“Dương Ngọc Cương hẹn anh mười giờ sáng mai gặp nhau ở quán cà phê gần bến tàu!”

Anh muốn xem xem, người phụ nữ vừa bí ẩn vừa kì lạ ở đẳng sau Dương Ngọc Cương rốt cuộc là ai?

Đối với rất nhiều người, hôm nay chắc chắn là một đêm không ngủ Khúc Lăng Cường về đến nhà, nhìn thấy căn phòng trống không, nhớ đến từng chút từng chút chuyện giữa mình và Tử Tín thì trong lòng có hơi buồn bực.

Thế là mời Hoàng Tuấn Phong cùng đi uống rượu, Vì ngày hôm sau còn có việc nên bọn họ không đến quán bar mà chỉ tìm một quán ven đường.

Vì là đầu thu nên thời tiết rất nóng, vì vậy mặc dù đã hơn mười giờ tối nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người đi bộ.

Khúc Lăng Cường uống vài ngụm rượu, kế chuyện xảy ra hôm nay cho Hoàng Tuấn Phong, bao gồm cả chuyện Tử Tín là con trai của Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, Sau khi nghe xong, quả nhiên vẻ mặt Hoàng Tuấn Phong vô cùng kinh ngạc: “Người anh em, không phải cậu uống say rồi đấy chứ? Sao Tử Tín có thế là con trai tổng giám đốc Lục được? Năm đó vợ tổng giám đốc Lục sinh bốn mài! Nếu Tử Tín là con của anh ấy, vậy chẳng phải năm đó vợ anh ấy sinh năm à?”

Anh 1a xòe tay ra, giơ trước mặt Khúc Lăng Cường: “Người anh em, năm đứa đấy! Cái này sao có thể được chứ?”

Khúc Lăng Cường ăn một miếng mồi, khinh thường liếc anh ta một cái: “Sinh năm mà anh đã bị dọa thành thế này rồi à? Tôi nói cho anh biết nhé, hai thắng quỷ nhỏ trong công ty mấy người ấy, Long Thiên với Long Bách cũng là con trai của tổng giám đốc Lục, năm đó vợ anh ấy sinh bảy!”

Anh ta thêm hai ngón tay của mình vào bên cạnh bàn tay của Hoàng Tuấn Phong.

Hoàng Tuấn Phong như hoàn toàn phát điên, sờ đầu anh ta: “Tối nay anh mới uống ba ly thôi mà, sao lại say rồi! Mang thai bảy á? Anh tưởng vợ tổng giám đốc Lục là heo nái à?”

Khúc Lăng Cường đẩy tay anh ta ra: “Tôi nói đều là sự thật, anh thích thì tin không thì thôi!”

Anh ta vừa dứt lời, trên vỉa hè cách đó không xa, đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi bị cướp ba lô.

Vi đuổi theo tên trộm nên cô gái đó không cấn thân bị ngã xuống đường nhựa.

Khúc Lăng Cường đứng dậy, nhanh chóng chạy qua, nhấc chân đá tên trộm, chẳng mấy chốc đã tóm được hắn.

“Làm gì không làm lại đi làm ba cái chuyện trộm cấp này, lại còn dám cướp ví ngay trên đường lớn, đúng là không muốn sống nữa mài”

Nói xong, anh ta giật lại ba lô của cô gái từ trong tay tên trộm.

Cô gái bị cướp ba lô cũng từ dưới đất đứng lên, nhìn thấy Khúc Lăng Cường thì sững sờ.

“Là cô?” Vẻ mặt Khúc Lăng Cường sửng sốt, cô gái bị cướp là Đào Lệ Mẫn, điều này khiến anh ta hơi bất ngờ, Thấy anh ta, Đào Lệ Mãn cũng hơi bất ngờ: “Là anh!”

Khúc Lăng Cường đưa ba lô trong tay qua, thái độ vừa khách sáo vừa xa cách: “Cô kiểm tra đi, xem thử có thiếu thứ gì không?”

Đào Lệ Mẫn mở ba lô ra nhìn thoáng ra, sáu mươi triệu tiền mặt bên trong không thiếu một đồng: “Cảm ơn anh, hôm nay may mà có anh”

Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, vì vậy lúc cô ta mở ba lô ra, Khúc Lăng Cường cũng nhìn thấy tiền mặt ở bên trong.

“Muốn thế này mà cô còn đem nhiều tiền mặt như thế ra ngoài à?” Mặt anh ta đầy nghỉ ngờ, chẳng trách trên cướp này cướp ba lô của cô ta!

Đào Lệ Mẫn hơi ngượng ngùng, giải thích: “Phải, là người thân đang cần dùng gấp, muốn tôi đưa tiền mặt cho cô ấy. Tôi cũng hết cách rồi.”

Nghĩ đến mục đích tối thế này mà mình còn phải ra ngoài, lúc này trong lòng cô ta hơi bực bội, em trai Mai Huyền My lại đi đánh bài, đối phương giam giữ cậu ta lại, muốn sáu mươi triệu tiền mặt, nếu không sẽ đánh gấy chân cậu ta.

Mai Huyền My gọi đến uy hiếp cô ta, nếu không mau đưa tiền thì sau này sẽ không hợp tác với kế hoạch của cô ta nữa. Không còn cách nào khác, cho nên lúc này, nửa đêm nửa hôm cô ta phải ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play