Nhìn thấy lông mày Mạc Minh Húc ngày càng chau lại, Long Thiên lo lằng hỏi: “Sao rồi?

Không phát hiện thấy Mộc Tháp à?”

“không có, camera ở một đoạn đường nào đó đã bị hỏng, không hiển thị ra gì cả” Mạc Minh Húc vẻ mặt lo lắng trả lời.

Sau đó, lại tiếp tục gõ bàn phím.

“Có thể chắc chăn được rằng, Mộc Tháp hoàn toàn không hề đi vào bến xe” Căn cứ vào thời gian, Mạc Minh Húc kiểm tra kỹ màn hình theo dõi tại cổng ra vào của bến xe, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Mộc Tháp.

“Không đi vào bến xe, vậy thì nó đến đây làm gì?” Lục Khải Dã băn khoăn không hiểu.

Một đứa trẻ như nó, vừa mới thực hiện xong một cuộc đại phẫu tim mạch, đêm tối một mình chạy đến bến xe, rốt cuộc là nó muốn làm gì?

Không lâu sau, bọn họ đã đến bến xe, lúc đến nơi đã là mười một giờ đêm, cổng bến xe vắng lặng, dường như không có một bóng người.

Bọn họ nhìn bốn xung quanh, tìm kiếm, nhưng hoàn toàn vẫn không nhìn thấy bóng dáng của một đứa bé nào cả.


Mấy người bọn họ tách nhau ra, đi vòng xung quanh, tìm kiếm từng milimet một, như: bới lông tìm vết, nhưng cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì.

Lục Khải Dã nhìn thấy bên kia đường gần đó có một cửa hàng tiện lợi hai tư giờ, anh ta rảo bước đi nhanh sang đó.

“Ông chủ, xin phép làm phiền ông, tôi muốn hỏi chút chuyện, các ông có nhìn thấy một cậu bé tâm sáu bảy tuổi, dáng người hơi đen gầy không ạ?” Sau khi mua một chai nước, liên nhân cơ hội hỏi han tình hình chỗ ông chủ tiệm.

Ông chủ tiệm đến nghĩ cũng chưa buồn nghĩ đã trực tiếp lắc đầu, sau khi lắc đầu, dường như nhớ ra gì đó nói: “Cách đây hơn một giờ, ở con đường phía trước hình như có xảy ra một vụ đụng xe, có nghe nói là đụng trúng một đứa trẻ, độ tuổi cụ thể là bao nhiêu thì tôi không biết”

Lục Khải Dã nghe xong tim như bị bóp nghẹt: “Vậy cuối cùng đứa bé đó ra sao?”

“Không rõ, có điều nghe nói hình như: không quá nghiêm trọng.

Đã được xe cứu thương đưa đi rồi: “Ông có biết là được đưa đến nơi nào không ạ?” Lục Khải Dã lại hỏi.

Ông chủ cửa hàng lại lắc đầu: “Việc này tôi không rõ lắm, nhưng bệnh viện nhân dân số hai ở rất gần đây, anh thử đến đó xem sao!”

“Vâng, cảm ơn ông”

Bên ngoài, bố Lục, Mạc Minh Húc, Long Thiên vẫn đang tìm kiếm ở xung quanh.


“Đi, Mộc Tháp có khả năng đang ở bệnh viện nhân dân số hai”

Trong phòng bệnh tại khoa cấp cứu của bệnh viện nhân dân số hai, Long Anh Vũ đang nhìn chằm chăm vào Lý Mộc Tháp vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ sâu, chắc chắc cậu bé có mối liên quan đến Mạc Hân Hy.

Anh đã từng tìm người đi điều tra, năm đó Hân Hy một lần mang thai sinh ra chín người con, có điều vì bị người khác tính kế, những đứa trẻ này đều bị lưu lạc bên ngoài.

Cậu bé Lý Mộc Tháp này rất có khả năng là con trai của Hân Hy.

Đào Lệ Mẫn nói, mẹ của Lý Mộc Tháp là bảo mẫu của nhà họ Lục, vậy thì liệu Hân Hy có biết chuyện này hay không?

Đứa trẻ này có thể sẽ là mấu chốt kéo gần quan hệ giữa anh và Hân Hy.

Anh ta đang mải suy nghĩ lung tung, Lý.

Mộc Tháp vẫn luôn nhäm mắt ngủ say bỗng dưng mở mắt tỉnh dậy.

“Đây là đâu? Chú là ai vậy?” Lý Mộc Tháp nhìn thấy Long Anh Vũ mặt đầy cảnh giác.

Long Anh Vũ cười cười nắm lấy cánh tay cậu bé: “Còn đau không? Là chú đưa cháu đến bệnh viện, anh bạn nhỏ, muộn như thế này rồi, cháu lại đang bị bệnh tim, sao lại vẫn chạy ngoài đường một mình như vậy!”

Lý Mộc Tháp nhớ lại sự việc trước khi mình bị ngất, cụp mắt xuống Thần sắc này của cậu bé càng khiến cho Long Anh Vũ thêm tin tưởng vào phán đoán của mình, biểu cảm của Lý Mộc Tháp giống hệt với Hân Hy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play