Hữu Sinh phải cẩn thận mới được Long Bách nghĩ ngợi rồi giơ một ngón tay nhỏ bé: “Ba triệu được không ạ?”

“Được, chỉ cần con kiên trì, hàng tháng bố sẽ cho các con ba triệu tiên tiêu vặt, nhưng mà không cho phép mua đồ ăn không tốt cho sức khỏe!”

Nghe thấy Lục Khải Vũ cam đoan sẽ cho tiền tiêu vặt Long Bách vội vàng đứng lê bước đến trước mặt Vũ Tuệ: “Anh trai có rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chạy bộ, sau đó anh mời em ăn chân gà nướng nhé?”

Vũ Tuệ quệt cái miệng nhỏ: “Nhưng chạy bộ mệt muốn chết!”

Long Bách an ủi cô: “Sợ cái gì, có anh trai chạy cùng em, anh kể chuyện cười cho mà nghe, anh lại còn mời em uống sữa chua nữa, em sẽ không cảm thấy mệt mỏi đâu”

“Thật sao?” Vũ Tuệ nghiêng đầu, có vẻ không tin.

“Đương nhiên là thật. Em là em gái anh, anh có nghĩa vụ bảo vệ em, làm cho em vui vẻ” Long Bách võ ngực mình, ra dáng một anh trai rất có tinh thần trách nhiệm Mộc Lam kéo quần áo cậu: “Anh sáu, em và Tư Nhã thì sao, anh không thích hai bọn em sao?”

Long Bách vội vàng giải thích: Làm sao lại như thế được! Các em đều là em gái anh, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chạy bộ, cùng nhau chơi đùa, anh mời các em ăn chung!”

“Được, anh sáu nói lời phải giữ lời nha!”

Mộc Lam giơ ngón tay bé nhỏ ngoéo tay với anh trai Long Bách cũng giơ ngón tay ra móc ngoéo với Mộc Lam: “Nam tử hán đại trượng phu, nói được tất nhiên phải làm được!”

Tư Nhã đứng bên cạnh nhìn, vui vẻ vỗ tay: “Nói lời phải giữ lời, em thích anh sáu nhất.”

Lục Khải Vũ nhìn đám con nhỏ rất nhanh đã hòa thuận trở lại thì lộ ra nụ cười của ông bố già.

Nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhän gầy yếu của Long Thiên thì anh lại thấy đau lòng.

“Bố, mẹ, con có việc muốn dẫn Tử Tín đi qua bên nhà cũ, bố mẹ trông coi bọn nhỏ giúp con. Nếu muộn quá con sẽ không quay về, sáng sớm ngày mai con trực tiếp đưa thăng bé đến trường”

Anh nhớ tới thuốc giải cướp được từ tay Long Minh Huệ, sốt sắng muốn cho Tử Tín kiểm tra thật giả.

Nghe thấy anh chỉ đem một mình Tử Tín đến nhà cũ, Long Thiên liếc mắt nhìn Minh Húc, hai đứa trẻ ngay lập tức đã hiểu ý định của bố mình.

“Chúng con cũng đi” Hai đứa trẻ gần như là đồng thanh cùng nói một lúc.

Hai đứa trẻ này đoán ra được rồi!

Lục Khải Vũ biết nếu chúng đã quyết tâm muốn làm gì thì ai cũng không ngăn cản được, bởi vậy đành phải đồng ý.

Lúc bọn họ chuẩn bị ra cửa, Lục Khải Dã lặng lẽ giữ chặt tay Mạc Minh Húc: “Đại Bảo, cháu đừng quên chuyện đã đồng ý với chú hai nhé!”

Mạc Minh Húc nhìn anh ta, vỗ ngực: “Chú hai, chú cứ yên tâm đi, ngày mai sau khi tan học cháu sẽ đưa phương án cụ thể cho chú.”

“Được, cám ơn cháu, Đại Bảo!” Lục Khải Dã vui vẻ đập tay với Mạc Minh Húc.

Lục Khải Vũ nhăn mày nhìn em trai: “Em hẹn hò cái gì với Đại Bảo vậy?”

“Không, không có gì, chỉ là một việc nhỏ thôi!”

Lục Khải Dã chột dạ xoay người, đi về phía Lý Mộc Tháp: “Mộc Tháp, đêm nay cháu muốn ăn cái gì? Chú hai tự mình xuống bếp làm cho cháu”

Thấy em mình cố ý trốn tránh, chuyển hướng đề tài, Lục Khải Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó mang theo Mạc Minh Húc, Long Thiên và Tử Tín lái xe đến nhà cũ.

“Bố ơi, bố tìm được thuốc giải cho Hữu Sinh rồi ạ!” Trên xe, Long Thiên là người đều tiên mở miệng.

Lục Khải Vũ quay đầu, liếc mắt nhìn con trai một cái thật sâu, vẻ mặt ảm đạm xuống: “Phải, nhưng bố không thể xác định thuốc giải là thật là hay giả, bởi vậy cho nên mới để Tử Tín đến nhìn thử. Bên nhà cũ ông nội con đã xây dựng xong phòng thí nghiệm rồi.”

Quả nhiên, làm sao cũng không thể gạt được hai thằng nhóc Long Thiên và Minh Húc.

“Vâng, chuyện liên quan đến mạng sống của Hữu Sinh nên phải cẩn thận hơn mới thỏa đáng Long Thiên cúi đầu, che giấu tâm trạng của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play