*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được” Long Minh Huệ đưa hộp thuốc có chứa thuốc giải cho Lưu Cảm Đông.

Lưu Cảm Đông cầm lấy rồi đi tới trước mặt Lục Khải Vũ, tên đàn em của Lục Khải Vũ thấy vậy liền đưa tay nhận hộp thuốc, đồng thời buông tay đẩy xe lăn của Sở Thần Dật ra.

Sau khi lấy được thuốc giải, anh ta liên nhanh chóng lui về đưa thuốc cho chú Mãnh đang đứng phía sau.

Long Minh Huệ vừa thấy tên đàn em của Lục Khải Vũ buông tay thì không khỏi kích động túm chặt hai bên tay cầm của xe lăn, sau đó tiến lên phía trước nắm lấy bàn tay của Sở Thần Dật: “Sở Thần Dật!”



Nói rồi mới đưa mắt nhìn về phía Long Minh Huệ: “Chỉ cần sau khi quay về xác nhận thuốc giải là thật, tôi sẽ lập tức thả Sở Thần Dật về với cô ngay”

Chỉ cần là việc có liên quan đến con trai của anh, thì Lục Khải Vũ anh nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể để xảy ra bất cứ sai sót gì được.

Mà lúc này sự kinh ngạc và tức giận trong lòng Long Minh Huệ cũng đã dịu đi phần nào, cô ta hung hăng liếc nhìn Lục Khải Vũ, sau đó cười khẩy nói: “Chẳng trách tập đoàn nhà họ.

Lục ở trong tay anh lại có thể nhanh chóng lớn mạnh được như vậy, Lục Khải Vũ, anh quả là một tên xảo quy: Cô ta nói xong liền quay lại nói với Lưu Cảm Đông: “Chúng ta không đấu lại được bọn họ, đi thôi, quay về!”

Lưu Cảm Đông nghe cô ta nói vậy thì cũng không nói thêm tiếng nào mà chỉ im lặng đẩy Long Minh Huệ đi về phía chiếc xe ô tô đang đỗ bên đường lớn.

Thế mà Long Minh Huệ lại có thể dễ dàng rời đi như vậy làm cho Lục Khải Vũ không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Từ những tài liệu mà anh điều tra được trước đây cho thấy Long Minh Huệ không phải là người dễ dàng chịu thua, trừ khi Lục Khải Vũ chợt nhớ ra điều gì đó liền thốt lên: “Hỏng rễ “Sao thế, Chủ tịch Lục?” Chú Mãnh và Triệu Binh khó hiểu nhìn Lục Khải Vũ.

“Đi, đến tầng hầm dưới chung cư”

Nói rồi liền nhanh chóng mang theo mấy tên đàn em đi đến tầng hầm, nơi anh đang nhốt Sở Thần Dật ở chung cư Ánh Trăng, đứng từ xa đã nhìn thấy cửa tầng hầm mở toang ra, dưới mặt đất còn có người của bọn họ đang nằm co quắp, giãy giụa đau đớn trên mặt đất.

Lục Khải Vũ vội vàng chạy tới, đỡ người dưới đất ngồi dậy. Vừa nhìn qua liền thấy chân của người này đã bị người ta đánh gãy, phần bụng hình như cũng bị thương không nhẹ, vô cùng đau đớn.

“Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Anh sốt sắng hỏi.

“Chủ tịch Lục, vừa rồi có mười mấy người đến đây, ra tay rất ác độc, mấy anh em chúng tôi không địch lại được nên đều bị bọn họ đánh trọng thương, cậu Sở Thần Dật cũng bị đám người đó đưa đi rồi” Người này cố găng nhịn đau, kể lại toàn bộ sự việc.

Long Minh Huệ, chắc chắn là Long Minh Huệ, chẳng trách cô ta lại có thể rời đi dễ dàng như vậy, hóa ra là cô ta đã sớm biết anh giấu Sở Thần Dật ở đây.

“Mau gọi cấp cứu đi!”

Lục Khải Vũ bước vào phòng nhìn qua một lượt, đám vệ sĩ của Lý Duy Lộc trông giữ Sở Thần Dật cũng bị thương không nhẹ. Bọn họ đều là những người bình thường, trên có già, dưới có trẻ nhỏ, cuộc sống không dễ dàng gì nên Lục Khải Vũ anh tuyệt đối sẽ không để bọn họ phải chịu thiệt thòi.

Rất nhanh sau đó xe cấp cứu của bệnh viện liền tới nơi, đưa mấy người vệ sĩ bị thương đến bệnh viện “Chủ tịch Lục, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Chú Mãnh ôm hộp thuốc mà bọn họ vừa lấy được từ tay Long Minh Huệ, đứng sau lưng Lục Khải Vũ hỏi.

Lục Khải Vũ nghe thấy vậy thì không khỏi thở dài một hơi rồi nói: “Mang hộp thuốc về nhà lớn cất giữ cẩn thận, đợi Tử Tín tan học thì bảo thằng bé nhìn qua xem chỗ thuốc giải đó có phải đồ thật không”

Bố Lục đã đặc biệt chuẩn bị cho Tử Tín một phòng thí nghiệm vô cùng hiện đại ở sân sau của nhà lớn, bất kể là thiết bị nghiên cứu gì cũng có đầy đủ. Chỉ cần để Tử Tín xem qua chỗ thuốc giải này một chút là nhất định có thể phát hiện ra nó là thật hay giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play