Nhìn thấy Hữu Sinh phía sau Liễu Thanh Y, cô và Tô Cẩm đều kinh ngạc.

“Hữu Sinh? Sao con lại ở chỗ này?”

Hữu Sinh nhìn thấy Tô Cẩm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền bổ nhào vào lòng ngực cô ấy, khóc lớn: “Cô Tô Cẩm, con sợ, con sợ quát”

Bọn họ đều tới từ thôn Hương Lúa, dựa theo thế hệ vai vế trong thôn, Hữu Sinh phải gọi Tô Cẩm là cô. Lúc này, trong hoàn cảnh lạ lẫm ở đây, gặp được một người thân quen, thần kinh căng chặt của Hữu Sinh rốt cuộc cũng cũng buông lỏng, cả người đều muốn sụp đổ.

Tuổi cậu còn nhỏ, đã phải trải qua nhiều nguy hiểm gian khổ như vậy, quả thật là khiến cho người ta đau lòng.

Tô Cẩm vội vàng nhẹ giọng an ủi cậu bé, giúp cậu lau nước mắt: “Hữu Sinh không khóc, có cô ở đây, không phải sợ, không sợ nha!”

Lý Duy Lộc thấy vẻ mặt dịu dàng của Tô Cẩm, đôi mắt không thể dời khỏi. Cô gái này chẳng những xinh đẹp, còn có lòng dạ lương thiện, hiền lành, tốt hơn nhiều so với Mạc Hân Hy và Liễu Thanh Y.

Nhưng Tô Cẩm dỗ dành hồi lâu, Hữu Sinh mới ngừng khóc, nhưng vẫn cứ ôm thắt lưng cô ấy không chịu buông Lý Duy Lộc nhìn không nổi, đưa tay muốn kéo Hữu Sinh ra: “Nhóc ôm chị Tô Cẩm như vậy, cô ấy đi kiểu gì! Với cả duy trì tư thế này cô ấy sẽ cực kì mệt!”

Nhưng mà, anh ta còn chưa chạm tới tay Hữu Sinh, cậu nhóc bị dọa liền hét ầm lên.

Liễu Thanh Y tức giận một tay kéo anh lại: “Anh làm người kiểu gì thế, nó chỉ là một đứa nhỏ, anh dọa thẳng bé làm gì?”

Lý Duy Lộc liếc nhìn Tô Cẩm một cái, mặt có chút ửng đỏ, vừa xấu hổ lại hơi ngượng ngùng: “Anh, anh chỉ là có lòng tốt muốn giúp đỡ thôi không phải sao?”

Liễu Thanh Y nhìn sơ qua không thấy anh có gì khác thường, liền đẩy người ra cửa: “Chúng ta đã đến nhà Hân Hy rồi, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh có thể biến rồi đấy”

Lý Duy Lộc không vui trừng mắt liếc cô một cái, sau đó nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Hân Hy, anh khát nước, có thể uống một chén nước rồi đi được không?”

Mạc Hân Hy đã sớm nhìn ra thái độ anh ấy đối với Tô Cẩm có chút khác thường, cười nói: “Thanh Y, tốt xấu gì cũng là người ta đưa cậu tới, để anh ấy uống chén nước rồi hãng đi!”

Liễu Thanh Y bất đắc dĩ, đành phải vào bếp lấy cho anh ly nước: “Này, uống xong rồi đi nhanh đi, không phải anh nói là muốn điều tra cái tên thợ điện ghê tởm kia à? Cứ một mực kì kèo lèo nhèo ở nhà Hân Hy làm cái gì?”

Lý Duy Lộc lại thoáng nhìn qua Tô Cẩm, nhận lấy cái ly trực tiếp uống một hớp lớn, sau đó cả người liền bị nóng đến nhảy dựng: “Liễu Thanh Y, nước quái gì nóng dữ vậy hả?”

Anh lè cái lưỡi bị nóng đến phát đau, bất mãn nhìn thẳng Liễu Thanh Y.

Liễu Thanh Y cười đau bụng: “Lý Duy Lộc, anh là thằng ngốc à, trước khi uống nước còn không biết thử nhiệt độ?”

Lý Duy Lộc thở phì phì trừng mắt nhìn cô: “Giữa mùa hè cho anh một ly nước sôi, em đây là có ý gì hả?”

Lời anh vừa nói xong, lại có người đưa đến trước mặt anh một cái ly thủy tinh trong suốt, trong ly còn có nước với thả chút đá “Bị bỏng đầu lưỡi rất đau phải không!

Ngậm một ngụm nước đá hẳn là sẽ đỡ đấy”

Tô Cẩm cười dịu dàng nhìn anh.

Mặt Lý Duy Lộc hơi đỏ lên, vội vàng đưa tay nhận cái ly: “Cảm ơn!”

Lúc này Liễu Thanh Y hiện một chút manh mối chỉ Lý Duy Lộc, lại chỉ chỉ Tô Cẩm, vừa định nói gì, Mạc Hân Hy đã lặng lẽ kéo cô một tẹo, ý bảo cô không được nói Sau khi Duy Lộc uống một ngụm nước đá, trả lại cái ly cho Tô Cẩm, vui tươi hớn hở rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play