Sau khi ông Sở đi rồi, anh ta ngồi ở trên sô pha ngây ngốc một lát, Tô Cẩm lại đột nhiên hoảng loạn chạy về: “Chủ tịch, không ổn rồi, cô Liễu ngất xỉu rồi”

“Cái gì? Thanh Y ngất xỉu sao?” Long Uy nhanh chóng bật dậy khỏi ghế sô pha, chạy ra ngoài.

Trong phòng đối diện, Liễu Thanh Y lúc này đã tỉnh lại, có điều sắc mặt vô cùng tệ.

“Thanh Y, em thế nào rồi? Bây giờ cúng ta đi đến bệnh viện nhé” Long Uy tiến lên, năm tay một tay Liễu Thanh Y kéo lại Liễu Thanh Y lắc lắc đầu không đồng ý: “Không cần đâu, có thể hôm qua em ăn phải cái gì nên đau bụng rồi, ăn không ngon miệng gì cả, nên cả ngày hôm nay đều không ăn gì Anh đến tiệm thuốc mua giúp em một ít thuốc dạ dày là được rồi”

Mạc Hân Hy nhớ tới những lời mẹ chồng nói, bộ dạng này của Thanh Y quả thật rất giống đang mang thai.

“Thanh Y à? Dì cả của cô tháng này đã đến chưa vậy?” Cô hỏi.

Cô hỏi như vậy, khiến cho Liễu Thanh Y và Long Uy đều vô cùng kinh ngạc.


“Hân Hy, lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ Thanh Y cô ấy..” Ánh mắt Long Uy dừng lại trên bụng nhỏ của Liễu Thanh Y.

Đầu óc Liễu Thanh Y không ngừng quay cuồng, nhìn thấy ánh mắt của Long Uy, mới đột nhiên ý thức được ý tứ trong lời nói của Mạc Hân Hy, cô cúi đầu nhìn bụng nhỏ phẳng lì của bản thân, vô thức đưa tay lên vuốt ve.

“Ý cậu là, mình có khả năng đã mang thai a cô quả thật tháng này đã đến u dì cả của cô trước đó đến đi cũng vô cùng thất thường, bởi vậy cô cũng không nghĩ gì nhiều.

“Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện” Long Uy vội vàng giữ chặt lấy tay cô, đứa con của anh †a và Liễu Thanh Y, kết tinh tình yêu của bọn họ, Long Uy vẫn là cực kỳ chờ mong.

Rất nhanh sai đó, bọn họ tới bệnh viện, kiểm tra kết quả, Liễu Thanh Y quả nhiên mang thai xấp xỉ một tháng.

Tính toán thời gian một chút, hẳn là ngày hôm đó, lúc cô bị Lương Dịch Hàm hạ dược, suýt chút nữa bị Long Mạnh ức hiếp.

Cô ngẩng đầu, nhìn Long Uy.

Chỉ là, Long Uy lại giống không hề vui vẻ giống như cô.

Vừa nấy trên đường đi, Long Uy dường như vô cùng hưng phấn, nhưng chờ đến thật sự có kiểm tra kết quả, sắc mặt của anh ta lại không tốt lắm.

Trong lòng Liễu Thanh Y cảm thấy có hơi tủi thân: “Long Uy, có phải anh không muốn có đứa trẻ này hay không vậy? Nếu như anh không muốn có nữa, bây giờ em đi tìm bác sĩ hẹn thời gian, bỏ đứa trẻ này đi vậy”

Thật ra, Liêu Thanh Y mang thai trong lòng Long Uy thật sự vui mừng, đó chính là đứa con của hai người bọn họ, cho dù là gái hay trai thí tương lai nhất định đều sẽ vô cùng đáng yêu.

Tuy nhiên, anh ta vừa này nhìn thấy bóng dáng Lưu Cảm Đông chợt loé qua ở cuối hành lang bệnh viện.


Nếu tất cả những chuyện kia đều là thật sự, như vậy chị đã biết Thanh Y mang thai, chị ấy có làm ra chuyện gì bất lợi cho Thanh Y và đứa trẻ hay không đây.

Trong lòng chị lúc này đã ngập tràn thù ”Dì cả hận, nhất định phải huỷ hoại nhà họ Long mới chịu buông tha.

Nhìn thấy Liễu Thanh Y đột nhiên không vui vẻ nữa, Long Uy chạy nhanh đến giữ chặt tay cô: “Thanh Y,em đừng nóng giận mà, không phải anh không thích đứa trẻ này, chỉ là…”

Anh ta không biết nên giải thích như thế nào với Liễu Thanh Y đây.

“Nếu không phải như vậy, vì sao mặt anh lại nhăn nhó ủ rũ thế kia?”

Long Uy suy nghĩ một chút, ôm cô eo, nhéo nhéo mũi của cô: “Em đấy, đã là người sắp làm mẹ rồi, cái tính này cũng nên sửa lại đi nhé.

Vừa nãy anh suy nghĩ rằng hôn lễ của chúng ta nên cử hành ở chỗ nào đây”

Khuôn mặt Liễu Thanh Y ngập tràn kinh ngạc: “Anh, anh nói thật sao? Anh thật sự muốn cưới em sao?”

“Đồ ngốc này, con cũng đã có rồi, anh sao có thể không cưới em cơ chứ! Như vậy đi, bây giờ anh sẽ đến nhà em cầu hôn, sau đó chúng ta sẽ lấy giấy đăng kí kết hôn, bàn bạc thời gian kết hôn”

“Được, bây gờ chúng ta đi luôn đi, khỏi mắc công anh lại đổi ý”

‘Vẻ mặt Liễu Thanh Y đầy hạnh phúc, khoác chặt cánh tay Long Uy, hai người ra khỏi bệnh viện.


Lưu Cảm Đông trốn ở chỗ tối, quan sát rõ ràng mọi thứ.

Anh ta quay đầu lại nhìn cánh cửa khoa phụ sản, mím môi bước vào.

Bên trong biệt thự Đông Phong xa hoa sang trọng của Long Minh Huệ.

Long Anh Vũ dừng ở trược cửa hồi lâu, rốt cuộc cần răng tiến vào.

Long Minh Huệ đang ở ăn cơm, ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, cúi đầu xuống tiếp tục ăn một miếng cháo, thật lâu sau mới lạnh lùng châm chọc: “Tôi còn tưởng rằng cậu cứu được bác cả rồi, cánh cứng cáp rồi, sẽ không quay lại đây nữa chứ!”

Long Anh Vũ nhìn cô: “Tôi không phải loại người vong ân phụ nghĩa đó”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play