?”

Với sự thảo luận của các bạn nhỏ, không khí trong lớp ba càng trở nên sôi động hơn.

Long Bách nhìn thấy Mạc Vũ Lý trên bục giảng, thì trong lòng cũng chợt kích động không thôi.

“Anh, anh, anh mau nhìn đi, thật sự là Mạc Vũ Lý, thần tượng của em á! Vậy mà cậu ấy thật sự tới trường học của chúng ta đi học này, em không có nằm mơ đúng chứ?” Cậu nhóc kích động bắt lấy cánh tay Long Thiên.

Long Thiên hơi khó chịu nhìn cậu bé một cái, sau đó lắc đầu: “Long Bách, cậu ấy không phải Mạc Vũ Lý!”

Long Bách bĩu môi, khó hiểu hỏi: “Tại sao không phải hả? Nhìn dáng người, đầu tóc, còn có gương mặt đẹp trai xuất sắc kia, không phải Mạc Vũ Lý thì còn là ai nữa?”

Mạc Minh Húc đang ngồi trước mặt bọn họ quay đầu lại, cong môi nói: “Nhóc béo Lục à, ánh mắt của em thật sự là không dùng được mà.

Thằng nhóc này không phải Mạc Vũ Lý gì đó đâu, rõ ràng đây là tên hôm qua bắt nạt Tư Nhã ấy: “A… anh nói cái gì?” Long Bách trợn mắt hốc mồm không thể tin nổi nhìn lên.

Long Thiên chỉ vào Mạc Vũ Lý đang đứng trên bục giảng, rồi còn nhìn chăm chằm vào ba cô em gái của mình nở nụ cười tươi rói, thì cố nén giận nói: “Nhìn kỹ chỗ cánh mũi của cậu ta, ở đó có một nốt ruồi, trên mặt Mạc Vũ Lý có như vậy không?”

Nghe Long Thiên nói xong, Long Bách dụi dụi mắt, nhìn kỹ về phía mũi Mạc Vũ Lý, quả nhiên bên phải mũi có một nốt ruồi to bằng hạt đậu nành.

“Thôi đi, thì ra không phải thần tượng của em, mà chính là tên khốn kiếp kia! Làm em mừng hụt một trận rồi” Cậu nhóc có chút nản lòng mà năm bò trên bàn làm học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play