*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dì xinh đẹp này cho Mạc Vũ Lý một cảm giác rất thân thiết, không biết vì sao khi nhìn thấy cô không vui thì trong lòng cậu lại có chút khó chịu theo.

Bọn họ rõ ràng là người xa lạ không có quan hệ gì, loại cảm giác này cũng quá kỳ quái!

Mạc Hân Hy nhìn cậu bé một cái, trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng: “Không có gì, nhìn thấy cháu chơi đùa vui vẻ như vậy, làm dì nhớ tới một ít chuyện cũ thôi.”

“Chuyện cũ gì vậy ạ? Là chuyện không vui sao?”

Mạc Hân Hy gật đầu: “Đúng vậy, dì nhớ đến con của dì. Bọn chúng lúc nhỏ sức khỏe không tốt, trước lúc ba tuổi gần như đều phải nằm viện hằng tháng. Bởi vì bị sinh non nên sức khỏe của chúng rất yếu.

Chúng vẫn luôn muốn được đi khu vui chơi, nhưng dì lại sợ chúng bị cảm nên chưa từng cho bọn chúng đi chơi.”

“Vậy còn sau này, dì có đồng ý với các bạn ấy không?”

“Sau này, cơ thể bọn chúng dần khỏe mạnh hơn. Mỗi đợt cuối tuần dì hay dẫn tụi nó đi khu vui chơi, xem như bù đắp!”

Sau khi nói xong, cô nhìn thẳng Mạc Vũ Lý và hỏi: “Vậy còn cháu? Dì thấy khi nãy cháu chơi rất hăng hái, có phải khi bé sức khỏe đã không tốt nên mẹ mới không cho đi chơi không?”

Mạc Vũ Lý nhớ lại giai đoạn đau đớn mình đã từng trải qua ở bệnh viện, đó là một cuộc sống bi thảm mà cậu không bao giờ muốn nhớ lại.

Khi đó, kể từ khi cuộc sống cậu bắt đầu có ý thức, ngoại trừ tiêm chích thì chính là uống thuốc.

Rất đau đớn, Mạc Vũ Lý muốn xóa tan đi đoạn ký ức đó trong đầu mình.

Cho nên cậu dứt khoát ngẩng đầu, võ võ ngực: “Dì à, dì nhìn cơ thể cháu này, có giống như kiểu bệnh tật từ bé, sức đề kháng yếu ớt hay không? Cháu nói cho dì biết, cháu sinh đủ tháng, lúc sinh ra đã nặng hơn bốn ki-lô-gam! Hồi đó mẹ cháu thường nói, cháu khỏe như trâu ý!”

Bạn nhỏ Mạc Vũ Lý nói dối mặt không đỏ, tim không đập nhanh.

Nghe cậu bé nói như vậy, một tia hy vọng vừa mới dâng lên trong lòng Mạc Hân Hy liền tan vỡ.



đứa con của dì nên thấy hơi buồn thôi.”

Sự thân mật đột ngột của cô khiến Mạc Vũ Lý có hơi ngượng ngùng, nhưng lúc dì xinh đẹp xoa đầu của cậu, cảm giác rất thoải mái!

“Dì ơi, con của dì đâu? Cậu ấy còn chưa tan học hay sao?”

Mặc dù, lúc này cậu rất muốn cứ ngồi như thế, để cô tiếp tục xoa đầu cho mình. Nhưng như vậy hình như không thích hợp lắm thì phải.

Dù gì bọn họ cũng chỉ vừa mới gặp mà thôi! Dì này không phải mẹ cậu, cũng không phải bảo mẫu của cậu, sao cậu lại không biết xấu hổ mà để người ta xoa đầu vậy chứ!

Sau khi đấu tranh tư tưởng, cậu bé đứng lên.

“Ừ, chúng nó còn đang đi học, ước chừng sắp tan rồi! Cháu đi chơi tiếp đi, dì ngồi đây nhìn cháu” Không biết vì sao, dù biết cậu bé này không phải Nhị Bảo của mình, nhưng cô vẫn cảm thấy đứa bé này rất thân thuộc. Cô muốn được tiếp tục nhìn thấy cậu bé cháu đi chơi tiếp nhé!”

Nói rồi Mạc Vũ Lý lại tung tăng chạy đến chỗ khu vui chơi.

“Nếu Nhị Bảo còn sống, ắt hẳn cũng sẽ được vui vẻ hạnh phúc như thế!” Cô nhìn theo bóng lưng Mạc Vũ Lý và độc thoại một mình.

Thấy cậu bé lồm cồm bò lên bò xuống, đầu lại ra đây mồ hôi, phỏng chừng chốc nữa sẽ khát nước.

Mạc Hân Hy gọi điện thoại cho Tô Cẩm: “Tô Cẩm, em rót nước lê đường phèn mà buổi trưa chị nhờ em nấu vào cốc giữ nhiệt, rồi mang xuống đây giúp chị.”

“Chị Hân Hy, chị khát nước à? Em lập tức xuống ngay”

Tô Cẩm cúp máy, sau đó rót nước vào cốc giữ nhiệt và hớt hải chạy xuống dưới lầu. Lúc chạy đến cạnh Mạc Hân Hy vẫn còn đang thở hổn hển.

“Em chạy nhanh như vậy làm gì? Không cần sốt ruột” Mạc Hân Hy kéo cô ấy ngồi xuống cạnh mình.

“Vết thương trên người chị vẫn chưa lành! Em sợ chị chờ không nổi”

Tô Cẩm lau mồ hôi trên đầu, vừa ngẩng đầu liền thấy Mạc Vũ Lý đang hớn hở như một chú ngựa con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play