Lục Khải Vũ đáng chết, nếu tôi bị người ta đánh, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Nhất định sẽ nói cho bố mẹ và bà. Anh ta vừa chạy vừa thầm mắng anh mình trong lòng.

Bên trong bệnh viện Nhân Dân Số Một, Lục Khải Vũ hắt xì một cái.

Mạc Hân Hy quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?

Bị cảm sao?”

Lục Khải Vũ läc đầu, nhìn đồng hồ một chút rồi nó: “Có lẽ là Khải Dạ nhớ anh!”

Thời gian này chắc Lưu Cửu Nhạ cũng sắp tới rồi! Hy vọng bọn họ tất cả sẽ thuận lợi!

Bên trong viện điều dưỡng hồ Thủy Mặc, Lục Khải Dã liều mạng chạy về phía trước, hai tên bảo vệ đuổi theo phía sau. Mọi người xung quanh đều sôi nổi quan sát.

“Đó không phải họa sĩ sao? Chân anh ta khỏi rồi sao? Sao lại chạy nhanh vậy?”

“Đúng vậy, không phải một chân là chân giả sao? Ôi trời ơi, mặt anh †a làm sao vậy?”

Tất cả những người ở viện điều dưỡng biết Sở “Thần Dật khi nhìn thấy khuôn mặt Lục Khải Dã bị màu đổ loang lổ đều vô cùng hoảng sợ.

“Đứng lại, đừng chạy, mau ngăn anh ta lại!”

“Mau ngăn anh ta lại, anh ta không phải anh Dật”

Hai tên bảo vệ thấy Lục Khải Dã đã chạy gần tới cổng lớn, sốt ruột hô lớn lên.

Phòng khách ở cách cổng lớn không xa, nhân viên công tác bên trong nghe được tiếng động ở bên ngoài đều không hẹn mà cùng đi ra.

Tất cả bảo vệ ở cổng đều vây quanh Lục Khải Dã.

Trước mắt không còn đường nào để đi, Lục Khải Dã quay đầu nhìn thoáng qua đám nhân viên vừa đi ra, bọn họ đều là những người trẻ tuổi khỏe mạnh, có một người thoạt nhìn có chút gầy gò.

Anh ta lập tức nhanh chóng phân tích, muốn bắt cóc người trước làm con tin rồi rời khỏi đây, tỉ lệ thành công bằng không.

Hiện giờ phải làm sao đây? Nếu bị bọn họ bắt, liệu có bị đưa tới sở cảnh sát không, liệu có bị đánh hay không!

Anh hai cũng thật là quá quắt, đến giờ vẫn không cho người tới đón anh ta.

Thấy bảo vệ từng bước, từng bước tới gần mình, chân tay anh ta mềm nhũn ra.

Bảo vệ đi vài bước tới trước mặt anh ta, giơ tay bắt lấy anh ta: “Nói, anh Dật ở đâu?”

Lục Khải Dã biết mình căn bản không phải đối thủ của mấy tên bảo vệ này, đơn giản từ bỏ kháng cự, giả ngu nói: “ Anh Dật là ai, các người nói gì tôi không hiểu!”

Lúc này, trong lòng bảo vệ sốt ruột, thấy anh ta ngoan cố như vậy, càng gia tăng sức lực trên tay: “Đừng có mà vờ vịt, nó, anh Dật ở đâu?”

Lục Khải Dã lập tức cảm thấy tay mình đau muốn chết, anh ta nhịn không được kêu lên thành tiếng: “Đau, đau, anh nhẹ chút!”

“Nói mau, anh Dật đi đâu rồi?” Bảo vệ đạp một chân lên đùi anh ta, trong nháy mắt cả người anh ta mất đi trọng tâm, ngã nhào xuống đất Nếu không thấy anh Dật, e là bọn họ sẽ bị cô chủ trừng phạt, nhớ tới thủ đoạn trừng phạt của cô chủ Long Minh Huệ, hai tên bảo vệ vô thức toát mồ hôi lạnh.

Khom lưng chuẩn bị ép hỏi Lục Khải Dã một lần nữa thì đột nhiên bên ngoài cổng viện điều dưỡng truyền tới giọng nói phẫn nộ của một cô gái: “Dừng tay!”

Lưu Cửu Nhạ bước xuống từ trên xe, tuy rằng Lục Khải Dã mặc quần áo của Sở Thần Dật, trên mặt toàn là màu, nhưng cô ta vẫn có thể liếc mắt nhìn qua cửa viện điều dưỡng một cái là có thể nhận ra anh ta.

Nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn cao cao tại thượng, ngạo nghễ tuấn lãng như anh ta lúc này lại bị người ta đè xuống mặt đất, Lưu Cửu Nhạ không biết lấy đâu ra sức lực, tức giận gào lên.

Sự xuất hiện của cô ta khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.

“Cô là ai?” Bảo vệ ở cổng hỏi “Mở cửa, tôi là vợ anh ấy!” Lưu Cửu Nhạ ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn về phía bảo vệ.

“Vợ anh ta?” Bảo vệ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lục Khải Dã đang bị đè trên mặt đất, lại nhìn Lưu Cửu Nhạ xinh đẹp mỹ lệ, có chút không tin.

Nhìn thấy Lưu Cửu Nhạ, Lục Khải Dã muốn đứng dậy từ mặt đất nhưng hai tên bảo vệ kia căn bản không chịu buông tay, mọi sự cố gắng của anh ta đều không có ích lợi gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play