Trở về đến nhà, sau khi cô chăm sóc tắm rửa cho ba cô con gái nhỏ xong thì để cho bọn chúng đi ngủ.

Đi từ trên tầng xuống thấy Mạc Minh Húc vẫn đang đợi cô.

Nhìn thấy sắc mặt cô có chút không tốt, vẻ mặt Mạc Minh Húc hiện lên vẻ lo lắng: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ ạ! Sau này vẫn là nên để các em tự mình tắm đi, hoặc là chúng ta mời một cô bảo mẫu đến cũng được ạ”

Cậu bé kéo Mạc Hân Hy ngồi lên ghế sô pha, thân thiết dùng đôi tay nhỏ bắt đầu mát xa cho Mạc Hân Hy.

Mạc Hân Hy nhầm mắt lại, giả vờ như vô tình hỏi: “Đại Bảo, hôm nay ông nội với bà nội đến trường học có xảy ra chuyện gì không vui không?”

“Không có ạ, chỉ có điều là..” Nhìn mẹ có vẻ rất mệt, Mạc Minh Húc không biết có nên nói chuyện của Long Bách cho cô hay không.


“Làm sao vậy? Nếu như có chuyện gì nhất định phải nói cho mẹ đầu tiên!” Mạc Hân Hy xoay người lại, nhìn chăm chăm gương mặt nhỏ nhắn của con trai cả Mạc Minh Húc không giấu diếm nữa, đành phải đem những chuyện đã xảy ra tường thuật lại một lần.

Mạc Hân Hy vội vàng bật dậy từ trên sô pha, xem ra hôm nay bất luận là như thế nào cũng nhất định phải tìm Long Bách và Long Thiên để giải thích cho rõ ràng.

Chỉ có điều, cô vừa đứng dậy liền cảm thấy choáng váng.

Cô nhanh chóng nắm lấy phía sau ghế sô pha, hoãn lại một lúc rồi mới đi về phía trước.

Mạc Minh Húc rất lo lắng, sắc mặt của mẹ lúc này trông có vẻ hốc hác đến dọa người, cậu bé kéo lấy tay của Mạc Hân Hy: “Mẹ ơi, có chuyện gì thì để mai hằng nói đi ạ, con đỡ mẹ đi nghỉ ngơi”

Mạc Hân Hy đẩy con trai ra, hít sâu một hơi, thái độ kiên quyết: “Đại Bảo, mẹ không sao cả, đi thôi, chúng ta đi tìm Long Thiên với Long Bách, nếu như không giải thích cho rố ràng mẹ sợ rãng Long Bách sẽ nghĩ ngợi lung tung mất”

Mạc Minh Húc không lay chuyển được cô, chỉ đành đi theo cô một lần nữa gõ cửa căn phòng một nghìn sáu trăm linh hai.

Sau khi mở cửa ra, gương mặt Tô Cẩm lộ ra vẻ ngờ vực: “Đã muộn như thể này rồi, tổng thanh tra Lam còn vẫn chưa ngủ sao?”

“Long Thiên với Long Bách đâu, tôi muốn gặp hai đứa” Mạc Hân Hy đi thẳng vào vấn đề, không để cho Tô Cẩm kịp từ chối, trực tiếp xông vào bên trong.

“Hai cậu chủ đã đi ngủ rồi” Tô Cẩm nỗ lực ngăn cản cô lại, thế nhưng khi nhìn thấy Long Thiên và Long Bách đã bước ra từ trong phòng ngủ liền ngây ngẩn cả người.

“Chị Tô Cẩm, đã rất muộn rồi, chị đi nghỉ ngơi đi!” Long Thiên kéo tay Long Bách bước đến trước sô pha, tự nhiên mà ngồi xuống.


Tô Cẩm nhìn thấy điệu bộ này, không dám nói gì cả, chỉ đành phải lắng lặng trở về phòng.

“Có chuyện gì không thể đợi đến ngày mai hãng nói sao? Đêm khuya rồi còn nhất định sang đây, ngày mai bọn tôi còn phải đi học!”

Nói xong, cậu ta nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, thời gian hiện tại đã gần mười giờ đêm rồi Long Bách ngồi bên cạnh cậu ta, cúi thấp đầu xuống không nói gì.

Trong lòng cậu bây giờ rất loạn, thật sự không biết nên đối mặt với Mạc Hân Hy như thế nào.

Người phụ nữ này, người phụ nữ mà bọn họ vẫn luôn đối nghịch, lại còn đã từng bắt cóc này vậy mà lại là mẹ ruột của bọn họ, thế này thì bọn họ biết phải đối mặt như thế nào được chứt “Long Thiên, mẹ…” Hàng trăm nghìn lời nói đã đến bên miệng rồi nhưng Mạc Hân Hy lại không biết nên nói từ đâu, nước mắt cô lặng lẽ chảy ra.

Long Bách và Long Thiên thấy cô nửa ngày cũng không nói câu nào liền có chút kỳ quái mà ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền thấy những giọt nước mắt đang chảy xuống trên gương mặt cô.

Long Bách khẩn trương nắm lấy tay của anh trai, nhỏ giọng lầm bầm: “Làm sao bây giờ, anh ơi, cô ấy khóc Long Thiên mím môi lại, nhìn gương mặt tái nhợt kia, Mạc Hân Hy mới bắt đầu chỉ lắng lặng mà rơi nước mắt, sau đó không nhịn được nữa mà nức nở, không biết làm sao, trong lòng vậy mà lại xẹt qua một tia đau lòng cùng với không đành lòng.


Ngày hôm qua cô ở trong kho lạnh bị cóng trong khoảng thời gian dài như thể, cơ thể hôm nay vẫn chưa bình phục lại cùng Lục Khải Vũ đi đến viện điều dưỡng, cũng không biết ở viện điều dưỡng đã xảy ra chuyện gì, trông dáng vẻ này là mệt muốn chết rồi.

“Minh Húc, mẹ của cậu mệt rồi, nhanh chóng đỡ cô ấy trở về đi!” Cậu ta đứng dậy, ra lệnh đuổi khách.

Mạc Hân Hy vừa nghe thấy vậy liền nhanh vội vàng ngăn cản, khóc thút thít: “Long Bách, Long Thiên năm đó lúc mẹ sinh người khác dùng dây xích sắt trói toàn không hề tự do, cũng không có năng lực bảo vệ các con.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn các con từng đứa, từng đứa một bị bế đi bán mất.

‘Đều là tại mẹ không tốt, là mẹ..”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play