Anh bỗng cảm thấy môi có chút khô khốc, đứng dậy đi tới bên Mạc Hân Hy nói: “Xem ra tôi cũng có mắt nhìn đấy chứ, bộ này rất hợp với cô”

Mạc Hân Hy nhìn anh, cảm thấy hôm nay Lục Khải Vũ có chút kỳ lạ: “Chủ tịch Lục, anh không sao chứ?”

“Sao lại hỏi như vậy?” Lục Khải Vũ chau mày, hỏi “Thấy anh không giống với ngày thườn: “Sao lại không giống?” Lục Khải Vũ tiến lên một bước, nhìn vào mắt cô, như thể muốn nhìn nội y cô mặc.

Mạc Hân Hy cảm thấy áp lực liền lùi lại: “À, chủ tịch Lục, Lý Duy Lộc là bị vu oan. Nếu anh đã bảo lãnh cho anh ấy ra ngoài thì sẽ không kiện lại anh ấy chứ?

Sắc mặt Lục Khải Vũ tối sâm trong giây lát, anh lùi lại, ngữ khí lại lạnh lùng như thường ngày: “Tôi bảo lãnh cho anh ta là vì Tư Nhã chứ tuyệt nhiên không phải vì tin anh ta, gia đình họ Lục chỉ tin vào kết quả điều tra của phía cảnh sát”

Mạc Hân Hy thấy anh có vẻ đang giận nên cũng không nói gì nữa. Nếu như nhà họ Lục đã tin vào phía cảnh sát thì cứ để cho cảnh sát quyết định tất cả.

Lục Khải Vũ đã được bảo lãnh ra ngoài, cô tin anh ta sẽ nhanh chóng tìm được cách minh oan cho bản thân.

Có điều, bây giờ cô lại bị mắc kẹt ở nhà họ Lục, không biết Vũ Tuệ với Minh Húc như thế nào rồi? Vũ Tuệ không biết có quấy khóc đòi mẹ không.

“Tổng giám sát Lam có vẻ không vui?” Lục Khải Vũ thấy cô cau mày liền hỏi.

“Không có, nếu như chủ tịch Lục đã tin tưởng phía cảnh sát thì tôi cũng tin họ”

“Tình cảm của tổng giám sát Lam với chủ tịch Lý đúng là rất tốt, có điều, tôi lại nghe nói rằng cô không phải bạn gái của anh ta?” Lục Khải Vũ hình như rất tò mò về chuyện tình cảm của cô.

“Tôi không phải bạn gái anh ấy, chúng tôi chỉ là bạn tốt của nhau mà thôi”

“Ö? Chuyện này tôi cũng tò mò thật, tổng giám sát Lam học thiết kế nội thất, công ty của chủ tịch Lý là công ty bảo an, hai người sao lại trở thành bạn bè?” Lục Khải Vũ lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ.

“Chuyện này có chút riêng tư, chủ tịch Lục có phải để ý hơi nhiều rồi không?” Mạc Hân Hy có chút không vui, hỏi lại.

Lục Khải Vũ nhìn cô một cái sâu xa, anh không hề tức giận mà đột nhiên chuyển chủ đề: “Bốn giờ chiều nay bác sĩ tâm lý sẽ đến kiểm tra cho Tư Nhã, tống giám sát Lam có muốn cùng nghe không?”

“Được không?”

“Cô là mẹ của Tư Nhã, cô có quyền biết tình hình và phương pháp chữa trị của con bé”

Lục Khải Vũ cố ý nhấn mạnh từ “mẹ”.

Mạc Hân Hy không biết anh có ý gì, nhưng nếu được trao đổi với bác sĩ của Tư Nhã một chút thì cô rất vui, chỉ có nghe ý kiến của người có chuyên môn bọn họ mới có thể phối hợp tốt hơn, mới có thể chữa khỏi bệnh cho Tư Nhã trong thời gian ngắn.

“Được, tôi sẽ nghe, tôi cũng hy vọng có thể nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho Tư Nhã: Vừa hay mọi người đã chuẩn bị xong cơm trưa dưới lầu, dì Mai bảo người gọi họ xuống ăn.

Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ dẫn Tư Nhã với Mộc Lam xuống nhà ăn cơm.

Mọi người trong nhà đã ngồi vào bàn ăn rồi. Tất cả đều nhìn bốn người bọn họ đang từ tầng hai đi xuống.

Bà cụ Lục đẩy đẩy mẹ Lục nói: “Con đừng nói nữa, nhìn chúng đúng là một gia đình bốn người mà”

Mẹ Lục vừa mới giải thích kỹ càng cho bà cụ Lục nghe mọi chuyện, bà cụ Lục nghe nói Mạc Hân Hy vì cứu Tư Nhã mà đến núi Thanh Hải một mình bỗng cảm thấy đứa trẻ này đúng là hiểm thấy.

Lại nghe nói đứa cháu vẫn luôn cao ngạo của mình có ý với cô gái này nên bà càng vui.

Cháu trai lớn của bà luôn sống quá ràng buộc, hà khắc với bản thân, giờ cũng nên có người quan tâm, yêu thương.

Dù mọi người trong gia đình họ Lục đều rất thân thiết, chăm sóc cho nhau nhưng có những loại tình cảm cha mẹ không bao giờ có thể thay thế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play