*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mạc Minh Húc không ngờ là bố mình đã nghe được tất cả, cậu ta nhất thời sững người một lúc.

Rất lâu sau mới trả lời: “Bố ơi, bố nghe hết rồi phải không”

Lục Khải Vũ im lặng gật đầu.

Mạc Minh Húc khẽ thở dài, không còn cách nào khác, chỉ đành đem hết mọi chuyện kể lại cho Lục Khải Vũ nghe một lần nữa.

Đặc biệt là những khó khăn và tội lỗi mà các em đã gánh chịu khi còn nhỏ.

Mạc Minh Húc cảm thấy những chuyện này nên kể để cho bố hiểu được nguyên nhân tại sao các em từ chối nhận lại gia đình “Bố ơi, khi còn nhỏ cuộc sống của các em rất tồi tệ, nên trong lòng các em có nút thắt là điều dễ hiểu, chúng ta không thể ép các em ấy được.

Cho các em một khoảng thời gian nha bối”

Lục Khải Vũ chưa từng nghĩ rằng hai đứa con trai anh lại trải qua những điều tồi tệ đến như vậy, lúc đó bọn trẻ chỉ mới ba bốn tuổi, còn nhỏ như vậy mà lại bị người ta ngược đãi hành hạ.


Lục Khải Vũ không dám tưởng tượng ra cảnh đó, chỉ cần nghĩ tới là tim anh liền đau như bị dao cất!

Phải mất vài phút sau anh mới trấn tĩnh được trái tìm mình.

Anh xoa thái dương vẻ mặt mệt mỏi nói với con trai lớ Bảo thời gian không còn sớm nữa, con cũng đi ngủ đi!”

Mạc Minh Húc gật đầu, vừa đi lên một bước liền quay đầu lại dặn dò anh: “Bố ơi, nếu như mẹ tỉnh lại, thì bố nhớ cho mẹ uống thuốc nha!”

Sức khỏe của mẹ vẫn không được tốt, hôm nay nhất định là đã kiệt sức, cần phải để mẹ nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Con trai hiểu chuyện như vậy khiến cho Lục Khải Vũ rất hài lòng, anh cũng cố gắng nở một nụ cười nói với con: “Được rồi, bố nhớ rồi”

Sau khi con trai đi, Lục Khải Vũ đứng ngấn người trong phòng khách một lúc lâu rồi mới xoay người đi về phòng ngủ.

Minh Húc nói rất đúng, Long Thiên và Long Bách đã trải qua bao nhiêu đó khổ cực, thì hai đứa trẻ cũng cần có thời gian.

Tất cả đều là lỗi của người làm bố này!

Nếu như năm đó Lục Khải Vũ kịp thời điều tra ra sự thật, không do dự, không trốn tránh, thì Hân Hy cũng sẽ không bị Lư Giai Y ép nhảy xuống sông, các con của anh cũng sẽ không bị Diệp Lan Chỉ bán đi và chịu khổ.



Mạc Hân Hy nặng nề gật đầu, nức nở nghẹn ngào nói chuyện với Đại Bảo.

Ánh mắt Lục Khải Vũ phủ lên một tầng sương mù: “Bà xã, em đừng tự trách mình, đều là do anh không tốt, nếu như năm đó anh tìm được em sớm hơn, thì những chuyện sau này đã không xảy ra rồi”

Mạc Hân Hy ngẩng đầu lên, nước mắt đọng trên hàng mi dài: “Chuyện này làm sao trách anh được! Năm đó là do em chủ động trước, sau đó lại bỏ trốn”

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng.

Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới.

Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại.

Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn.

Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Vừa nãy em đã nghe anh Lục Khải Vũ bị câu nói của cô chọc cười, ôm chặt lấy cô, nhẹ hôn lên những giọt nước mắt đọng trên hàng mi của cô: “Được rồi, bà xã, chúng ta đừng tự trách nữa, cũng may là Long Thiên và Long Bách không sao, sau này chúng ta sẽ bù đắp lại cho các con nhé”

Mạc Hân Hy dựa trong vòng tay của anh, mạnh mẽ gật đầu: “Được, sau này chúng ta cùng nhau bù đắp thật tốt cho các con!”

Nhìn thấy tâm trạng cô đã ổn định lại, Lục Khải Vũ đứng dậy rót cho cô một cốc trà, đem thuốc đặt trên đầu giường: “Bây giờ, em phải ngoan ngoãn uống thuốc, chăm sóc sức khỏe thật tốt, để còn chờ Long Thiên và Long Bách nhận lại chúng ta!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play