*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Đây là?” Tất cả mọi người, bao gồm cả cảnh sát, đều bị sốc trước cảnh tượng này.

“Có chuyện gì ở đây?” Cảnh sát dẫn đầu quay lại nghiêm túc tra hỏi Lý Mẫn.

Lý Mẫn vội vàng tiến lên chặn cánh cửa lại: “Bên trong toàn là những thứ đắt tiền và tương đối quý giá, cũng tương đối nguy hiểm của viện nghiên cứu chúng tôi.

Ngoài ra không còn gì cả”

Thái độ của cô ta không chỉ khiến Mạc Hân Hy và những người khác nghỉ ngờ, ngay cả cảnh sát cũng không thể tin tưởng Viên cảnh sát cầm đầu đi tị lở ra xem thử, nếu bên trong thật sự đúng như những gì cô nói, chúng tôi đi vào cũng không sao đúng không?”

Ánh mắt Lý Mẫn tỏ vẻ trốn tránh, trên mặt lộ ra sự xấu hổ: “Thực xin lỗi, bởi vì bên trong có rất nhiều thứ nguy hiểm, hơn nữa hôm nay tôi không cầm chìa khóa”

“Đồng chí cảnh sát, anh nghĩ thử mà xem, tôi hoàn toàn không biết bọn họ, không thù không oán, đi bắt cóc con của họ làm gì? Đứa trẻ chẳng qua chỉ là cái cớ để bọn họ đột nhập vào nơi này ăn trộm mà thôi” Lý Mẫn vụng về giải thích.


Cảnh sát nhìn cánh cửa rồi lại nhìn Lý Mẫn, bắt đầu có chút tin tưởng những gì cô ta nói.

Trong viện nghiên cứu sinh học đúng là thường có một số thứ nguy hiểm, phải cất giữ cẩn thận cũng là điều dễ hiểu.


Hôm nay cho dù có phải xung đột với cảnh sát, thì họ cũng nhất định phải mở được cánh cửa bí ẩn trong Viện nghiên cứu Tùng Lâm này.

Hai bên đối đầu hết sức căng thẳng làm toàn bộ phòng thí nghiệm lâm vào tĩnh lặng.

Khóe miệng Lý Mẫn khẽ xuất hiện nụ cười nhạt.

nhiệm vụ phía trên giao phó, cô ta sẽ có thể nhận được mười phần trăm cổ phần của Viện nghiên cứu Tùng Lâm.

Sau này, cô ta sẽ không còn là một người làm công mà sẽ trở thành chủ nhân thực sự của nơi này.

Giữa không gian tĩnh lặng đầy đáng sợ, phía sau cánh cửa bí ẩn bỗng vang lên tiếng khóc rõ mồn một của đứa trẻ.

“Anh, là tiếng của anh” Long Bách vội vàng lao về phía cửa.


Lý Mẫn hơi biến sắc, nhưng cô ta vẫn cố gắng ngụy biện: “Tiếng trẻ con nào chứ, rõ ràng là tiếng mèo kêu.

Người cảnh sát vừa kiên quyết muốn đưa họ đi cũng lên tiếng đồng tình: “Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy rõ là tiếng mèo kêu”

Bọn họ vừa dứt lời, Mạc Hân Hy đã sải bước lao tới, nắm cổ tay Lý Mẫn, dùng sức đè cô ta lên giá sách phía sau.

“Chìa khóa ở chỗ nào, đưa đây!” Đôi mắt cô đỏ ngầu, vẻ tức giận hãn lên gương mặt giống như một giây sau liền có thể trực tiếp giết người.

“Không, không có chìa khóa!” Lý Mẫn sợ tới mức lắp bắp.

Người phụ nữ này thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, không nghĩ tới lúc nổi giận lại trở nên đáng sợ như vậy.

Viên cảnh sát mới lên tiếng ban nấy vội vàng chạy tới: “Cô làm cái gì vậy? Trộm cắp bây giờ lộng hành quá nhỉ?”

Nhưng tay anh ta còn chưa kịp chạm vào Mạc Hân Hy đã bị Lục Khải Vũ giữ chặt: “Anh liên tục bảo che cho người này, chắc chăn các người cùng một phe”

‘Vừa nấy anh đã nhìn thoáng qua cánh cửa bí ẩn, nó là một cánh cửa sắt rất dày, nếu không có chìa khóa rất khó mở ra.


Viên cảnh sát vung tay còn lại đánh về phía Lục Khải Vũ: “Quân ăn cắp, mau thả ra, anh có biết mình đang chống đối người thi hành công vụ hay không?”

Lục Khải Vũ hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh thoát năm đấm của hẳn: “Con trai tôi đang ở bên trong, tôi có đánh cảnh sát thì thế nào?”

Nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước mắt, viên cảnh sát đứng đầu liền hét lớn: “Tất cả dừng lại cho tôi!”

Mạc Hân Hy khống chế Lý Mãn, Lục Khải Vũ khống chế viên cảnh sát kia, đồng thời nhìn về phía người cảnh sát dẫn đầu.

“Con trai tôi đang ở bên trong, hôm nay bất luận thế nào chúng tôi cũng phải mở được cánh cửa này” Lục Khải Vũ không chút sợ hãi nhìn ông ta Tiếng khóc đầy đau đớn và sợ hãi của Long Thiên ban nãy đã khiến trái tim anh và Mạc Hân Hy như muốn vỡ nát.

Viên cảnh sát đứng đầu nhìn về phía Lý Mẫn: “Chìa khóa ở chỗ nào, lập tức lấy ra đây”

Lý Mắn vẫn đang cố chống chế lần cuối: “Chìa khóa không ở chỗ này”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play