Tại Khoa Phụ sản của Bệnh viện Nhân Dân Số Một Hà Thành, Liễu Thanh Y bị ngất do cơ thể suy yếu, được Long Uy đưa đến đây.
Sau khi Long Minh Huệ chết, đã bỏ lại một đống lộn xộn.
Cảnh sát đã triển khai một cuộc giám sát toàn diện đối với Tập đoàn Long Uy, Long Uy bận đến sứt đầu mẻ trán.
Anh ta không có thời gian chăm sóc Liễu Thanh Y nên chỉ có thể nhờ Lý Duy Lộc giúp đỡ.
Khi Lý Duy Lộc đến bệnh viện, Liễu Thanh Y đã được tiêm dinh dưỡng và đã tỉnh lại.
“Bị làm sao vậy? Long Uy nhà em vội vàng kêu anh nấu canh gà cho em bồi bổ cơ thể, hai ngày nay em đi đâu, làm sao lại làm cho chính mình thành ma không ma người không ra người như vậy?”
Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt và xanh xao của Liễu Thanh Y, Lý Duy Lộc không khỏi cảm thán.
Liễu Thanh Y rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Em bị Long Minh Huệ bắt cóc!”
Quả nhiên, Lý Duy Lộc kinh ngạc hét lên: “Cái gì? Em bị bắt cóc? Chuyện xảy ra khi nào?”
Liễu Thanh Y liếc mắt nhìn bệnh nhân đang ngủ ở giường bên cạnh, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nói nhỏ tiếng thôi, đàn ông đàn ang, ngạc nhiên cái gì, chả trách đến bây giờ cũng không tìm được bạn gái!”
“Tại sao anh lại không tìm được bạn gái? Anh, anh còn đang trong quá trình theo đuổi” Trong đầu Lý Minh Thành hiện lên khuôn mặt trẻ tuổi của Tô Cẩm.
Liễu Thanh Y cố ý hỏi anh: “Thật không? Khi nào anh định tỏ tình?”
“Việc này không vội, em nói cho anh biết tại sao Long Minh Huệ lại bắt cóc em?” Lý Duy Lộc rất tò mò về chuyện này.
Nghĩ đến kết cục cuối cùng của Long Minh Huệ, nét mặt của Liễu Thanh Y cũng có chút buồn bã và thương tiếc, dù nói thế nào cô ta cũng là chị ruột của Long Uy.
Cô thở dài và kể cho Lý Duy Lộc nghe chuyện đã xảy ra.
“Phỏng chừng không bao lâu nữa, không đến sáng mai, trên mạng liền xuất hiện tin tức nhà cũ nhà họ Long bị đốt.”
Nghĩ rằng có rất nhiều việc mà Long Uy cần phải giải quyết, cô không khỏi cảm thấy có chút đau lòng cho người chồng tương lai của mình.
Lý Duy Lộc nghe xong thở dài: “Thảo nào mọi người đều nói rằng nhà giàu lắm thị phi, quả nhiên như vậy. Mặc dù Long Minh Huệ đáng tội, nhưng ngay từ đầu cô ta cũng là một người bị hại.”
Anh ta và Liễu Thanh Y sau một hồi than thở, nhìn cô uống hết canh gà, sau đó quay lại: “Anh đi thăm Mạc Hân Hy đây. Cô ấy đã ở bệnh viện mấy ngày rồi, anh cũng không có thời gian đến đến bệnh viện thăm cô ấy. “
Liễu Thanh Y nửa nằm trên giường cũng không nhịn được trêu chọc anh: “Em nghĩ anh không phải đi thăm Mạc Hân Hy, mà là đi gặp Tô Cẩm! Hai ngày nay anh chắc chắn là nghe nói Tô Cẩm chăm sóc cho Mạc Hân Hy, cho nên mới ân cần đến bệnh viện như vậy. “
Lý Duy Lộc giả bộ kinh ngạc: “Thật sao? Tô Cầm cũng ở chỗ Mạc Hân Hy?”
Liễu Thanh Y vẻ mặt chán ghét, trực tiếp vạch trần anh ta: “Lý Duy Lộc, ánh mắt của anh đã bán đứng anh rồi, đừng giả vờ nữa”
Lý Duy Lộc vô tội chớp mắt nhìn cô: “Anh không giả vờ!
Long Uy nhà em mới giỏi giả vờ nhất.”
Sau đó, anh ta đóng cửa, ngâm nga một giai điệu nhỏ rồi vui vẻ đi từ khoa sản đến khoa cấp cứu.
Quả nhiên, anh ta vừa đi tới cửa định gõ cửa, thì Tô Cẩm đột nhiên từ bên trong mở cửa.
Một hành động tình cờ như vậy đã khiến cả hai bị giật mình.
Lý Duy Lộc vẫn là người phản ứng đầu tiên: “Tô Cẩm, em định đi đâu vậy?”
Không hiểu vì sao, nhìn thấy anh ta, Tô Cẩm chợt nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau lần đầu tiên, cô nhào vào lòng anh ta, bôi nước mũi chảy ròng ròng khắp người anh ta.
Mặt Tô Cẩm không khỏi đỏ bừng: “Căn phòng bí quá, chủ tịch Lục đến rồi, tôi ra ngoài hóng gió hít thở.”
Thực ra là cô ta cố tình kiếm cớ ra ngoài.
Cô ở đây làm bóng đèn, vợ chồng chủ tịch Lục muốn thân mật một chút cũng ngại cô.
“Thật sao, vậy vừa khéo, tôi cũng cảm thấy bí bức, tôi đi cùng eml”
Mặc dù Lý Duy Lộc đã hạ giọng, nhưng Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ ở trong phòng vẫn nghe rõ.
“Lý Duy Lộc, anh không tới thăm em sao? Sao đến cả cửa phòng bệnh cũng chưa vào đã cảm thấy bí” Mạc Hân Hy nhìn về phía cửa cười, còn cố ý trêu chọc anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT