Nhìn thấy Long Anh Vũ chủ động lên xe cứu thương, Đào Lệ Mãn cũng dừng lại, chỉ đành lái xe đi theo chiếc xe cứu thương kia đến bệnh viện.

Qua một hồi cấp cứu khẩn cấp, Lý Mộc Tháp cũng đã thoát khỏi sự nguy hiểm, vết thương trên cánh tay cũng đã được xử lý băng bó.

“Cậu bé cần phải nằm viện quan sát vài ngày, ai sẽ đi nộp viện phí ạ?” Bác sĩ đẩy Lý Mộc Tháp vào trong một phòng bệnh bình thường.

Có Long Anh Vũ ở đó, Đào Lệ Mẫn không dám nói gì, chủ động cần phiếu thu đi đóng viện phí Đây là bệnh viện nhân dân số hai Hà Thành, là bệnh viện gần bến xe nhất, cách rất xa so với bệnh viện nhân dân số một, nơi mà Mạc Hân Hy đang nằm.

Vì vậy sẽ không tồn tại trường hợp ngẫu nhiên.

Mười giờ tối, đợi mãi cho đến lúc vợ chồng Lục Khải Dã về nhà, Triệu Hồng mới phát hiện ra Lý Mộc Tháp không về.

“Có phải Mộc Tháp vẫn đang chơi cùng với đám Minh Húc không! Đứa bé này muộn thế rồi cũng không biết đường về nhà” Trong lúc tiễn Lưu Cửu Nhạ xuống lầu, chị ấy không nhịn được nhỏ giọng thì thầm.


Lục Khải Dã chau mày: “Mộc Tháp sớm đã lên tầng thượng rồi mà, mấy đứa và Đại Bảo đang nghiên cứu tấm bản đồ gì đó, nhưng không nhìn thấy Mộc Tháp đâu!

Triệu Hồng kinh ngạc nói: “Cậu hai, cậu vừa nói Mộc Tháp hoàn toàn không có chơi trong phòng của Minh Húc sao?”

Lục Khải Dã gật đầu.

Triệu Hồng lúc này mới bắt đầu lo lắng, chị ấy vội vàng quay người chạy lên tầng thượng.

Lưu Cửu Nhạ đi theo ngay đẳng sau, nhìn thấy những bước chạy gấp gáp của Triệu Hồng, trong lòng ngập tràn lo lắng: “Dì, chậm lại chút, dì phải để ý cơ thể mình chứ”

Lục Khải Dã cũng vội vàng chạy lên cùng.

Ba người bọn họ lật tung từng ngóc ngách trên tầng thượng, nhưng cẫn không tìm thấy bóng dáng Mộc Tháp đâu.

Triệu Hồng lại vội vội vàng vàng chạy xuống tầng hai, không kìm được cất tiếng gọi lớn: “Mộc Tháp, Mộc Tháp ơi, con đang ở đâu?”

Trong phòng của Long Thiên, bản đồ phòng thực nghiệm về cơ bản đã kết thúc.

Long Bách vẫn luôn ở cùng các anh mình, sau đó cảm thấy vô vị quá, trực tiếp leo lên giường ngủ một giấc.


Tiếng gọi hốt hoảng của Triệu Hồng làm cho cậu giật thót mình, cậu bật ngồi dậy từ trên giường.

“Sao thế? Có việc gì thế?”

Long Thiên vội vàng đi qua, võ vỗ vào vai cậu: “Không có chuyện gì đâu, đừng sợ, là mẹ của Lý Mộc Tháp đang tìm cậu ấy”

Cậu ấy vừa nói xong, Triệu Hồng đẩy cánh cửa mở ra: “Minh Húc, Mộc Tháp đâu? Các cháu có nhìn thấy nó không?”

Mạc Minh Húc nhanh chóng đi về phía cửa, quan tâm hỏi: “Dạ không có ạ, chẳng phải Mộc Tháp đã sớm đi lên lầu rồi sao ạ?”

Lúc ông nội đến, cậu đã nhìn thấy Tháp nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng.

Vì lúc đó cậu đang đứng ở bên trong, lại không muốn thu hút sư chú ý của moi người, nên mới không đuổi theo ra ngoài, nhưng nhìn qua khe cửa, cậu thấy Lý Mộc Tháp đã đi lên lầu.

“Đi lên lầu sao? Vào lúc nào vậy? Dì không nhìn thấy nó đâu c: Mạc Minh Húc quay đầu nhìn góc thời gian hiển thị trên máy tính nói: “Khoảng bốn mươi phút trước ạ”

“Bốn mươi phút trước?” Sắc mặt Triệu Hồng bồng chốc trở nên trắng bệch.

Lúc đó Cửu Nhạ vừa mới đi lên lầu, hai người bọn họ nói với nhau về hai đứa trẻ, cô dường như có nói vài lời về chuyện Mộc Tháp không phải là con ruột của bọn họ.

Lễ nào, lẽ nào Mộc Tháp đã nghe được chuyện này?

Nghĩ đến điểm này, Triệu Hồng loạng choạng suýt ngã, Lưu Cửu Nhạ đứng bên canh cô, nhanh tay nhanh mắt kịp thời đỡ được cô: “Dì, cẩn thận chút”

Triệu Hồng nắm chặt cánh tay Lưu Cửu Nhạ, bật khóc: “Cửu Nhạ, làm sao bây giờ? Dì biết làm sao đây? Nó biết chuyện rồi, Mộc Tháp đã biết chuyện đó rồi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play